Chương 74:
Chương 74:Chương 74:
Chương 74:
"Ba ơi, con lạnh." Đóa Đóa run rầy dựa vào trong ngực Dương Chấn Vinh, nhưng do Dương Chân Vinh cũng ướt nhẹp nên không có cách nào hấp thu được hơi ấm.
Điều này rõ ràng không phù hợp với triệu chứng đuối nước, có người cảnh sát đã nhanh chóng dùng khăn quấn quanh Đóa Đóa, sắc mặt cô bé rất nhợt nhạt nhưng tinh thần rất tốt.
Dương Chấn Vinh nhận thấy toàn thân Đóa Đóa ướt đẫm, ngay cả đôi giày công chúa anh ấy mua cho cô bé cũng bị nước cuốn trôi, chỉ còn đầu và tóc là vẫn khô!
Vì đầu luôn ở trên sông nên Đóa Đóa không bị sặc hay đuối trong nước.
Tuy nhiên, điều này rõ ràng là không phù hợp với lễ thường.
Đột nhiên, mái tóc đuôi ngựa cao của Đóa Đóa xòe ra, chiếc dây buộc tóc màu đen bình thường bị đứt thành hai mảnh.
Buộc tóc...
Đó là ngày Phó Vãn đến nhà mượn giấy màu, cô nhìn thấy tóc của Đóa Đóa xõa ra nên giúp Đóa Đóa buộc sợi tóc lên.
Trong lòng Dương Chấn Vinh có chút suy đoán, anh ấy vội vàng nhìn về phía hướng của Phó Vãn vừa rồi, nhưng lại không thấy cô nữa.
Phó Vãn tiến về phía Triệu Dương và Đoàn Đoàn.
"Đưa đứa nhóc đến bệnh viện kiểm tra trước đi." Vẻ mặt Phùng Kiện phức tạp, cắt đứt dòng suy nghĩ của Dương Chấn Vinh.
Dương Chắn Vinh tỉnh lại, ôm chặt Đóa Đóa đang khóc rồi lên xe cảnh sát, hướng về bệnh viện.
Phó Vãn chậm rãi đi về phía Đoàn Đoàn và Triệu Dương, liếc nhìn bốn phía rồi hỏi: "Nguyên liệu nấu ăn đâu rồi?"
Triệu Dương ngượng ngùng nói: "Lúc nãy tôi đang mua rau ở chợ rau, phát hiện ra con gái chủ nhà của đầu bếp Phó đã mát tích nên chúng tôi bỏ nguyên liệu mua ở cửa hàng thịt của anh ấy rồi cùng nhau ra ngoài tìm người." Phó Vãn: "Ô."
Phó Vãn từng gặp rất nhiều thanh niên nhiệt huyết rồi nên cũng không có gì ngạc nhiên.
Phó Vãn bổ sung: "Lấy nguyên liệu về nhà nấu ăn."
Hệ thống mỹ thực: [.. Nếu không phải tôi biết cô làm nghề gì, ký chủ, tôi thật sự cho rằng cô rất thích nâu ăn đó. ]
Phó Vãn nghĩ về thu nhập từ việc nấu ăn trong những ngày này, những ngày qua Thiên Đạo lương thiện như cháu trai của cô vậy, tiền đều nằm trong túi, không vì các loại lí do mà bị lây ra.
Vì thế Phó Vãn nói rất chắc chắn: "Quả thực tôi rất thích nấu nướng." Hệ thống mỹ thực: [... ]
Phó Vẫn và những người khác đang định rời đi, những đám đông đang xem náo nhiệt lại không có ý định để cô đi.
"Người đẹp, vừa rồi cô đi trên sông như thế nào thế?"
"Chị gái à, có thể cho tôi X được không? Chị trông xinh đẹp quá!”
"Người đẹp, vừa rồi cô ngồi xốm ở đó làm gì? Tại sao giày của cô cũng làm bằng da vậy?"
Phó Văn nhìn đám người nhiệt tình, khẽ cau mày, Triệu Dương lập tức tiến lên che chở cho Phó Văn và Đoàn Đoàn, cười nói vô nghĩa: "Không có gì đâu, đây là chiêu trò độc nhất vô nhị nhà chị hai chúng tôi, đúng đúng, như mọi người nghĩ đó, là khinh công giúp nổi trên mặt nước một cách nhẹ nhàng."
"Đừng hỏi, đừng hỏi, cái này không truyền ra ngoài được."
