Chương 76
Chương 76Chương 76
Chương 76
Dương Chắn Vinh cảm thấy ớn lạnh khi nghĩ đến những gì đã xảy ra ngày hôm nay, người thân duy nhất của anh ấy trên thế giới, Đóa Đóa bị mắc kẹt trong nước và không thể di chuyển, suýt chút nữa đã chết.
Nếu không có Phó Vãn...
Dương Chấn Vinh run rấy, sợ hãi đến mức không dám tiếp tục suy nghĩ nữa.
Dương Chắn Vinh cũng là một người đàn ông rất trung thực, anh ấy hơi cau mày gõ cái trán màu đồng của mình xuống đất, quỳ lạy Phó Vãn ba lần. Trên sàn gạch men sứ lập tức truyền đến tiếng va chạm nặng nà. Phó Văn đứng đó nhận vài cái gật đầu từ Dương Chắn Vinh một cách vô tư.
Cô nói: "Nhân quả tuần hoàn, vì đã nhận được ơn nghĩa của anh nên tôi sẽ trả lại cho anh, hóa giải một khó khăn cho anh."
Dương Chấn Vinh hơi mơ màng ngước nhìn Phó Văn, tuy cô ăn mặc giản dị nhưng lại toát ra khí chất thanh tao và tao nhã, có vẻ như anh ấy vẫn không hiểu ý của Phó Vẫn.
Dương Chấn Vinh suy nghĩ một chút, đột nhiên như nghĩ tới cái gì mà kinh ngạc lên tiếng: "Tiêu Phó, cô nói đáp lại ân huệ của tôi, ý của cô là... là nói tôi thay cô mua quầy bán đồ ăn sao?"
Phó Văn khẽ mỉm cười, cũng không phủ nhận.
Cô vừa trở về từ chuyến du hành thời gian, quỹ mua hàng hai nghìn nhân dân tệ do hệ thống thực phẩm cung cấp đến nay đã được cô sử dụng hết, nếu muốn mở quán ăn thì phải vay mượn từ bên ngoài.
Mà Dương Chắn Vinh chính là ngoại lực được Phó Văn lựa chọn.
Trong đầu Dương Chắn Vinh lúc này mới hiểu được vì sao Phó Vãn lại đưa ra yêu cầu vô lý như vậy, nhờ anh ấy giúp cô kiếm một quây bán đồ ăn.
Dương Chấn Vinh lập tức vô cùng hối hận, khuôn mặt màu đồng càng đỏ bừng vì xấu hồ.
Ngày hôm đó, khi Phó Văn đề nghị anh ấy giúp tìm một quây bán đồ ăn thì anh ấy thực sự đã đồng ý, cũng giúp cô làm việc đó. Tuy nhiên, anh ấy đã mua lại chiếc xe cũ của bà Vương, tổng chỉ phí chỉ có năm trăm nhân dân tệ mà thôi.
Hôm nay con gái còn sống, vẫn có thể ăn thịt viên, còn có thể ngọt ngào gọi anh ấy là ba, tất cả đều là nhờ Phó Vẫn.
Nhưng thứ mà anh ấy chuẩn bị cho người ta là một quây hàng cũ...
Dù thế nào đi nữa, anh ấy cũng nên chuẩn bị một chiếc xe bán đồ ăn mới tinh cho Phó Vãn!
Cho dù là mới toanh cũng chỉ có bón đến năm nghìn tệ thôi, chẳng lẽ Đóa Đóa của anh ấy chỉ đáng giá bốn đến năm nghìn tệ nhỏ này sao?
Trên mặt Dương Chấn Vinh hiện lên vẻ nóng nảy, anh ấy lau tay vào quần nói: "Tiểu Phó, tôi thật sự không biết là do nguyên nhân này. Nếu không thì tôi đổi quầy hàng cho cô nhé? Anh Hoàng là bạn tôi ở chợ bán đồ ăn kiến thức về các quầy hàng thực phẩm, tôi đổi cho cô một cái khác có trị giá mười nghìn, hoặc là tôi sẽ đích thân đưa cô đi chọn một cái sang trọng hơn nhé?"
