Đại Sư Huyền Học Là Đầu Bếp Thần Côn (Dịch Full)

Chương 74 - Chương 73:

Chương 73: Chương 73:Chương 73:

Chương 73:

Một sĩ quan cảnh sát khác nói: "Con gái nạn nhân nói rằng đó là quỷ làm."

Nguyệt Nhi là trẻ vị thành niên, cộng thêm lý do này quá vô lý để có thể chấp nhận. Nhưng cháu gái lớn của Phùng Kiện là bạn cùng lớp của Nguyệt Nhi, anh ấy sẽ bớt thời gian để hỏi cháu gái mình về tình hình của Nguyệt Nhi.

Phùng Kiện nhìn Đàm Kính Nghiệp và Trần Lệ trong video như đang nói chuyện với ai đó, đối tượng phỏng đoán trước đây hai người đã từng phá thai vì họ cần có con trai để thừa kế gia sản.

Rõ ràng là đang nói chuyện với một ai khác, nhưng video cho thấy họ là những người duy nhất nói chuyện chứ không phải ai khác.

Phùng Kiện rít một hơi thuốc và đoán: "Chẳng lẽ là bị bệnh tâm thằn?"

Nhưng trong gia đình cả hai đều không có tiền sử bệnh tâm thần nên chuyện này rất kỳ lạ.

Viên cảnh sát ở một bên đành phải chuyển chủ đề, hỏi: "Đội trưởng Phùng, tôi nghe nói cấp trên đã thuê một chuyên gia chuyên về công tác đặc biệt, chuyện này có thật không? Công việc đặc biệt là có ý gì?"

Phùng Kiện rít một điếu thuốc rồi gật đầu, anh ấy cũng đã nghe nói về việc này, có lẽ trong hai ngày tới vị chuyên gia này sẽ đến. Anh ấy suy nghĩ một chút rồi nói: "Chắc họ phải là những chuyên gia có kỹ thuật điều tra tội phạm tương đối tiên tiến."

Ngoài những vấn đề đặc biệt như vụ án hình sự, Phùng Kiện không thể nghĩ đến điều gì khác.

Một sĩ quan cảnh sát bước vào và nói: "Đội trưởng Phùng, chúng tôi nhận được điện thoại từ người dân báo rằng một bé gái năm tuổi đột nhiên biến mắt, phải lập tức bắt tay vào tìm kiếm bé."

Chuyện này không hề nhỏ, Phùng Kiện lập tức tắt máy tính và dẫn cảnh sát ra ngoài truy tìm người.

Người báo cảnh sát là ba của cô bé, người đang kinh doanh thịt lợn ở chợ bán thức ăn nói rằng con gái anh đã biến mất không thấy tăm hơi

Căn cứ vào kinh nghiệm, họ lập tức tiền hành ngay cuộc điều tra gần chợ thức ăn.

Kết quả là khi đến chợ bán thức ăn lại không thấy ai cả. Những người bán hàng gần đó nói rằng người gọi cảnh sát đã đi về phía sông Ninh Thành theo hướng đông nam.

Phùng Kiện hơi cau mày cảnh giác và đi về phía sông Ninh Thành.

Trên đường đi, Dương Chấn Vinh và một số người đến giúp đỡ đều không thấy Đóa Đóa, Dương Chắn Vinh lo lắng đến mức sắp đi không nỗi.

Sông Ninh Thành là con sông quan trọng nhất ở Ninh Thành. Hầu như toàn bộ thành phố đều phụ thuộc vào con sông này để kiếm thức ăn và nước uống. Nó được mệnh danh ấy là sông mẹ của Ninh Thành, con sông đó rất sâu.

Khi đến bờ sông còn nhìn thấy tắm biển cảnh báo kỳ lạ, khiến mọi người bật cười là dòng chữ - "Quỷ nước hung hãn, oán khí rất nặng, chớ chơi đùa ở bờ sông nữa", nghe nói khi tắm biển này được dựng lên còn khiến cư dân mạng cười lớn.

Hai mắt Dương Chắn Vinh nóng lên, không ngừng kêu lên: "Đóa Đóa, Đóa Đóa, con có nghe thấy tiếng ba không?"

Vốn không mong đợi câu trả lời, nhưng anh ấy lại mơ hồ nghe thấy một tiếng kêu yếu ớt quen thuộc:

"Ba, ục ục, ba cứu con—”

Tất cả mọi người đều kinh hãi, tìm kiếm nơi phát ra âm thanh, nơi phát ra âm thanh hóa ra là sông Ninh Thành!

