Chương 72:
Chương 72:Chương 72:
Chương 72:
Triệu Dương vô cùng cảm động, thế mà cậu ấy lại gõ của nhà đầu bếp Phó vào ban ngày. Triệu Dương mang theo quà, trong đó có trái cây, sữa trẻ em, cùng một ít giấy màu và bút màu cho trẻ em chơi. Cậu ấy còn lấy ra hai hộp bìa cứng đẩy đến trước mặt Đoàn Đoàn: "Cái này là do chị dâu tôi đưa cho Đoàn Đoàn." Đoàn Đoàn đang ngồi ở bàn ăn sáng, trên môi vẫn còn vết sữa, cậu nhóc rất tò mò nhìn món quà: "Anh Tiểu Dương, đây là gì thế?"
"Điện thoại di động và đồng hồ trẻ em." Triệu Dương giúp mở ra, lại nói thêm: "Đầu bếp Phó, đừng suy nghĩ nhiều, chỉ là món quà nhỏ dành cho trẻ con thôi." Phó Vãn nhìn thoáng qua một cái, thấy rằng đó đều là những mẫu mới nhất mới ra mắt của điện thoại. Xã hội ngày nay không còn như xưa nữa, Phó Vãn không phản đối việc Đoàn Đoàn sử dụng sản phẩm điện tử, nhiều nhất là cô sẽ cho cậu bé mở ra chế độ tuổi teen.
Thấy Phó Vãn gật đầu, Đoàn Đoàn vui vẻ nhận lấy, dùng giọng ngọt ngào hỏi: "Anh Tiểu Dương, sau này Đoàn Đoàn có thể giúp mẹ thu hút khách hàng trên Internet không?”
Đây là sự thật.
Sau khi Đoàn Đoàn nhanh chóng ăn sáng xong, Triệu Dương ngồi bên cạnh Đoàn Đoàn và dạy cậu nhóc cách sử dụng điện thoại di động và đồng hồ trẻ em. Đoàn Đoàn rất thông minh nên vừa học đã biết
Cậu bé cũng đã đăng ký hai ID weibo và ID video ngắn có tên "Quầy đồ ăn của Đoàn Đoàn và mẹ" dưới sự hướng dẫn của Triệu Dương, Triệu Dương đã trở thành người follow đầu tiên của cậu bé.
"Mẹ ơi, con có thể cùng anh Tiểu Dương đi chợ rau mua rau được không?" Đoàn Đoàn vẫn chưa quên mẹ muốn ăn cùng mình, vừa nhìn đồng hồ trên tường vừa hỏi.
"Được." Phó Văn gật đầu, dùng điện thoại di động chuyển một ngàn tệ vào tài khoản WeChat mới đăng ký của Đoàn Đoàn.
Triệu Dương cảm thấy Phó Vãn quá khách khí, chút tiền nhỏ này để cậu ấy trả cũng được mà?
Triệu Dương vừa dở khóc dở cười, cậu ấy cũng phần nào hiểu được vì sao Đoàn Đoàn phải giáng chức cậu ấy là anh rồi, bây giờ bọn họ là anh eml Hai người đang thay giày ở cửa, Triệu Dương vừa xỏ giày vào thì nghe thấy Đoàn Đoàn đang buộc dây giày ở một bên hỏi: "Thu Thu, cậu có muốn đi cùng chúng tớ không?”
Thu Thu không thích ra ngoài kể từ khi cô bé đến nhà mới, trước kia cô bé thường thích đi lang thang trong trại trẻ mô côi hù dọa viện trưởng vào ban ngày.
Thu Thu là một con quỷ rất lợi lại, cô bé không sợ ánh nắng mặt trời như những con quỷ bình thường. Miễn là chưa đến gần trưa thì cô bé có thể xuất hiện trong thời gian ngắn
Thu Thu ôm con thỏ hồng, vuốt ve đôi tai dài của con thỏ, lắc đầu: "Không, đi đi."
Triệu Dương: "2"
Nhà đầu bếp Phó còn ai khác ư?
Triệu Dương không nhịn được hỏi: "Đầu bếp Phó, nhà cô còn có con gái ư?" Lần trước cậu ấy gõ cửa bên trong vẫn truyền đến tiếng bé gái hát những bài đồng dao "Thỏ con, ngoan nhé, đừng mở, đừng mở."
