Chương 77
Chương 77Chương 77
Chương 77
Phó Vẫn hơi nhướng mày: "Nói đúng một nửa. Không phải ngẫu nhiên mà lũ quỷ sông Ninh Thành nhắm vào Đóa Đóa. Quả thực là vì Đóa Đóa sinh vào năm tháng năm âm, hơn nữa vì cô bé là con gái nên có thể dễ dàng luyện thành quỷ mặc áo đỏ."
Cụm từ "quỷ nhỏ mặc áo đỏ” khiến một người đàn ông mạnh mẽ như Dương Chấn Vinh, cao hơn 1,8 mét rùng mình dữ dội, đôi mắt đỏ bừng vì tức giận, dùng nắm đắm đắm vào chiếc ghế sofa rẻ tiền không tốt cho lắm. Anh ấy tức giận nói: "Rút cuộc nữ quỷ nhỏ đó định làm gì vậy?! Làm điều ác như vậy, tôi phải mời một đạo sĩ để khiến nó hồn phi phách tán!"
Dương Chân Vinh là một người đàn ông tốt bụng, nhưng Đóa Đóa là nghịch lân của anh ấy.
Có tiếng đập cửa thùng thùng từ cửa phòng ngủ của Đoàn Đoàn truyền ra, Dương Chấn Vinh thấy vậy thì sửng sốt.
Trong phòng Đoàn Đoàn có người sao?
Phó Vãn bình tĩnh nói: "Gió thổi vào phòng ngủ của thằng bé."
Cô đổi chủ đề nói: "Thủy quỷ ở sông Ninh Thành không phải là nữ quỷ nhỏ mà là quỷ nam."
Dương Chắn Vinh có chút bối rối, huyền tu trẻ tuổi nói một cách chắc chắn rằng chính cô bé ôm con thỏ hồng đã làm việc đó, anh ấy cũng nghe chính miệng Đóa Đóa nói là có cô bé cướp thỏ hồng của con anh ấy nên con bé mới đuổi theo cô gái kia.
Nhưng...
Khi Dương Chấn Vinh nhìn thấy vẻ mặt chắc chắn của Phó Vãn, anh ấy lập tức tin lời Phó Vãn, dù sao anh ấy cũng không biết huyền tu kia là ai, nhưng Phó Vẫn mới thực sự là người đã cứu con gái anh ấy.
Dương Chấn Vinh bối rối, ngạc nhiên hỏi: "Vậy chuyện gì đã xảy ra?"
Phó Vãn không muốn nói nhiều nữa, chỉ nói: "Con thỏ hồng đó vốn là của nữ quỷ nhỏ."
Đầu óc Dương Chắn Vinh trống rỗng một lúc, sau một hồi anh ấy mới kịp phản ứng: "Vậy con thỏ hồng do mẹ Đóa Đóa tặng là búp bê cũ được người khác sử dụng ư2"
Việc trẻ em trao đổi đồ chơi với trẻ em trong khu dân cư là chuyện bình thường, thậm chí ở trường mẫu giáo còn cử người mua búp bê và những thứ linh tinh ở chợ trời cũ, nhưng———
Dương Chắn Vinh rất tức giận!
Nói là nữ quỷ nhỏ, tức là cô bé đã chết rồi, đem đồ chơi đã dùng của một cô bé đã chết cho con gái còn sống của mình ư?
Dương Chấn Vinh cảm thấy rất xui xẻol
Dương Chấn Vinh lúc đó đã nhìn thấy con thỏ hồng này trên mạng có giá rất cao, hàng chục vạn. Anh ấy chỉ cảm thấy dù vợ cũ đã ly hôn với anh nhưng vẫn yêu thương con của mình.
Kết quả...
Kết quả hóa ra là như thế này?
Trong lòng Dương Chấn Vinh có một ngọn lửa không rõ nguyên nhân đang bùng cháy.
Phó Văn nhẹ giọng nói: "Vợ cũ của anh chắc chắn không biết."