Lúc này, mặt trời đã gần đến trưa, họ phải nheo mắt nhìn sông lờ mờ hiện ra trên mặt sông lấp lánhl

Dương Chắn Vinh không thể tin được rằng Phó Vãn đã nói đúng, Đóa Đóa nằm ở phía đông nam của sông Ninh Thành

Đoàn Đoàn cũng theo đó kêu lên: “Chú Dương, là Đóa Đóal"”

Hai mắt Dương Chấn Vinh đỏ ngầu, lập tức không kịp mà suy nghĩ nhảy xuống sông Ninh Thành, vội vàng giơ tay về phía Đóa Đóa rồi hét lên: "Đóa Đóa, đừng sợ, ba tới rồi, ba tới cứu con đây.”

Một số người xem nhanh nhanh chóng tụ tập xung quanh, ai ai cũng đều cảm thấy một cảm giác kỳ lạ khó tả.

Triệu Dương vỗ đùi nói: "Chỉ lộ một cái đầu, Đóa Đóa chỉ lộ một cái đầu thôi!"

Thậm chí còn không dùng tay để vùng vẫy, như thể tay chân bị trói dưới sông, nhưng điều rất kỳ lạ là đầu của Đóa Đóa lộ ra ngoài, cũng không chìm xuống đáy.

Có lẽ vì vậy mà Đóa Đóa không có triệu chứng đuối nước, vẫn có thể kêu la. Đây là những gì Phùng Kiện nhìn thấy khi dẫn một nhóm cảnh sát đến sông Ninh Thành. Họ không suy nghĩ nhiều, vội vàng đến giúp đỡ.

Đóa Đóa chỉ lộ ra một cái đầu, tóc đuôi ngựa buộc bằng dây buộc ướt đẫm nước nhưng không hề rơi ra, khi nhìn thấy Dương Chấn Vinh đến gân mình cô bé nói: "Ba, con thỏ đã kéo con đi."

Dương Chấn Vinh không nghĩ nhiều về ý nghĩa của những lời này, anh ấy ôm cô con gái lạnh như băng, cô gắng đưa cô bé đến bờ sông.

Dương Chắn Vinh cố gắng nâng con gái mình lên nhưng Đóa Đóa lại rơi xuống nước như nặng ngàn cân, dù anh ấy có dùng sức cỡ nào cũng không túm lên được

Trong lòng Dương Chấn Vinh kinh hãi, chuyện gì đang xảy ra vậy?

Anh ấy lao xuống nước thì thấy Đóa Đóa không hề bị vướng vào cây thủy sinh nào dưới sông, trên người cũng không có vật nặng gì.

Anh ấy rất mổ thịt lợn quanh quanh năm nhưng lại không nhắc nổi Đóa Đóa nặng 40 kg! Dương Chắn Vinh không chịu buông con gái ra nên bị sặc mây ngụm nước dưới sông.

Cảnh sát Phùng lập tức nhảy xuống và bơi nhanh ấy về phía hai cha con.

Hai người nắm lấy cánh tay của Đóa Đóa, một bên trái và một bên phải, cố gắng đưa đứa trẻ ra ngoài. Cánh tay của Đóa Đóa ngâm trong nước vẫn không nhúc nhích, cô bé càng khóc nhiều hơn.

Phùng Kiện cảm thấy tình huống này có gì đó không ổn, không chỉ tình hình hiện tại, mà cả cô bé này cũng không ổn, nhưng anh ấy nhất thời không thể nói ra.

"Đội trường Phùng, có chuyện gì thế?!" Viên cảnh sát trẻ tuổi hét lên.

Sắc mặt Phùng Kiện tái mét, hét lớn: "Mau cho người xuống!"

Những người vây xem đều sửng sốt, tại sao mà hai người lớn lại không thể kéo một bé gái vào bờ?

Các sĩ quan cảnh sát nhảy xuống sông như sủi cảo, một số cảnh sát có kỹ năng bơi lội giỏi dứt khoát nín thở bơi về sông, cố gắng kéo Đóa Đóa lên khỏi sông.

Bùml!

Một sự nặng nề không thể diễn tả được!

Viên cảnh sát nghẹn đỏ mặt của mình, cố gắng được vài phút, anh ấy nhận ra mình đang mất dần sức lực nên nhanh chóng bơi ra khỏi cơ thể Đóa Đóa và nổi lên, hít một hơi dài.

