Chương 71:
Chương 71:Chương 71:
Chương 71:
Vương Phong không khỏi liếc nhìn thoáng qua nữ quỷ nhỏ cầm đầu, đứa nhóc này còn rất có tình nghĩa đó nha, đã chạy ra ngoài rồi còn quay lại đón những người bạn nhỏ khác, bảo sao có thể trở thành chị đại ở đây.
Là chuyện đại sự.
Bảy miếng dưa hấu đồng loạt gật đầu, nhìn Vương Phong bằng đôi mắt sáng như máu.
Đây thực sự là mục đích của họ.
Vương Phong đẩy kính râm trên sống mũi lên, lướt qua bảy dải dưa hấu, chống lại nỗi sợ hãi mà đi đến đẩy cửa phòng ngủ ra, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán. Căn phòng ngủ này có lẽ được coi là hiện trường án mạng đầu tiên. Vương Phong chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp phải trải nghiệm như vậy trong đời. Trên chiếc bàn cao trong phòng ngủ vẫn còn bảy hũ tro cốt xếp chồng lên nhau, nhưng tối nay không thắp nến thơm nên trong phòng ngủ tối đen như mực. Vương Phong nghiễn răng bước về phía trước, hai tay cung kính nâng chiếc bình lên.
Khi cầm lấy chiếc bình thứ hai, Vương Phong sửng sốt một lát, chiếc bình thứ hai nhẹ một cách khác thường, như thể không có một chút tro cốt nào trong đó. Vương Phong vô thức quay người lại, cúi đầu trước những miếng dưa hấu, sau đó run rây mở nắp hũ tro.
Đúng như dự đoán, bên trong không có tro cốt mà là một lá bùa màu vàng, không biết là dùng chu sa hay máu tươi để viết tên bên trên. Vương Phong không nhịn được mà đọc lên phía trên cái tên: "Lưu Viện." Một miếng dưa hấu lập tức từ trong hàng đi ra: “CóI"
Vương Phong: "..." Anh ấy đâu có điểm danh đâu!
Vương Phong không hiểu vì sao chỉ có nữ quỷ nhỏ Tư Tư này mới có tro cốt, còn những quỷ nhỏ khác chỉ có một tắm bùa màu vàng có ghi tên, chẳng lẽ những quỷ nhỏ khác vẫn chưa được hỏa táng?
Vương Phong không hiểu, cũng không dám suy nghĩ nhiều. Vương Phong cần thận cầm cái hũ đựng tro cốt lên, khéo léo cầm hộp đồ ship mang đi như hằng ngày, mang vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc nhìn bảy miếng dưa hấu đang hưng phần: "Đi thôi, nhóm tổ tông nhỏ." Bảy con quỷ nhỏ xếp thành một hàng, hai bàn tay trắng nõn đầy vết bằm tím cầm lấy tay nhau. Nữ quỷ nhỏ Tư Tư dẫn đầu một tay dắt tay em gái ở phía sau, cái tay lạnh như băng còn lại nắm lây góc áo của Vương Phong. Vương Phong cẩn thận bước đi, cầm chiếc bình dẫn một đàn dưa hấu ra khỏi căn phòng u ám và đầy âm khí này.
Trong đầu Vương Phong tràn ngập "Búp bê Calabash, búp bê Calabash, bảy quả dưa trên một dây leo, tất cả đều là dưa hấu." Sáu quỷ nhỏ còn lại vừa bước ra khỏi cửa số 04 đã vô cùng hưng phán. Những làn âm khí tràn ra lạnh đến mức Vương Phong tưởng rằng mình nhằm vào động băng nên chỉ có thể không ngừng lặp lại " Máy người đừng đụng vào tôi." Vương Phong dẫn một đám quỷ nhỏ ởi vào thang máy đi tới sảnh vào tầng một vô cùng thuận lợi, quay đầu lại trừng mắt nhìn nữ quỷ nhỏ.
Chắc chắn đêm qua cô nhóc này chính là người cố tình gây sự với anh ấy. Dưa hấu nhìn anh ấy một cách ngây thơ.
Vương Phong đặt hũ tro cốt vào hộp giao hàng, màn đêm dày đặc khiến anh ấy cảm thấy việc đeo kính râm có chút khó xử, vừa định tháo kính râm ra thì xe điện nhỏ lại bắt đầu run rấy dữ dội.