Những lời này khiến Dương Chấn Vinh yên tâm hơn rất nhiêu, anh ấy nghĩ tới lời Phó Vãn vừa nói, lập tức lại có chút khẩn trương: "Tiểu Phó, cô nói không phải ngẫu nhiên mà nam thủy quái ở sông Ninh Thành nhắm vào Đóa Đóa đúng không? Có nghĩa là gã ta vẫn có thể làm điều ác với Đóa Đóa phải không?"
Phó Vãn nghiêng đầu nghĩ đến trạng thái của nam quỷ nước, cô cảm thấy gã ta có rất ít cơ hội tiếp tục làm ác, nhưng điều này không có nghĩa là những người khác sẽ không để mắt tới Đóa Đóa.
Gần đây không có quá nhiều người bắt hồn của trẻ em để biến chúng thành những quỷ nhỏ mặc áo đỏ.
Phó Vãn không muốn giải thích quá nhiều, chỉ nói: "Ừ."
Dương Chấn Vinh lập tức hoảng sợ, vậy phải làm sao đây? Từ trước đến giờ chỉ có ngày ngày làm tặc, làm gì có ngày ngày phòng cướp? Ngay cả khi luôn nhìn chằm chằm vào Đóa Đóa, cũng không thể nhận ra được có điều gì đó không ổn.
Dương Chấn Vinh hoảng sợ đến mức chân tay luống cuống, không còn cách nào khác đành phải nhờ Phó Vãn giúp đỡ: "Tiểu Phó, cô nghĩ chúng ta nên làm gì?"
Phó Vãn quay đầu nhìn vào phòng bếp, chỉ vào miếng thịt lợn trên bếp nói: "Đưa những miếng thịt lợn này cho những gia đình có trẻ em trong xóm, nói họ đưa cho một mảnh quân áo nhỏ mà con họ mặc, sau đó tìm một thợ may thành chăn bông cho Đóa Đóa rồi đắp cho cô bé một lúc khi cô bé ngủ." Dương Chấn Vinh nghe vậy sửng sốt, lắm bắm: "Nhưng đó là thứ tôi cho cô."
Chẳng trách Phó Vãn nói cô không muốn thịt lợn nhưng vẫn để anh ấy cắt ra, hóa ra cô đã nghĩ kỹ, đã muốn để anh ấy đưa cho hàng xóm từ lâu.
Từ đầu đến cuối, Phó Văn chỉ vì báo đáp anh ấy đã giúp cô mua gian hàng đồ ăn.
Phó Vãn đứng dậy lấy ra chiếc áo thun Đoàn Đoàn được gấp gọn gàng sang một bên, cô lấy kéo cắt một tắm vải màu xanh nhạt đưa cho Dương Chấn Vinh, khẽ mỉm cười: "Giữ lại đôi tai lợn cũng được, Đoàn Đoàn muốn ăn chúng.”
Cô là người hàng xóm đầu tiên đưa nó.
Đôi mắt của Dương Chấn Vinh lập tức đỏ bừng, nước mắt lập tức trào ra.
"Cám ơn Phó Văn, cám ơn, tôi hiểu rồi, tôi biết nên làm như thế nào rồi."
Phó Vẫn không để bụng, nói: "Đi đi.”
Dương Chấn Vinh không dám trì hoãn đến ngày mai, anh ấy để Đóa Đóa ở nhà Phó Văn chơi với Đoàn Đoàn, trong khi anh ấy chia thịt lợn thành mấy chục túi bằng túi nilon.
Con lợn này cực kỳ mập mạp, có lẽ nặng gần một trăm năm mươi ký, mỗi túi chứa khoảng hai ký. Dương Chấn Vinh gói thịt lợn vào ba lô rồi rời khỏi nhà họ Phó, vừa bước ra ngoài, anh ấy đã nhận được một cuộc gọi từ một người lạ.
Sau khi Dương Chấn Vinh kết nối, một giọng nam êm dịu truyền đến từ bên kia: "Có phải là anh là Dương Chắn Vinh không?"