Ba người nhanh chóng rời khỏi bờ sông Ninh Thành, bỏ lại phía sau một đám người ăn dưa đang chỉ tay về phía mặt sông đang dần yên tĩnh.
Dọc đường Triệu Dương vẫn có chút bất an: "Đầu bếp Phó, cô không trách tôi nói nhiều đấy chứ?"
Phó Văn không quan tâm: "Nữ hiệp khiến bọn họ dễ chấp nhận hơn.”
Bây giờ là thời đại khoa học, nữ anh hùng có thể tồn tại nhưng những thứ khác thì vẫn còn nghi vấn.
Phó Vẫn và những người khác quay lại chợ bán thức ăn lấy nguyên liệu. Triệu Dương nhiệt tình còn truyền tin Đóa Đóa đã được tìm thấy cho những thương nhân xung quanh là bạn của Dương Chấn Vinh.
Rất nhanh bọn họ đã mang nguyên liệu về nhà, Triệu Dương cười hì hì không đi vào: "Đầu bếp Phó, tôi về trước nhé, sau này có cần giúp đỡ gì thì cứ tìm tôi."
Triệu Dương không có ý định đi đến nơi náo nhiệt của hai mẹ con, cũng không muốn đi vào gặp một số sinh vật thần kỳ.
Đoàn Đoàn còn có chút tiếc nuối, cậu bé quay lại phòng ngủ trước thì nhìn thấy Thu Thu cuộn tròn dưới gầm giường không muốn ra ngoài, thoạt nhìn trông rất mỏi mệt
Đoàn Đoàn có chút kinh ngạc: "Ihu Thu, hôm nay cậu có ra ngoài không?”
Thu Thu phớt lờ Đoàn Đoàn, cậu bé không còn cách nào khác ngoài việc rời khỏi phòng ngủ, tràn đầy hứng thú mà đi vào bếp.
Nhóc ta muốn trở thành người giúp việc nhỏ của mẹt Dù sao thì cậu bé và mẹ cũng có chung ước mơ - trở thành đầu bếp.
Phó Vãn đang dùng dao cắt thịt, chuẩn bị làm cơm chiên thịt heo xé theo công thức. Hệ thống mỹ thực khen ngợi: [Ký chủ, kỹ năng dùng dao của cô tốt quá. ]
Phó Vãn: "Trước kia chém giết quỷ nên luyện qua."
Hệ thống: [... ]
Phó Vẫn làm theo công thức đầu tiên, đun nóng dầu trong nồi, sau đó cho thịt lợn băm nhỏ vào, xào cho đến khi thịt băm đổi màu, sau đó thêm gia vị, cuối cùng là cho cơm vào.
Cuối cùng cho hành lá cắt nhỏ rắc lên trên là xong.
Đoàn Đoàn vui vẻ bưng hai đĩa cơm chiên thịt heo băm ra bàn. Cậu bé nhìn món cơm chiên bốc khói mà chảy nước miếng, nằm bò trên bàn quay lại hỏi Phó Vẫn: "Mẹ ơi, con ăn thử trước được không? Trông ngon quái”
Phó Vẫn: "Được."
Đoàn Đoàn lấy thìa nhỏ múc một thìa nhưng trong miệng chẳng có vị thức ăn ngon như cậu bé tưởng tượng, một mùi vị kỳ lạ khó tả tràn vào miệng.
Khuôn mặt mũm mĩm trở nên rất kỳ lạ, cậu bé muốn ăn nó nhưng nội tạng lại theo bản năng không chịu nuốt.
Hệ thống:[?, Chuyện gì đã xảy ra với Đoàn Đoàn vậy? Kí chủ, có phải cô đã bỏ sai gia vị không?]
Phó Vãn bình tĩnh nói: "Có lẽ không."
Người có thể ngồi trên đỉnh Thiên Cực Huyền Môn nhất định là thiên tài, chắc chắn có năng lực học tập cường đại.
Có lẽ Phó Vãn không có nhiều tài năng nấu nướng, nhưng khả năng học tập của cô không hề tệ.
Phó Vãn sẽ không mắc phải sai lầm cấp thấp như cho sai gia vị.
Hệ thống mỹ thực có phần không hiểu, nếu không cho sai gia vị thì tại sao lại như vậy?
Đoàn Đoàn chậm rãi nuốt thức ăn, nở nụ cười ngọt ngào với Phó Văn: "Cơm chiên của mẹ ngon quá!"
Trong lòng Phó Vẫn thở dài, trẻ con thật sự không biết nói dối.