Phó Vẫn bĩu môi: “Đoàn Đoàn là con một.” Triệu Dương Im lặng một lúc, sau khi dùng mình một cái cậu ấy quyết đoán rời khỏi nhà cùng Đoàn Đoàn, đi đến chợ rau gân nhà.
Chợ rau cách đó không xa, chỉ khoảng 700 đến 800 mét nên hai người đi bộ tới đó chưa đầy mười phút.
Buổi sáng ở chợ rau là lúc đông đúc nhất, nhiều người lớn đến sớm để mua những loại rau tươi ngon nhất, trong chợ tấp nập người qua lại "Chú Vương, chú xem sườn heo sáng nay chúng tôi mới mang từ lò mổ về chút đi, mua một ít về để hầm canh không? Tôi sẽ để lại cho chú một ít." Dương Chắn Vinh vỗ nhẹ một miếng thịt lợn lớn trước quầy hàng và mỉm cười với chú đầy xe trước mặt.
Chú Vương dừng lại trước quán thịt lợn của Dương Chấn Vinh, nhìn qua miếng sườn heo, gật đầu nói: "Vậy lấy ba kí sườn heo đi, cháu trai tôi không thích hầm nhưng nó thích sườn heo chua ngọt."
Trong quầy hàng treo đầy các bộ phận của lợn, ở phía bên trái có nửa con lợn. Móng guốc của con lợn trắng vươn ra khỏi chuồng, trên bàn đầy máu lợn."Tiêu Dương, cho tôi mười cân mỡ lợn, hôm nay tôi mang về nhà nấu mỡ." Một bà lão đi tới nói.
"Được!" Dương Chắn Vinh cười rạng rỡ, lập tức lấy dao ra, cắt gọn gàng khoảng mười cân mỡ lợn. Tuy vất vả một chút nhưng nếu kinh doanh tốt thì thu nhập không hề thấp. Đóa Đóa buộc tóc đuôi ngựa cao nửa đầu, cô bé ngồi trên chiếc ghế đầu nhỏ gần đó đọc sách truyện, Dương Chấn Vinh ở phía trước đang cằm một con dao rựa giúp khách hàng chặt thịt một cách gọn gàng.
Dương Chắn Vinh liếc nhìn con gái mình sau khi đọc sách tranh ấy thì không thể ngồi yên được nữa nói: “Đóa Đóa, ngoan nhé, đợi buổi trưa ba bán hết thịt thì chúng ta sẽ về nhà."
"Miếng thịt này ngon lắm, ba cố ý để lại rồi băm ra để tối nay làm món thịt viên cho Đóa Đóa."
Đóa Đóa thích ăn thịt viên nên cô bé nói thêm: “Thịt viên ngon lắm á, ba ơi con chia cho Đoàn Đoàn được không?”
"Đương nhiên có thể. Miếng thịt ba chỉ này đến lúc cũng sẽ đưa cho Tiểu Phó" Dương Chấn Vinh đáp lại con gái, lại nhìn khách đến: "Chú Lý, chú có muốn lấy ruột già không? Làm sạch sẽ rồi xào một đĩa thơm ngon lắm." Đóa Đóa ôm má chán nản, không vui chút nào! Không vui gì cả! Trường mẫu giáo tốt hơn, có nhiều trẻ em và giáo viên chơi cùng nhau, còn lợn chết ở đây bốc mùi hôi thối quá.
Đóa Đóa chán nản nhìn xung quanh, đột nhiên cô bé nhìn thấy Đoàn Đoàn ở đằng xa đang được một anh lớn đẹp trai ôm lây, mắt cô bé sáng lên chạy ra ngoài.
"Ba, Đoàn Đoàn tới, con đi chơi với Đoàn Đoàn đây."
Dương Chân Vinh lo lắng: "Đóa Đóa, đừng chạy lung tung!" Giọng nói dịu dàng và ngọt ngào của Đóa Đóa truyền đến từ đám đông: "Ba, con biết rồi, con sẽ không rời khỏi chợ rau đâu."
Sau tám giờ sáng, trước quây thịt có nhiều khách hơn. Mọi người dường như đều biết thịt lợn của Dương Chấn Vinh có chất lượng tốt, hơn nữa chàng trai trẻ này cũng không phải là người tính toán chỉ li nên họ đều thích mua thịt của anh ấy.
Một bà cụ trước mặt mặt chen vào: "Ở chợ bán đồ ăn không lạc được đâu, con nít lớn rồi sao còn buộc vào thắt lưng làm gì? Cho tôi hai cái móng heo, đốt sạch lông cho tôi đi, làm sạch tí."