Viên cảnh sát trẻ tuổi lo lắng nói: "Đội trưởng, kỳ lạ quá, tôi thật sự không kéo nổi cô bé lên!"

Vẻ mặt của Phùng Kiện nghiêm túc đến đáng kinh ngạc, sức lực của anh ấy dần biến mắt. Anh ấy nhìn thấy một chiếc xuông cứu sinh đang tiếp cận họ ở phía xa con sông, nhưng anh ấy lại có ảo giác rằng mình sắp chết đuối trong nước.

Bảy, tám cảnh sát trẻ khỏe mạnh đã xuống nước để giải cứu một cô bé nhưng cô bé vẫn chưa ra ngoài được, người xem càng nhìn cảm thấy có gì đó không ổn.

Có người nhìn những biển hiệu bên bờ sông thì rùng mình: "Không phải là có thủy quái đó chứ?"

Triệu Dương theo bản năng nhìn về phía Đoàn Đoàn, sau đó nhìn thấy Đoàn Đoàn có vẻ sợ hãi, nhẹ nhàng gật đầu.

Mái Phản ứng đầu tiên của Triệu Dương là có nên mời đầu bếp Phó xem qua không?

Trước đây không để ý, nhưng bây giờ đột nhiên phát hiện ra khắp nơi đều có quỷ? Trong gia đình có một đứa bé, anh trai giao hàng bị bảy hồn ma nhỏ quấn thân, giờ lại có một đứa trẻ khác bị mắc kẹt dưới sông.

"OMG, có người đẹp ở đó kìa." Có người trong đám đông hét lên.

Lúc này người nóng lòng muốn xuống nước cứu người nhưng lại sợ gây rắc rối cho cảnh sát nói: "Lúc nào rồi mà còn người đẹp? Đứa bé đó sắp chết rồi."

"Mẹ-I"

Đoàn Đoàn nắm chặt lan can, đột nhiên hét lên đây lo lắng.

Bóng người màu trắng đã xuất hiện ở bờ sông, thấy vậy, những người xung quanh ấy vội vàng dừng lại: "Cô gái, muốn xuống cứu người sao? Đừng làm bậy!"

Bóng người màu trắng ngoảnh mặt làm ngơ, cô đi về phía sông mà không cần cởi giày, đôi giày đế phẳng thêu màu trắng trơn bước nhẹ trên sông, tạo ra những gợn sóng như hoa sen.

Bóng người màu trắng như đang đi trên mặt đất, giống kinh công trên nước khiến người xem phải choáng váng.

"Má ơi, đây là võ công sao? Là nữ anh hùng ư?”"

"Đúng đúng, trước đây tôi đã từng xem qua trong một đoạn video ngắn. Một cao thủ võ thuật có kỹ năng độc đáo có thể đi trên sông. Mỹ nhân này thật lợi hại, không ngờ cô ấy lại có kỹ năng như vậy."

"Muốn đi cứu người sao? Có khinh công cũng vô dụng thôi, không thấy có bảy tám cảnh sát trẻ tuổi còn không làm được gì sao? Không biết bọn họ có bị mắc vào đó không?”

Người xem ngày càng nhiều, họ nhìn bóng người màu trắng một lúc rồi nhìn Đóa Đóa chỉ có một cái đầu nồi trên sông.

Toàn thân Dương Chân Vinh bắt đầu mất đi sức lực, khi nhìn thấy Phó Vãn đang đến, trong giây lát anh ấy dường như nhìn thấy được tâm phúc.

Phó Vẫn chậm rãi đi tới, Phùng Kiện ôm Đóa Đóa đang nhỏ giọng khóc, nhìn thẳng vào lòng bàn chân Phó Vãn, trong đầu suy nghĩ xem cô đã làm như thế nào.

Trên đời này thật sự có khinh công sao?

Họ nhìn thấy Phó Vãn đang ngồi xổm bên cạnh họ, tư thế rất tao nhã và nữ tính.

Đôi bàn tay trắng nõn thò ra từ ống tay áo dài, lòng bàn tay thon dài vươn xuống nước sông, nắm lấy một đầu người có sợi tóc ướt như rong biển, ấn mạnh xuống sông!

Cô nói: "Cút." Khuôn mặt nhợt nhạt của người đàn ông đã chết sưng như một con lợn béo, nhãn cầu của anh ta lồi ra ngoài như một con cá chết, vẻ ngoài khổng lồ khiến làn da của gã ta có màu xanh đậm, trông vô cùng đáng sợ.