Vương Phong hét lên: “Hey, hey, hey, con xe điện nhỏ của tôi không chở được nhiều người như vậy đâu, quá tải rồi Mây người đừng lộn xộn!" Bảy con quỷ nhỏ ở mọc lên như nắm, Tư Tư dẫn đầu trèo lên hộp giao thức ăn của anh ấy như một nữ hoàng. Số còn lại ngồi phía sau anh ấy, một số nằm trước mặt anh ấy với tứ chỉ như cá chết, một số chui xuống gầm xe, có đứa thì xoắn bím tóc thành sợi dây thừng rồi treo toàn bộ cơ thể lên con xe điện, một đôi mắt chảy đầy máu cười hì hì nhìn anh ẫy.
Vương Phong trợn mắt há hốc mồm: "..." Bọn nhóc này đã học được tỉnh hoa từ Đội mô tô quốc gia - Voi Trắng phải không?
Vương Phong lặng lẽ đẩy chiếc kính râm trượt xuống sống mũi lên. Vương Phong cưỡi xe điện nhỏ đi về phía nhà Phó Vãn. Trên đường đi, anh ấy gặp cảnh sát giao thông đang kiểm tra việc lái xe trong tình trạng say rượu. Chú cảnh sát giao thông chỉ liếc nhìn anh ấy rồi quay đi.
Tâm trạng của Vương Phong thật khó diễn tả. Con xe điện nhỏ của anh ấy chở bảy người xuất hiện trên đường một cách công khai như vậy, việc quá tải rõ ràng là một hành động khiêu khích chưa từng có đối với cảnh sát giao thông. Cảnh sát giao thông cao lớn đột nhiên chặn anh ấy lại: "Vị đồng chí này." Vương Phong mơ màng quay đầu lại: "2"
Cảnh sát giao thông nhìn chiếc kính râm anh ấy đeo vào đêm khuya hỏi: "Anh chạy chậm như vậy là do hết pin phải không? Có cần giúp đỡ không?" Vương Phong cười khô khan, vội vàng cảm ơn rồi từ chối anh ấy. Tuy rằng đang chở quỷ nhưng Vương Phong vẫn vô thức giảm tốc độ xe. Khi xe của Vương Phong đến khu dân cư cũ của Phó Văn, bọn họ vừa đóng cửa hàng không lâu.
Đoàn Đoàn ngủ quá say nên Phó Văn không đánh thức cậu bé mà dùng chú thanh tẩy để làm sạch cho cậu bé.
Thu Thu ôm con thỏ hồng, rúc vào cách đó không xa chăm chú nhìn Phó Vãn, mặc dù đều biết sự tồn tại của đối phương, nhưng cả hai đều không chủ động giao tiếp.
Phó Vãn cảm thấy chuyện này chả sao cả, nhưng Thu Thu lại sợ mẹ của Đoàn Đoàn theo bản năng.
Hiển nhiên, Thu Thu biết Phó Vãn không phải là quả hồng mềm dễ bóp nên không dám trêu chọc.
Đột nhiên, đôi mắt hung dữ của Thu Thu biến thành đồng tử thẳng đứng, cô bé nhìn chằm chằm vào cánh cửa với đôi mắt u ám, ngay sau đó có tiếng gõ cửa.
Không có ai đến mở cửa cho Vương Phong nhưng cửa lại mở, xuyên qua khe cửa anh ấy nhìn thấy Phó Vãn đang ngồi trên ghế sofa.
Vương Phong vội vàng nói: "Đầu bếp Phó, tôi đã mang đám nhóc này ra rồi, nên giao bọn họ cho cô hay là...”
Vương Phong còn chưa nói hết lời, đột nhiên anh ấy nghe thấy bảy tiếng hét vô cùng hoảng sợ của Hầu ca bên tai.
Bảy con quỷ nhỏ sợ hãi chạy tán loạn khắp nơi.
Vương Phong có chút bối rối, lúc trước quỷ nhỏ gặp được Phó Vãn nhiều nhát chỉ trốn dưới cống thoát nước cách đó hơn mười mét âm thầm quan sát thôi mà, tại sao bây giờ lại sợ hãi như vậy?
