Chương 82
Chương 82Chương 82
Chương 82
Phùng Kiện và những người khác đều cảm thấy lạnh run người, còn lạnh hơn cả khi họ mới bước vào, như thể bỗng nhiên bị rơi vào hằm băng. Chuyện này, thật sự có chút tà môn.
Tạ Khiêm vừa bước vào nhà được một bước, bỗng nhiên dừng lại, cậu ấy như một cây gỗ đứng im tại chỗ, không biết nên bước tiếp hay lùi lại. Tạ Khiêm siết chặt kiếm đào mộc, nghiễn răng nói: "Cô dám nuôi ma quỷ trong nhà, còn bày ra âm trận!”
Mà Phó Vãn vẫn ung dung ngồi trên ghế sofa, không hề nhúc nhích. Tạ Khiêm nhìn chằm chằm vào con ma nữ ôm chú thỏ bông ở cửa phòng ngủ, vẻ mặt vô cùng khó coi.
Hôm qua cậu ấy còn đích thân đến nhà Dương Chân Vinh, vậy mà lại không hề nhận ra nhà Phó Văn bên cạnh đang nuôi một con lệ quỷ. Thật nực cười! Thấy mọi người không hiểu, Tạ Khiêm siết chặt la bàn trong tay, quát lớn: "Một con ma nữ mặc áo đỏ có thể hại chết toàn bộ người sống trong tòa nhà này!" Ma nữ mặc áo đỏ một khi ra tay chắc chắn sẽ gây ra thảm kịch chưa từng có, Tạ Khiêm còn nhớ vụ thảm án áo đỏ cách đây mười năm, một tòa nhà văn phòng cao 32 tầng ở Bắc Kinh bỗng nhiên bốc cháy, vô số người thiệt mạng! Vẻ mặt của Phùng Kiện và những người khác lập tức trở nên căng thẳng, tòa nhà này có sáu tầng, mỗi tầng có năm hộ dân. Lúc này lại là buổi chiều tối, trong tòa nhà có thể có gần trăm người.
Mọi người như gặp phải đại địch.
Nhưng... nhưng vấn đề là họ không nhìn thấy!
Mấy người Phùng Kiện không nhìn thấy gì cả, chỉ cảm thấy lạnh, âm khí từ khắp nơi len lỏi vào người.
Đây là lần đầu tiên Tạ Khiêm gặp phải ma nữ áo đỏ, trong lòng cậu ấy vô cùng lo lắng, luôn cảm thấy hôm nay sẽ phải bỏ mạng tại đây, cậu ấy nghiền răng nói: "Đây chính là ma nữ kéo bé gái xuống sông hôm qual” Nuôi ma quỷ trong nhà, lại thả ma quỷ đi hãm hại con của hàng xóm, đây là sở thích quái đản gì vậy?
Nhưng suy nghĩ của tà đạo quả thật luôn rất kỳ quặc.
Đoàn Đoàn ôm chặt Thu Thu đang nỗi giận, tức giận hét lên với Tạ Khiêm: "Anh nói bậy! Thu Thu là đứa trẻ ngoan! Cậu ấy đi giúp Đóa Đóa mài" "Thu Thu đừng nóng giận, nóng giận là ma quỷ.”
Phó Vãn chống tay lên thành ghế sofa, đặt cằm thon gọn lên lòng bàn tay, nhìn chằm chằm Tạ Khiêm rồi nói: "Cậu mù à?"
Nghe vậy, Tạ Khiêm mới chú ý đến trạng thái của con ma nữ áo đỏ giận dữ kia. Hồn phách sẽ hiện ra trạng thái khi chết, lệ quỷ cũng không ngoại lệ. Lệ quỷ tuy có thể che giấu nhưng khi tức giận cũng sẽ không thể kiểm soát được. Nếu là thủy quỷ chết đuối trong sông, thì xung quanh nó nhất định phải có nước, mà con ma nữ áo đỏ này lại hoàn toàn khô ráo.