Chỉ có mái tóc hơi xoăn và dài ngang lưng giống như đám cỏ dại còn sót lại dưới đáy nước.

Gã ta đắc ý ôm lây người Đóa Đóa, dùng ánh mắt đầy khiêu khích nhìn đám cảnh sát lao xuống giúp đỡ như sủi cảo, nhưng không thể làm gì được.

Nếu không phải là không được phép, ngoại trừ cô nhóc này gã ta sẽ dìm chết tất cả bọn họ ở giữa sông Ninh Thành.

Sông Ninh Thành là sông mẹ của Ninh Thành, bọn họ cả đời uống nước sông Ninh Thành, trả lại thì có gì sai?

Cho đến khi người đàn ông ở dưới nước nhìn thấy một bóng người trắng nõn mảnh khảnh xuất hiện, thong thả bước ởi trên mặt nước, dần dần tiến đến gần chỗ họ.

Người đàn ông nhìn dáng người mảnh khảnh đầy khiêu khích, nhiều cảnh sát như vậy cũng không làm được gì, một cô gái thì có ích gì?

Nhưng bóng người màu trắng đột nhiên túm tóc gã ta, dùng tốc độ nhanh như chớp hung hăng ấn đầu gã ta ấn sâu xuống sông khiến quỷ nước ngất đi, gã ta chỉ mơ hồ nghe được giọng nói bình tính, nhẹ nhàng ném ra một chữ:

"Cút"

Người này là ai2 Nam quỷ nước đã không còn ý thức nữa.

Ngay sau đó, Đóa Đóa được Dương Chấn Vinh và Phùng Kiện đưa ra khỏi sông, thoát khỏi mặt sông.

Quân chúng vây xem đột nhiên vỗ tay nồng nhiệt.

Cứu lên được rồi!

Đoàn Đoàn lâm bẩm: "Mẹ thật là tuyệt vời”.

Triệu Dương ở một bên từng trải nên biết nhiều hơn người bình thường, giờ lại không thể tận mắt nhìn thấy khiến cậu ấy cảm thấy vô cùng lo lắng. Khi đó [Triệu Dương cũng có chút hiểu được Chu Thiên Lỗi, khó trách tên nhóc này lại thích ăn dưa đến vậy.

Cậu ấy cũng muốn chứng kiến cảnh tượng vừa rồi.

Rốc cuộc vừa rồi đầu bếp Phó đã làm gì?

Dương Chấn Vinh nhanh chóng đặt Đóa Đóa lên chiếc thuyền cứu hộ đang đến gần. Phùng Kiện vẫn ở dưới nước nhìn chằm chằm vào Phó Vãn như gặp quỷ, như thể anh ấy đã nhìn thấy một kỳ quan nào đó trên thế giới.

"Cô, cô..."

Rõ ràng anh ấy đã thấy Phó Vãn nhúng tay thật sâu xuống sông, phần lớn cánh tay chìm trong nước, nhưng khi cô rút tay lại, ống tay áo dài trắng nõn, thanh nhã trông giống như Hán Phục không hề có vết nước nào.

Phó Vãn nói "Không thắm nước."

Phùng Kiện: "...”

Nguyên nhân này làm cho Phùng Kiện không nói nên lời, vậy tại sao cô có thể đứng trên mặt nước?

"Đội trưởng Phùng, anh không sao chứ? Còn có sức không?” Viên cảnh sát trẻ thấy sắc mặt anh ấy không ổn, vội vàng hỏi.

Cơ thể Phùng Kiện không còn chút sức lực nào, cơ thể bị từng trận sóng lạnh ăn mòn, anh ấy không dám suy nghĩ nhiều mà vội vàng lên bờ cùng những cảnh sát khác.

Phó Văn đi theo sau, chỉ khác ở chỗ là bọn họ bơi lên còn Phó Vãn không cong lưng chút nào, từ từ đi lên.

"Đóa Đóa, con làm ba sợ chết khiếp... Ngâm nước có cần hô hấp nhân tạo không? Tôi không hiểu chuyện này, có bác sĩ ở đây không?" Dương Chân Vinh nhìn con gái mình ướt đẫm khắp người, chân tay luống cuống, trong đầu xuất hiện vô vàn suy nghĩ.
Bình Luận (0)
Comment