"Đúng rồi, cô sẽ không phải trả tiền thuê nhà nữa, muốn ở đây bao lâu tùy thích cũng được."
"Anh chỉ thay tôi mua quầy bán đồ ăn thôi, tiền thuê nhà tôi sẽ trả cho anh như thường lệ." Phó Vẫn nói thêm: "Không cần đổi quầy hàng, tôi không phải là thực khách.”
Hệ thống mỹ thực: [... ]
Dẫn theo nhiều kí chủ như vậy, chỉ có những thực khách ở thế giới này là thảm nhất.
Dương Chấn Vinh xấu hồ, vội vàng bổ sung: "Đúng vậy, chỉ cần đồ ăn ngon, gian hàng đơn giản cũng không sao."
Dương Chắn Vinh có chút xấu hổ, nghĩ rằng chỉ lạy vài cái và đưa cho nửa tảng thịt lợn cũng không đủ, miễn tiền thuê nhà thì Phó Vãn không cần, không biết đưa một ít tiền mặt có được không?
Phó Văn đi vào trong nhà, nói với Đoàn Đoàn đang hâm nóng cơm rang: “Đi đỡ chú Dương dậy."
Đoàn Đoàn nói "Dạ” một tiếng rồi ngoan ngoãn bước tới đỡ Dương Chắn Vinh đứng lên.
Dương Chấn Vinh không cần đứa trẻ nửa tuổi đỡ dậy nên đã tự mình đứng dậy và đẩy tảng thịt lợn vào.
Đoàn Đoàn nhìn nửa con lợn sửng sốt: "Chú Dương, lợn này..."
Dương Chấn Vinh xấu hỗ nói: "Đây là thứ chú mua ở lò mỗổ vào sáng nay, vì buổi sáng đi tìm Đóa Đóa nên không còn bán nữa, thế nên mang đến cho nhà cháu. Yên tâm, đều rất tươi đó."
Căn hộ mà nhà Phó Văn thuê không lớn lắm, sợ tảng thịt lợn chiếm nhiều diện tích cũng như sẽ bốc mùi hôi vào mùa hè. Dương Chấn Vinh dứt khoát bưng nó đến căn bếp nhỏ rồi nói với Phó Vãn: "Tiểu Phó, để tôi giúp cô xử lý lợn.”
Nhìn dao trong bếp, Dương Chấn Vinh nói: "Vậy hai người ăn trước đi, tôi về nhà lấy hai cái dao rựa qua.”
Không đợi Phó Vẫn đáp lại, Dương Chân Vinh lập tức rời khỏi cửa.
Khi quay lại, anh ấy cầm trên tay hai con dao rựa chuyên chế biến thịt lợn, bên cạnh còn có một cô bé dễ thương, chính là Đóa Đóa.
Bởi vì có thể anh ấy sẽ phải ở lại nhà Phó Vẫn trong một thời gian ngắn, cho dù họ ở cùng một tầng và chỉ cách nhau vài mét, nhưng Dương Chấn Vinh cũng không dám để Đóa Đóa rời khỏi tầm mắt dù chỉ một chút nên đã mang đến đây.
Đoàn Đoàn lập tức cảm thấy chột dạ khi nhìn thấy Đóa Đóa bước vào. Cậu bé lập tức đứng dậy đi đóng cửa phòng ngủ đang mở, không cho Thu Thu ởđi ra.
Đóa Đóa háo hức nhìn cơm chiên thịt lợn xé của Đoàn Đoàn hỏi: "Đoàn Đoàn, cơm chiên của cậu ăn có ngon không?”
Đoàn Đoàn ăn cơm rang khô mắt đi mùi vị nhìn Phó Vãn nhàn nhã đối diện, nói: "Tớ thấy ngon, nhưng xin lỗi Đóa Đóa, đây là lần đầu tiên mẹ tớ nấu cho tớ nên tớ muốn ăn hết. Cậu có muốn ăn súp thịt viên không? Chú Dương làm rất ngon."
