Chương 83
Chương 83Chương 83
Chương 83
Tạ Khiêm nhìn bà lão một lúc rồi thu hồi tầm mắt, lắm bảm: "Bờ sông?" Nếu là ma nước bị chết đuối ở sông Ninh Thành, thì toàn bộ sông Ninh Thành là lãnh địa của nó, nó có thể lần quất khắp nơi trong lòng sông, chỉ cần ma nước trốn xuống đáy sông, tu sĩ bình thường khó mà bắt được nó.
Lúc này cậu ấy đến có lẽ còn không nhìn thấy được bóng của ma nước. Chỉ là... Phó Vẫn nói vậy... vậy thì đi xem thử.
Tạ Khiêm quay người đi về hướng sông Ninh Thành, đám người Phùng Kiện cân nhắc một chút rồi cũng đi theo.
"Thiên sư Tạ, không biết sư phụ cậu từ môn phái nào?”
Tạ Khiêm nói: "Không phái nào, nhưng sư phụ của tôi là đệ tử ngoại môn của Thiên Cực Huyền Môn."
Chỉ một lát sau, bọn họ đã đến chỗ cây hòe già, cây hòe tinh nằm yên không chịu dậy, như thể tay chân đã đứt đoạn.
Sau khi Đoàn Đoàn được hướng dẫn đã thao tác thành thạo, chỉ một lát sau cậu bé đã bắt đầu buổi livestream đầu tiên với ID "Đoàn Đoàn và quây ăn của mẹ". Đoàn Đoàn vẫn nhớ lời hẹn với Triệu Dương, nên đã chia sẻ buổi livestream cho Triệu Dương ngay lập tức.
Chỉ một lát sau đã có khán giả vào xem, thấy một bé trai tròn trịa vô cùng đáng yêu, lập tức sáng mắt lên.
[Bé con thật dễ thương, nhan sắc cao quál]
[Livesteam của trẻ vị thành niên? Nền tảng không cho phép trẻ em livestream đâu! Tài khoản sẽ bị cắm đấy. ]
Đoàn Đoàn không biết nhiều chữ, cậu bé ngoan ngoãn thực hiện phần giới thiệu bản thân đã được chuẩn bị từ trước, vô cùng rụt rè: "Chào các cô chú anh chị, cháu tên là Đoàn Đoàn. Đây là gian hàng livesteam món ngon của mẹ cháu, cháu là trợ thủ đắc lực của mẹ."
"Nếu mọi người cũng thích món ăn mẹ nấu, hãy đến đây thưởng thức nhé." Đoàn Đoàn xoay camera, một bóng người trắng muốt lọt vào tầm nhìn của người xem.
[Cái quái gì? Đây là mẹ? Bán hàng rong? Hôm nay bán cơm rang... Đây không phải là "Nữ thần cơm rang" sao? Nhan sắc quá đỉnh!]
[Người phụ nữ xinh đẹp này hình như là người đã di chuyển trên mặt nước nhẹ như chim vậy hôm qua, tôi biết ngay là cô ấy sẽ đến đây để livesteam kiếm tiền mà, lưu lượng khổng lồ, ai lại chẳng muốn?]
[Cô có phải là cô gái xinh đẹp hôm qua không? Cô có thể chia sẻ bí quyết đi lại trên mặt nước như đi trên mặt đất bằng không?]
Chỉ trong chốc lát, lượng người xem trong livestream đã tăng lên vài trăm người nhờ việc một vài khán giả chia sẻ lại cho bạn bè. Triệu Dương mở vào thì ngớ ra, tính năng tặng quà đã bị đóng lại? Triệu Dương sốt ruột gãi đầu gãi tai, muốn nhắn tin cho Phó Vãn để mở lại tính năng tặng quà nhưng lại thấy không ổn lắm, cậu ấy đành phải vào phòng livestreams điên cuồng gửi spam. [Triệu Dương khắp nơi: Tay nghề nấu nướng của đầu bếp Phó tuyệt đỉnh, món mì bò hằm của cô vẫn khiến tôi nhớ mãi không quên, tôi là fan cứng của côi Xe của chú Tiết sẽ đến ngay thôi. ] Triệu Dương vừa gửi tin nhắn bình luận xong, một chiếc xe tải nhỏ đã xuất hiện ở đầu ngõ. Tiết Quốc Thành bước từ trên xe bước xuống, mặt mày nịnh nọt tươi tắn.
"Đầu bếp Phó, những thứ cô yêu cầu như bàn gỗ nhỏ, ghé gỗ gấp, đũa, giấy ăn,... tôi đều đã chuẩn bị đầy đủ đây rồi."