Tạ Khiêm nhìn chằm chằm vào thân hình chia lìa của Thu Thu, mỗi bộ phận vỡ vụn được nối liền bằng một đường máu, kinh ngạc hỏi: "Cô bé bị phân tách ra sao?"
Phó Văn không nói gi.
Phùng Kiện và những người khác có mặt: "!II"
Phân tách?
Lại là án mạng?
Không nhìn thấy, tại sao lại không nhìn thấy? Phùng Kiện gấp loạn cả lên. Nếu bị phân xác, vậy cô bé này chắc hẳn không phải là thủy thủy quỷ túm Đóa Đóa xuống sông.
Tạ Khiêm siết chặt thanh kiếm gỗ đào trong tay, một chân cậu ấy đặt trên viên gạch, chân kia lơ lửng không dám chạm đất, tạo thành tư thế Kim kê độc lập. Phó Văn chỉ đứng nhìn như xem khỉ biểu diễn.
Tạ Khiêm có chút bối rối nói: "Mặc dù cô bé không phải con ma nước gây hại hôm qua, nhưng cô là tu sĩ chính thống mà lại dám nuôi lệ quỷ áo đỏ ư?" Phó Văn nhìn chằm chằm vào mắt Tạ Khiêm, như muốn nhìn thấu cậu ấy, cô khẽ bắm ngón tay, bật cười khảy: "Chi bằng cậu nên đi dạy dỗ sư phụ thờ cúng ác quỷ của mình trước đi”
Toàn thân Iạ Khiêm cứng đờ, khuôn mặt tuần tú của cậu ấy xen lẫn sắc trắng xanh, cảm giác vô cùng xấu hỗ như bị người ta phơi bày tất cả. Cô... làm sao cô biết được?
Sư phụ của cậu ấy quả thật đang nuôi dưỡng một con ác quỷ, chuyện này ngoài cậu ấy ra, không ai biết cả.
Quỷ Mẫu ở chợ ma ra lệnh treo thưởng lớn cho đám ma quỷ, tin tức cũng chỉ lưu truyền trong giới lệ quỷ mà thôi, cậu ấy và sư phụ cũng chỉ biết chuyện này thông qua con ác quỷ mà sư phụ nuôi dưỡng.
Mà Phó Vẫn chỉ ở Ninh Thành, cách Kinh Thị hàng nghìn dặm, nhưng lại có thể thông qua mối quan hệ thầy trò của cậu ấy tính toán được chuyện bí mật không ai hay biết này.
Toàn thân Tạ Khiêm lạnh toát, một nỗi sợ hãi khó tả lan rộng khắp người, len lỏi vào từng ngóc ngách, từng mạch máu sâu thẳm trong cơ thể. Cậu ấy không thể đoán được tu vi của Phó Vẫn cao đến mức nào, nhưng cậu ấy biết rằng ắt hẳn cao hơn mình.
Tạ Khiêm nhận thấy ánh mắt kinh ngạc của Phùng Kiện và những người khác, trong lòng cậu ấy có chút hụt hãng.
Sư phụ của cậu ấy nuôi dưỡng ác quỷ, cậu ấy có tư cách gì ở đây mà lớn tiếng chất vấn Phó Vãn? Nhưng, nhưng sư phụ nuôi dưỡng ác quỷ là có nguyên nhân. Nhưng Tạ Khiêm biết, người ngoài chỉ quan tâm đến kết quả mặc kệ quá trình, họ chỉ biết rằng người sư phụ mà cậu ấy kính trọng nhất, thân là Thiên sư lại âm thầm nuôi dưỡng ác quỷ, từ nay danh tiếng bao năm của sư phụ sẽ tan biến mắt...
Cậu ấy là đồ đệ, thật có lỗi với Sư phụ.
Phó Vãn nhìn đồng hồ, lười biếng đứng dậy: "Tôi đi bán hàng kiếm tiền đây. À, nếu tiểu Thiên sư Tạ có hứng thú, không bằng đến bờ sông xem ai mới là con ma nước đã hại Đóa Đóa?”