Hệ thống mỹ thực sợ Phó Vãn bỏ cuộc, lập tức động viên: [Ký chủ, lần đầu tiên tập làm cơm chiên như vậy là chuyện bình thường, thực ra nếu dùng chảo đó, hương vị thậm chí còn tốt hơn]
Hệ thống rất tự tin đối với dụng cụ nhà bếp do mình sản xuất ra, đáng tiếc Phó Vãn đã đựng nước âm phủ bên trong, cho đến nay vẫn không có động tĩnh gì.
Phó Văn chậm rãi giải thích: "Việc này vốn không thể xảy ra."
"Cơ thể của tôi ở Huyền Môn máy trăm năm, đã bị quỷ khí xâm nhập từ lâu, quỷ khí xuyên vào đồ ăn nên không thể làm quá ngon được." Phó Văn tự biết rõ nói
Đồng tử của hệ thống mỹ thực lập tức run rấy: [I ! ! ]
Kí chủ nói cái gì... Quỷ khí thắm vào đồ ăn, đồ ăn không thể nấu ngon được, vậy còn nhiệm vụ thì sao?
Làm sao kí chủ có thể hoàn thành sứ mệnh cuối cùng là trở thành đầu bếp hàng đầu đây?
Hệ thống mỹ thực bị sốc đến choáng váng.
Phó Vãn thản nhiên trả lời hệ thống: "Tôi có thể hoàn thành hết thảy nhiệm vụ của cậu."
Về phần làm thế nào để hoàn thành nó thì không cần quan tâm.
Dù sao thì, chỉ cần cho biết nhiệm vụ làm đồ ăn trước đó đã được hoàn thành một cách hoàn hảo hay chưa là được.
Hệ thống mỹ thực đau lòng đến lạnh cả tim, nó không chỉ một lần hối hận vì đã liên kết nhằm kí chủ, đáng lẽ nó phải ký với Đoàn Đoàn.
Tất cả những công thức nấu ăn tuyệt vời đó làm sao bây giờ? Chẳng phải tất cả sẽ đều lãng phí sao? Ì
Phó Vãn ngoắc ngoắc tay với Đoàn Đoàn, vỗ nhẹ lông mày, dễ dàng khám phá biển ý thức mà Đoàn Đoàn không biết mình có.
Nội dung công thức cơm chiên tràn vào đầu Đoàn Đoàn như nước biển, trên mặt Đoàn Đoàn hiện lên vẻ mờ mịt, một lúc sau cậu bé thiếp đi trong vòng tay Phó Văn.
Ừm, tiện tay chuyển cho Đoàn Đoàn.
Học trong giấc mơ của con đi. Cảnh sát Phùng đi cùng Dương Chấn Vinh và Đóa Đóa đến bệnh viện để kiểm tra. May là cô bé không bị nước sông sặc vào phổi, chẳng qua chỉ bị sốt nhẹ sau khi rơi xuống nước, không nghiêm trọng lắm.
"Đóa Đóa, tại sao con lại rơi xuống sông? Không phải ba đã dạy con không được xuống sông chơi đùa sao?"
Dương Chắn Vinh tức giận hỏi, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng đáng thương của con gái mình, cơn tức giận đã nguôi ngoai.
Đóa Đóa nức nở: "Con nhìn thấy một cô bé ăn trộm con thỏ hồng của mình nên con đuổi theo bạn ấy. Con đuổi theo bạn ấy rất lâu nhưng bạn ấy bỗng đã biến mắt. Sau đó con lại đuổi theo con thỏ, con thỏ vừa nhảy xuống nước thì con đã rơi vào trong nước rồi."
Câu trả lời này rất khó hiểu, dù là Dương Chân Vinh hay cảnh sát Phùng đều nghe không hiểu.
Dương Chấn Vinh cũng cảm thấy Đóa Đóa đang hồ đồ, con thỏ hồng bị lạc ở nhà mấy ngày trước rồi, sao có thể có một cô bé đột nhiên xuất hiện và cướp con thỏ hồng của Đóa Đóa?
Đóa Đóa nép vào trong ngực Dương Chấn Vinh, nghẹn ngào nói: "Con thỏ kéo tay con trong nước, kéo chân con, ôm lấy eo con.”
Phùng Kiện nghĩ đến tình huống lúc đó, vẻ mặt có hơi nghiêm túc Sự việc hơi kỳ lạ nhưng có vẻ khó giải thích một cách khoa học.