Dương Chắn Vinh nói phải, sau đó đầu bên kia nói: "Xin chào anh Dương, tôi là Triệu Côn Minh, thực khách của đầu bếp Phó Vãn. Tôi muốn nhờ anh lái xe của tôi đi vòng quanh Ninh Thành trong năm ngày.”
Cái tên Triệu Côn Minh rất quen thuộc với Dương Chấn Vinh, anh ấy đã nhìn thấy nó trên bản tin Ninh Thành, hình như là một người giàu có rất nổi tiếng ở Ninh Thành.
Vì họ là thực khách của Phó Vãn, nên chắc chắn Phó Vãn đã ra hiệu cho hoạt động này.
Triệu Côn Minh bổ sung: "Đừng lo lắng về thù lao, xe còn mới nên không xảy ra vấn đề gì. Không biết anh có thời gian không? Nếu có thể, chúng ta có thể thêm thông tin liên lạc của nhau nhé."
Không ai ngại có quá nhiều tiền, kế cả Dương Chấn Vinh.
Nếu làm ăn thuận lợi, buổi trưa có thể bán hết lợn rồi về nhà nghỉ ngơi. Đôi khi anh ấy cũng muốn tìm một công việc bán thời gian để kiếm thêm tiên.
Chỉ giúp lái xe vòng quanh Ninh Thành thôi, đây là tiền bán thời gian được gửi tới cửa đói
Dương Chấn Vinh cho Triệu Côn Minh thêm số điện thoại di động của anh ấy vào WeChat trước khi cúp máy, ngay lúc cúp điện thoại anh ấy đã không kìm được bật khóc.
Hôm nay quá kích thích, suýt mất con gái rồi trải qua cảm giác tìm lại được. Giờ lại có một cơ hội khác để liên lạc với phú hào nhà họ Triệu, kiếm một công việc bán thời gian để kiếm tiền.
Tất cả điều này là nhờ Phó Vãn!
Dương Chấn Vinh khóc rất lâu trước cửa nhà Phó Vẫn, nhưng anh ấy không dám khóc quá to để người trong nhà nghe thấy. Anh ấy lau nước mắt, lại quỳ xuống trước cửa nhà Phó Vãn, lạy thêm vài lần nữa.
Từ giờ trở đi, nếu Phó Vãn và Đoàn Đoàn có cần giúp đỡ gì, cho dù có lên núi đao biển lửa, anh ấy cũng nhất định sẽ báo đáp!
Anh ấy còn phải đi xin mảnh vải may chăn cho Đóa Đóa nữa. Dương Chấn Vinh nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng và bắt đầu gõ cửa từng nhà.
Đây là khu dân cư cũ có nhà ở tái định cư, hầu hết đều là hàng xóm đã quen nhau nhiều năm, nhiều người cũng biết Dương Chắn Vinh.
Khi Dương Chấn Vinh gõ cửa, một số gia đình có trẻ em đang thảo luận về sự việc Đóa Đóa rơi xuống nước hôm nay, lấy Đóa Đóa làm ví dụ tiêu cực để dạy con họ không chơi bên sông.
Nghe tiếng gõ cửa họ ra mở, thấy đó là Dương Chấn Vinh, cả gia đình hơi ngạc nhiên.
Dương Chắn Vinh nhanh chóng giải thích mục đích của mình, đồng thời đưa ra một túi thịt lợn đã chuẩn bị từ trước, vẻ mặt thành khẩn: "Mẹ Miều Miễu, xin hãy cho tôi một bộ quần áo mà Miễu Miều không mặc, không cần quần áo quá tốt, quần áo cũ là được."
Đứng sau mẹ Miễểu Miễu là bà Hoàng, bà Hoàng rất xấu hổ khi mua chân giò lợn trước quây hàng của Dương Chấn Vinh vào sáng nay đã nói: "Ở chợ bán đồ ăn không lạc được, con nít lớn rồi còn buộc vào thắt lưng."