Tư Tư kinh hãi nhìn bóng người màu xám ở góc nhà Phó Văn, đó là một nữ quỷ nhỏ đang ôm một con thỏ màu hồng.
Quỷ có cấp độ khác nhau, một con quỷ bị tra tấn đến chết như Tư Tư có thể trấn áp những con quỷ nhỏ khác. Tư Tư biết rằng trong căn phòng đó có một con lệ quỷ mạnh hơn.
Khi gặp những con quỷ mạnh hơn mình nó sẽ giống như con môi, cũng sẽ sợ hãi theo bản năng khi gặp chúa sơn lâm.
Phó Văn liếc nhìn ánh mắt hung lệ của Thu Thu nói: "Bọn họ không dám sống trong nhà tôi."
Vương Phong sửng sốt một chút, những tên nhóc này không dám ở nhà đầu bếp Phó, vậy chúng sẽ ở nhà ai? Vương Phong nghi hoặc chỉ vào chính mình, run rấy hỏi: "Vậy, ở nhà tôi sao?" Khoảnh khắc nhìn thấy Phó Vãn gật đầu, chân Vương Phong như muốn nhũn ra.
Anh ấy - một người làm công ăn lương khiêm tốn ở thành phó, mang lòng nhiệt huyết trở thành anh hùng trong mắt lũ quỷ nhỏ, vậy mà bây giờ anh ấy cũng phải cung cấp chỗ ở cho chúng ư?
Dù còn độc thân nhưng anh ấy đã có bảy người con.
Phó Vãn liếc nhìn phòng ngủ của Đoàn Đoàn, thấp giọng nói: "Treo bình lên cửa để người muốn bắt chúng không phát hiện được, đồng thời cũng ngăn cản âm khí xâm nhập vào cơ thể."
Vương Phong vẫn luôn lo lắng trong lòng, anh ấy thật sự nhìn ra có người cố ý giam cầm bảy quỷ nhỏ trong nhà quỷ này, bảy quỷ nhỏ này chỉ có thể cầu cứu, nhìn chằm chằm vào anh ấy.
Bây giờ câu nói đầu tiên của Phó Văn đã hoàn toàn xác nhận rằng thực sự có người đứng sau giở trò quỷ, hay nói theo nghĩa đen là có ai đó đang âm mưu điều gì đó.
Một người bình thường như Vương Phong bị dính vào loại chuyện này không biết là tốt hay xấu.
Chai nước khoáng đó còn có tác dụng như vậy sao? Có thể tránh bị chú ý bằng cách treo nó trên cửa ư?
Bề ngoài trông không khác gì nước khoáng thông thường.
Vương Phong nghĩ tới chiếc kính râm đó, quả nhiên pháp khí của một đại pháp sư chân chính không hề tằm thường.
Vương Phong không còn cách nào khác đành phải rời khỏi khu dân cư của Phó Vãn, run rấy chở bảy con quỷ nhỏ cùng hài cốt của chúng về nhà thuê. Không kịp nghỉ ngơi, Vương Phong đã tìm sợi dây thừng treo chai nước khoáng lên giữa cửa
Vương Phong đeo kính râm nhìn bảy que dưa hấu, rất nghiêm túc cảnh cáo: "Tôi ngủ thì mấy đứa cũng phải ngủ, chờ tôi tỉnh lại... mấy nhóc cũng có thể tiếp tục ngủ. Quan trọng nhất là không được hù dọa tôi, nếu như hù cho tôi chết đi thành quỷ, việc đầu tiên tôi làm là tính số với mấy đứa."
Bảy quỷ nhỏ ngoan ngoãn gật đầu, sau đó nhìn thấy Vương Phong rửa mặt nằm trên giường, nhưng sống chết không chịu tháo kính râm trên sống mũi xuống. Kể từ hôm nay, chiếc kính râm này đã trở thành món đồ thời trang không thể thiếu của Vương Phong.
Đêm đã khuya, mọi người trong Khu dân cư Giang Nam đều đã ngủ say. Thang máy đột nhiên mở ra, nhưng trong thang máy không có ai. Ánh đèn sợi đốt của tòa nhà tầng mười tám trong không ngừng nhấp nháy sự im lặng chết chóc, một bóng người màu đen xám điềm tĩnh bước về phía cửa phòng 04, mỗi bước đi đều tràn ngập mùi máu ngai ngái.