Một cảnh sát trẻ tuổi bước nhanh tới, nhỏ giọng vào tai cảnh sát Phùng: "Sếp Phùng, chuyên gia đến rồi."
Nghe vậy, cảnh sát Phùng đứng dậy vỗ vai Dương Chấn Vinh nói: "Đồng chí, chúng tôi sẽ giám sát gần sông. Nếu anh có manh mối gì thì hãy cung cấp cho chúng tôi."
"Sau này hãy nhớ chăm sóc trẻ con thật tốt, anh làm người lớn cũng đã thất trách trong nhiệm vụ của mình rồi."
Dương Chấn Vinh sợ đến nỗi không ngừng gật đầu: "Tôi hiểu rồi, hai tháng tới tôi sẽ mời bảo mẫu đến chăm sóc con bé." Cha mẹ của Dương Chân Vinh đều qua đời khi còn trẻ nên anh ấy không thể nhờ ông bà chăm sóc. May là thu nhập của anh ấy không hề thấp, bám bụng cũng có thể thuê một người trông trẻ.
Cảnh sát Phùng gật đầu, sau khi dặn dò mấy câu, anh ấy cùng viên cảnh sát rời khỏi bệnh viện.
Ngồi trên xe cảnh sát trên đường trở về, cảnh sát Phùng nói: "Lấy đoạn video gần sông Ninh Thành lại, lát nữa điều tra thêm."
Viên cảnh sát trẻ tuổi gật đầu đồng ý, Phùng Kiện thấy vẻ mặt cậu ấy có chút kỳ quái, hỏi: "Sao vậy?”
Viên cảnh sát trẻ tuổi nháy mắt ra hiệu: "Chuyên gia mới... còn rất trẻ!" Phùng Kiện không để tâm đến điều đó, còn trẻ không có nghĩa là thiếu kinh nghiệm, còn trẻ không có nghĩa là không có năng lực. Nếu chỉ nhìn vào tuổi tác thì ngày nay Trung Quốc sẽ không còn gì phải lo lắng về tuổi già nữa.
Nhóm người quay trở lại Sở cảnh sát Ninh Thành, Phùng Kiện vừa bước vào đã nhìn thấy một bóng người với phong cách kỳ lạ, dáng người cao lớn, lưng thẳng như cây thông, nhưng anh ta... mang theo một thanh kiếm gỗ đào.
Cảnh sát Phùng: "..."
Đây là chuyên gia à?
Người nọ quay người nhìn sang, trong tay vẫn cầm một chiếc la bàn, nhìn thấy vẻ mặt sửng sốt của họ, cậu ấy bình tĩnh rồi lễ phép nói: "Xin chào, tôi là Tạ Khiêm, được điều đến Ninh Thành để xử lý những việc đặc biệt liên quan tới huyền học"
Viên cảnh sát trẻ bối rối: "Huyền học? Tuyển chọn? Diễn viên thần tượng?”
Mấy cái này là sao?
Tạ Khiêm thẳng thắn nói: "Ninh Thành có quá nhiều chuyện quái dị, sư phụ bảo tôi tới rèn luyện cũng như giải quyết. Trần Giang Lâm bị sét đánh chết, thân phận của ông ta là thiên sư."
Tất nhiên cảnh sát Phùng biết Trần Giang Lâm, người bị sét đánh chết hai ngày trước.
Tiếng sét đánh xuống vô cùng kỳ lạ, như thể nó đã cố tình đánh vào người ông ta.
Ngay cả Phùng Kiện cũng không khỏi thắc mắc liệu người đàn ông này có phải đã làm quá nhiều việc xấu nên bị ông trời trừng phạt hay không.
Họ cũng đã nghe nói về danh tính của Thiên Sư. Người ta nói rằng Trần Giang Lâm là thiên sư của Đàm Kính Nghiệp và Trần Lệ. Trước đây họ đã nghi ngờ liệu cái chết của họ có liên quan đến nhau hay không, nhưng cho đến nay họ vẫn chưa tìm ra điều gì.
Suy cho cùng thì đó là sét đánh chứ không phải tai nạn ô tô, mà con người không thể điều khiển được sắm sét để gây hại được.
Phùng Kiện hơi thất vọng khi nhìn Tạ Khiêm. Anh ấy tưởng người đàn ông này là một chuyên gia điều tra tội phạm với công nghệ điều tra tội phạm tiên tiến, nhưng hóa ra lại là một tên nhóc có vẻ mê tín thời phong kiến.
ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