Nhiều tiểu thương ở chợ sẽ mang theo con cái nên có rất nhiều trẻ em dưới bảy, tám tuổi đến chợ bán thức ăn, quả thực không có đứa nào bị lạc cả. Đóa Đóa đi tìm Đoàn Đoàn nhưng có quá nhiều người, trong nháy mắt cô bé không biết Đoàn Đoàn đã đi đâu.
"Thỏ kìa!" Đóa Đóa vừa định quay lại cửa hàng thịt của ba cô bé thì bất ngờ nhìn thấy một người bán thỏ ở cổng chợ bán thức ăn.
Một số nhà đầu tư bán lẻ không sẵn lòng trả phí gian hàng ở chợ tươi sống nên sẽ dựng các quầy hàng xung quanh ấy lối vào, ban quản lý đô thị biết nhưng nhắm mắt làm ngơ, không quan tâm.
Đóa Đóa lập tức chạy về phía trước rồi ngồi xổm xuống trước chuông. Chú thỏ gặm rau cải nằm nép mình trong chuồng trông vô cùng dễ thương. Ông chú bán thỏ nhìn chằm chằm vào Đóa Đóa hỏi: "Cháu thích thỏ ư?" Đóa Đóa gật đầu và chạm vào đôi tai dài của con thỏ qua chuông,"Mẹ từng tặng cháu một con thỏ màu hồng, nhưng nó đã biến mất rồi." Đóa Đóa trừng mắt nhìn nhìn ổ khóa lồng tự mở ra một cách kì lạ khiến con thỏ nhỏ từ bên trong nhảy ra ngoài.
"Cháu đi giúp chú đi bắt thỏ lại" Đóa Đóa chạy ra ngoài đuổi theo con thỏ trắng nhỏ.
Đóa Đóa không biết con thỏ trắng nhỏ chạy đi đâu, nhưng cô bé đã theo nó đến một bãi cỏ xanh ấy cách sông Ninh Thành vài mét.
Đóa Đóa mỉm cười nheo mắt lại, dùng giọng ngọt ngào hỏi: "Thỏ thỏ, em đến ăn cỏ à? Muốn uống nước sông ư? Nhưng ba nói thỏ không cần uống nước."
Đúng lúc này, một bóng người mảnh khảnh xuất hiện dưới bóng cây, đó là một cô bé có khuôn mặt tái nhợt ôm một con thỏ màu hồng đang nhìn thẳng vào Đóa Đóa.
Đôi mắt của Đóa Đóa mở to, cô bé nhìn chằm chằm vào con thỏ màu hồng trong ngực cô bé rồi giận dữ hét lên: "Con thỏ màu hồng đó là của tớ! Đó là quà mẹ tớ tặng, cậu trả lại cho tớ!"
Đóa Đóa không thèm quan tâm đến thỏ trắng nhỏ, chạy khỏi dòng sông theo hướng ngược lại với cô bé ôm con thỏ hồng.
Chợ rau vẫn đông đúc người, Đoàn Đoàn và Triệu Dương mang theo rất nhiều nguyên liệu, trong đó có các loại rau và thủy sản đến quây bán thịt.
Đoàn Đoàn nhìn Dương Chân Vinh và nói: “Chú Dương, chúng cháu muốn mua thịt."
Dương Chấn Vinh nhìn thấy người liền bật cười: "Thì ra là Đoàn Đoàn, nhóc muốn ăn gì? Chú để lại một miếng thịt ba chỉ lớn cho hai mẹ cháu buổi trưa nhé... Đoàn Đoàn, Đóa Đóa đâu rồi? Không phải con bé tìm cháu chơi sao?”
Đoàn Đoàn tỏ vẻ bối rối: "Đóa Đóa? Cháu không thấy Đóa Đóa."
Vẻ mặt của Dương Chấn Vinh lập tức thay đổi, anh ấy ta vội vàng cởi tạp dề trên người và bước ra khỏi quầy hàng, anh ấy ta hỏi một người bán hàng quen thuộc: "Anh Hoàng, anh ấy có thấy Đóa Đóa của tôi không?"
"Dì Lý, dì có thấy Đóa Đóa không?”
"Bà Lưu..."
Vẻ mặt của Dương Chắn Vinh ngày càng gấp gắp, anh ấy chạy khắp chợ, thậm chí còn chạy vào nhà vệ sinh nữ gọi một tiếng, những tiểu thương quen biết đã giúp đỡ tìm người, nhưng đứa trẻ lại không thấy đâu.