Người phụ nữ nhìn cánh cửa sắt dày đen tuyền, dựa vào cửa lộ ra nụ cười đầy tà khí rồi dùng giọng nói quái dị khiến người ta dựng tóc gáy: "Con yêu, mẹ đến rồi, mẹ đến đón mấy con đây."
Trong phòng không có tiếng trả lời người phụ nữ cười điên cuỗồng: "Ô? Chơi trốn tìm với mẹ à? Mẹ đến bắt con, ai bắt được sẽ bị ăn thịt.” Người phụ nữ bước vào phòng số 04, âm khí yếu ớt trong đại sảnh khiến nữ quỷ hơi giật mình.
Chợt bà ta sải bước về phía phòng ngủ, trong phòng chỉ còn lại một chiếc bàn cao màu đen, hũ tro cốt trên bàn đã biến mắt không dấu vết.
Toàn thân người phụ nữ lập tức bộc phát âm khí nồng nặc, đôi mắt đỏ ngầu hung ác nhìn xung quanh.
Chạy!
Những đứa quỷ cưng của bà ta đều đã chạy trốn!
Người phụ nữ ngay lập tức bám vào trên vách tường, giống như một con nhện đen khổng lồ, mũi bà ta cử động như một con chó, nhạy bén ngửi thấy luồng hơi thở của người sống.
Kẻ lạ mặt đã mang bảy quỷ nhỏ đi như thế nào? Im lặng đến mức bà ta không hề nhận ra điều đó.
Người phụ nữ tức giận bò xuống từ trên tường, điên cuồng gào thét khắp căn hộ: "Là ai2 Ai thả bọn mày đi? Tao sẽ xé xác bọn mày!"
Mọi kế hoạch trực tiếp bị dập tắt ngay lập tức.
Người phụ nữ nhìn ngày tháng viết bằng máu trên tường, đây quả thực một trò đùa lớn để chế nhạo bà tai
Người hàng xóm cùng tòa nhà đang ngủ say thì bị đánh thức bởi tiếng khóc của đứa con mới sinh, dù cha mẹ mới có cố gắng dỗ dành thế nào cũng không thể dỗ được.
Họ đang lắm bảm trong lòng, chẳng lẽ nơi này thực sự ô uế sao? -
Đoàn Đoàn ngượng ngùng ngắng khuôn mặt trắng ngần của mình nhìn Phó Vãn đang ngồi thiền trên ghế sofa, phát hiện ra rằng cậu bé luôn dậy muộn hơn mẹ mình.
Phó Vãn mở mắt, trấn an nói: "Trẻ con buôn ngủ hơn người bình thường, đi rửa mặt đi."
Sau khi Đoàn Đoàn ngoan ngoãn đi đến bồn rửa, Phó Vãn đứng dậy đi về phía căn bếp trồng.
Nghe thấy tiếng ồn ào trong bếp, Đoàn Đoàn cằm bàn chải đánh răng chạy đến, trong miệng vẫn còn bọt xốp chảy ra ngoài, mơ màng hỏi: "Mẹ, mẹ muốn nấu cơm sao?"
Đêm qua Phó Văn đã nghiên cứu công thức cơm rang hệ thống cung cấp, phát hiện khá đơn giản.
Phó Vãn gật đầu: "Ừ."
Phó Văn dự định giữ nguyên nguyên liệu do hệ thống đưa cho Đoàn Đoàn ăn, còn cô định dùng ở chợ rau mua về để luyện tập.
Đoàn Đoàn vui đến mức suýt nhảy dựng lên, không phải điều này đã đại diện cho việc cậu nhóc được ăn tối với mẹ sao?
Đoàn Đoàn hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang nói: "Con muốn giúp mẹ đi chợ mua rau".
Phó Vẫn cười: "Vậy giờ con đi mở cửa cho mẹ nhé?"
Phó Vãn vừa dứt lời thì có tiếng gõ cửa, Đoàn Đoàn nhanh chóng chóng súc miệng bằng cốc nước dành cho trẻ em, lấy khăn tay in hoa màu xanh ấy lau mặt rồi đi ra mở cửa.