Cái lạnh trong lòng Tạ Khiêm vẫn chưa tan đi, Phó Vãn thậm chí còn biết cả tên của cậu ấy.
"Nhóc ở nhà trông nhà, chị... xin lỗi, hơi mạnh tay một chút." Phó Vãn vỗ đầu Thu Thu, không biết có phải hơi mạnh quá không mà lại khiến đầu Thu Thu rơi xuống đất, cái đầu ấy quay về phía Tạ Khiêm, đôi mắt căm phẫn nhìn chằm chằm cậu ấy, khiến Tạ Khiêm rùng mình sợ hãi. Đoàn Đoàn lại bình thản cúi người nhặt đầu từ trên đất lên, lắp ráp lại cho Thu Thu.
Phùng Kiện và những người khác nhìn Đoàn Đoàn biểu diễn như không có chuyện gì xảy ra, trong lòng ngứa ngáy khó chịu, cảm thấy bất lực vô cùng, muốn xem mà không thể xem.
Đoàn Đoàn nhét con thỏ bông màu hồng vào tay Thu Thu để cô bé chơi, từ khi biết con thỏ bông màu hồng vốn là của Thu Thu, Đoàn Đoàn không còn muốn Thu Thu trả lại con thỏ cho Đóa Đóa nữa.
Phó Vãn nắm tay Đoàn Đoàn, chậm rãi bước về phía cửa lớn: "Nhường đường." Đương nhiên Phùng Kiện và những người khác nhường đường, Phó Vãn dắt con trai đi xuống lầu mà không ngoảnh lại, thậm chí còn không thèm đóng cửa. Tạ Khiêm nhìn vào trong nhà, con lệ quỷ áo đỏ nhỏ đang ôm con thỏ bông màu hồng ngồi trên ghế sofa nhìn chằm chằm cậu ấy, cậu ấy đành phải lặng lẽ ra ngoài.
Thật kiêu ngạo! Phó Vẫn kiêu ngạo quá đáng!
Cô cứ thế thoải mái phô bày lệ quỷ nuôi trong nhà cho cậu ấy xem, như thể khẳng định cậu ấy hoàn toàn không có cách nào.
Chưa ra đòn nào nhưng đã khiến cậu ấy nhục nhã đến cùng cực.
Lúc đó Tạ Khiêm có chút hoang mang, sư phụ nói cậu ấy là thiên tài tu hành hiếm có trăm năm, bao năm qua chưa từng chịu thất bại như vậy. Tất cả bọn họ rời khỏi nhà họ Phó, Phùng Kiện còn đóng cửa giúp cô, Phó Vãn đã nắm thóp được bọn họ.
Tạ Khiêm đeo kiếm gỗ đào, cằm la bàn nhanh bước xuống lầu, đám người Phùng Kiện lập tức ởi theo, xuống đến dưới lầu thì gặp Dương Chân Vinh và Đóa Đóa vừa về nhà.
Hôm nay Dương Chắn Vinh đưa Đóa Đóa đi tìm thợ may, trực tiếp trả gấp ba tiền yêu cầu may xong một chiếc chăn tam hợp trong ngày, nên mới về trễ như vậy.
Dương Chấn Vinh nhìn thấy, đều là người quen.
Anh ấy do dự hỏi: "Các anh cảnh sát đến đây có việc gì không?” Phùng Kiện cười cười: "Không có gì, đến hỏi một số chuyện thôi. Chúng tôi còn việc, không làm phiền nữa."
Bọn họ đi ra khỏi cổng khu dân cư, xa xa nhìn thấy bóng người mảnh mai dưới ánh đèn đường.
Phó Vãn dắt Đoàn Đoàn, bên cạnh là một bà lão bảy tám mươi tuổi còng lưng gù gù đang vắt vả đầy xe bán thức ăn vặt.