Dương Chấn Vinh hoảng sợ đến nỗi chân như nhũn ra
Triệu Dương lập tức lấy điện thoại di động ra: "Còn chờ gì nữa? Gọi cảnh sát đi, để cảnh sát ra ngoài tìm người! Trong 24 giờ khi đứa trẻ mất tích, có thể trực tiếp báo cáo."
"Ừ, gọi cảnh sát đi."
Dương Chắn Vinh như tỉnh dậy từ một giác mơ, vội vàng gọi cảnh sát, trong lúc hoảng sợ anh ấy không khỏi nói: "Chẳng lẽ... Đóa Đóa không thấy Đoàn Đoàn nên quay lại khu dân cư tìm ư2 Con bé biết đường!"
Triệu Dương và Đoàn Đoàn đều cảm thấy điều này khó có khả năng xảy ra, họ bỗng nghe thấy tiềêu thương bán lẻ ở cửa chợ ngạc nhiên nói: "Có phải cô bé buộc tóc đuôi ngựa không? Cô bé xem thỏ ở chỗ tôi ngoan lắm, nhưng một con thỏ từ trong lồng trốn ra được nên cô bé đuổi theo rồi."
Lời này vừa nói ra, Triệu Dương Đoàn Đoàn biết Đóa Đóa có lẽ vẫn chưa trở lại khu dân cư, nhưng nhìn thấy vẻ mặt sắp không trụ nổi nữa của Dương Chấn Vinh, Đoàn Đoàn vẫn lấy điện thoại di động mới ra gọi cho Phó Văn
Số điện thoại di động là Triệu Dương cho cậu bé, cậu bé lưu số điện thoại di động của Phó Vãn vào danh bạ rồi ghim lên đầu.
Đoàn Đoàn không ngờ rằng cuộc điện thoại đầu tiên giữa cậu bé mẹ lại là vì Đóa Đóa. Đầu bên kia kết nối, dưới vẻ mặt gấp như muốn khóc của Dương Chấn Vinh, Đoàn Đoàn hỏi: "Mẹ, mẹ có thấy Đóa Đóa không? Cậu ấy đã về nhà chưa?"
Phó Vãn: "Chưa và."
Trong nháy mắt Dương Chấn Vinh như muốn sụp đỗ, Triệu Dương vội vàng hỏi: "Đầu bếp Phó, cô có biết Đóa Đóa đi đâu không?”
Dương Chấn Vinh mở mịt, Đóa Đóa thậm chí còn chưa trở về nhà. Làm sao Phó Vãn có thể biết cô bé đã đi đâu?
Đầu bên kia im lặng hai giây rồi nói: “Đông Nam."
Đầu của Dương Chắn Vinh bây giờ giống như một cục bột nhão, không thể phân biệt được đông tây bắc.
Anh Hoàng ở chợ rau ngạc nhiên: "Đông Nam? Hướng đông nam của chợ rau chúng ta là sông Ninh Thành!"
Mùa hè nóng nực nhưng cơ thể Dương Chấn Vinh cảm thấy lạnh lẽo. Anh ấy hét lên tên Đóa Đóa rồi chạy về phía đông nam.
Sở cảnh sát Ninh Thành.
Một số cảnh sát mặc đồng phục tập trung quanh màn hình máy tính và phát đi phát lại đoạn video.
"Đội trưởng Phùng, đoạn video giám sát này đã được bộ phận chuyên môn xác thực, quả thực chưa hề chỉnh sửa."
Trên màn hình máy tính, một người phụ nữ sợ hãi ngã xuống đất, sau đó chạy tán loạn rồi trốn trên giường, người đàn ông bên cạnh đang điên cuồng gào thét, một lát sau người đàn ông dùng dao gọt hoa quả hung hăng đâm vào bụng mình.
Ngay cả những cảnh sát từng chứng kiến nhiều cảnh máu me cũng không khỏi cau mày khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Phùng Kiện cau mày: "Người đàn ông này nghi ngờ vợ mình đã cắm sừng anh ta rồi có con, sau đó anh ta ta tự đâm chết mình? Điều này hợp lý sao?"
"Chúng tôi đã điều tra người tên Đàm Kính Nghiệp này rồi, phát hiện anh ta không phải là người sẽ tự sát." Đoạn video không có vấn đề gì, nhưng nó quá kỳ quái, như thể bị quỷ ám vậy.