Đóa Đóa nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, không hề tức giận. Bởi vì cô bé cảm thấy nếu chú thỏ hồng mẹ tặng cho cô bé vẫn còn ở đó thì cô bé sẽ không muốn chia sẻ nó với những đứa trẻ khác.
Đóa Đóa lắc đầu: "Không cần, tớ đã ăn rất nhiều thịt viên do ba làm ở nhà rồi."
Hai đứa trẻ đang trao đổi, Phó Vãn yên lặng ngồi sang một bên tiến vào trạng thái tu luyện, trong phòng bếp vang lên tiếng xắt thịt.
Dương Chấn Vinh quả thực là một người có kinh nghiệm giết mỗ lợn trong nhiều năm. Kỹ năng dùng dao của anh ấy rất xuất sắc. Anh ấy cần thận cạo xương sườn bằng dao cạo rồi chặt chúng thành nhiều miếng. Cắt thịt lợn thành từng dải để dễ ăn.
Cắt đuôi lợn, hai chân lợn, thậm chí xử lý đầu lợn, cố ý cắt bỏ tai.
Sau khi xử lý một cách thô bạo, Dương Chấn Vinh trực tiếp dùng quân áo lau đi mồ hôi không nhiều trên mặt, trong lòng đột nhiên có chút kỳ lạ.
Vừa mới vào thì thấy trong phòng không có điều hòa, nhưng bên trong lại rất mát mẻ.
Chẳng lẽ...
Cảm giác tội lỗi của Dương Chấn Vinh ngày càng sâu sắc. Phó Vãn chắc chắn đã cố gắng tiết kiệm tiền điện, không chịu bật điều hòa phải không? Vì Phó Vãn nhất quyết trả tiền thuê nhà nên Dương Chấn Vinh đã lên kế hoạch miễn phí nước, điện, chi phí vệ sinh cho ngôi nhà của Phó Văn.
Dương Chân Vinh quay lại chỗ Phó Văn nói: "Tiểu Phó, thịt lợn đã được cắt nhỏ, đóng gói trong túi nhựa để trong ngăn đá. Khi nào hai người muốn ăn thì lây ra rã đông nhé."
Tất nhiên, ăn thịt lợn tươi là tốt nhất, nhưng hai mẹ con chắc chắn sẽ không thể ăn hét thịt lợn trong một thời gian ngắn, để tránh lãng phí thì cứ để tủ lạnh.
Phó Vãn mở mắt, nhìn về phía phòng bếp lắc đầu: "Không cần."
Dương Chấn Vinh sửng sốt, Phó Vãn không cần tảng thịt lợn này sao? Nhưng vừa rồi khi anh ấy đề nghị về nhà lây một con dao rựa được thiết kế đặc biệt để chặt thịt lợn thi Phó Văn lại không từ chối mà. Anh ấy cho là Phó Vãn đang chấp nhận cách cảm ơn của anh ấy.
Bây giờ...
Phó Vẫn ra hiệu cho Dương Chấn Vinh ngồi trên ghế sofa.
Trong lòng Dương Chấn Vinh đại khái đoán được Phó Vẫn muốn nhắc đến điều gì, vội vàng rửa tay rồi cung kính đi tới ngồi xuống trước mặt Phó Vãn.
Phó Văn nhờ Đoàn Đoàn đưa Đóa Đóa vào phòng ngủ của cô bé, hỏi thẳng vào vấn đề: "Ai nói với anh rằng Đóa Đóa rơi xuống nước không phải là tình cờ?" Dương Chấn Vinh vội vàng nói: "Người nói lời đó là một chàng trai trẻ tự xưng là... huyền tu, cậu ấy cũng nói chính xác về ngày sinh của Đóa Đóa, nói rằng Đóa Đóa sinh vào mùng năm tháng âm năm âm nên con bé đã bị quỷ nữ nhỏ ở sông Ninh Thành nhắm tới. Cậu ấy còn nói nữ quỷ nhỏ dưới sông hình như đang ôm con búp bê thỏ màu hồng mà mẹ Đóa Đóa đã tặng cho con bét"”