Nhân viên của nhà máy gỗ Tôn thị giúp dỡ hàng xuống. Phó Vãn nhìn chăm chú một lúc, nhà máy gỗ này khá thú vị.
Khán giả trong livesteam nhìn thấy người đàn ông trung niên béo bụng mặc vest lịch lãm, không khỏi ngạc nhiên.
Những người không quen biết chỉ thấy Tiết Quốc Thành ăn mặc sang trọng, nhưng những người quen thì trực tiếp la lên trong livestream. [Đó có phải là Tiết Quốc Thành, tổng giám đốc Tập đoàn Tiết thị không? Ông ấy đích thân đến một quầy hàng nhỏ để giao bàn ghế ăn? Bà chủ có lai lịch gì vậy?]
[Đúng là Tiết tổng rồi, lần trước tôi đi dự một hội nghị nổi tiếng cùng sếp, sếp tôi nhìn thấy ông ấy còn phải gật đầu cúi người như cháu, sao Tiết tổng lại lịch sự với bà chủ quây hàng ăn này như vậy?]
[Truyện văn ẩm thực! Tôi nghĩ đến truyện văn ẩm thực của Lục Giang, đúng vậy, chính là hương vị này! Tôi có linh cảm quây hàng ăn này có hương vị rất tuyệt vời. Biết đâu còn có công dụng kỳ diệu chữa bệnh dạ dày, chứng biếng ăn của bá đạo tổng tài!] ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ
[Chết tiệt, bạn nói vậy khiến tôi thèm ăn rồi, tôi muốn ăn. ]
Được một ông chủ tập đoàn lớn nỗi tiếng tiếp đón lịch sự như vậy, tay nghề của Phó Vãn chắc chắn phải rất siêu phàm. Cư dân mạng bỗng nhìn thấy cô đứng trước bảng trắng ghi:
"Thực đơn tối nay: Cơm rang."
Cơm rang có thể chế biến thành nhiều món ngon, phải biết rằng trong truyện mỹ thực, nhiều nhân vật chính đều khởi nghiệp từ một bát cơm rang. Cho dù chưa nhìn thấy tay nghề của Phó Vãn, gân nghìn cư dân mạng đã có thể tưởng tượng ra đĩa cơm rang này sẽ ngon miệng như thế nào, chỉ chờ được nhìn cho đã mắt! Kết quả là, Tiết Quốc Thành đã đi rồi.
Tiết Quốc Thành không có ý định ăn tối tại đây, ông ấy cũng sợ ăn tối tại đây. Ăn ở đây, chắc chắn nhà ông ấy sẽ gặp chuyện! Hơn nữa, bên cạnh còn có một bà lão hòe tinh muốn gọi ông ấy là "cha chồng", ông ấy sợ mình sẽ tức không chịu nỗi.
Phó Vãn ngồi xuống mặt gỗ thông của chiếc bàn ăn, cầm lấy khăn giấy trên bàn. [Khăn giấy Đức X2? Bà chủ hào phóng quá nhỉ, ra ngoài bán hàng rong mà lại cung cấp khăn giấy tốt như vậy! Cho tôi xin địa chỉ, cuối tuần tôi sẽ đến ăn. ] [Khăn giây Đức X rất dày dặn và chất lượng tốt, nhưng đó là do Tiết tổng đưa, bà chủ dùng hết có lẽ sẽ không nỡ dùng khăn giấy tốt như vậy cho khách nữa đâu, nếu không thì chỉ phí sẽ quá cao. ]
[? Đây không phải là livestream âm thực sao? Tại sao không rang cơm? Tôi muốn xem bà chủ lật chảo!]
Khán giả cũng khá bối rối, không thấy cô rang cơm cũng không thấy cô chuẩn bị thức ăn, chẳng lẽ cứ ngồi ngơ ngác như vậy sao? Điển hình của việc không nắm bắt được vận may trời cho.
Tuy nhiên, cũng có những người yêu thích ẩm thực rất hài lòng với hành động này của Phó Văn, họ thích ăn những món được xào nấu ngay! Nên chỉ nấu khi có thực khách đến.
Phó Vãn rút từng tờ khăn giấy ra, trải đầy toàn bộ chiếc bàn ăn nhỏ.
Khán giả nhìn thấy mà ngớ ra, không hiểu rõ hành động của Phó Văn, đây không phải là lãng phí khăn giấy sao?
Ngay sau đó, những cư dân mạng trong livesteam vừa vượt qua con số nghìn người đã thấy Phó Văn lấy ra một cây bút chì, vẽ hàng loạt bùa chú trên từng tờ giấy trắng tinh.
Bút pháp uyên chuyển, phóng khoáng nhưng lại có cấu trúc rõ ràng, một nét vẽ thành hình, khí thế phi phàm!
Phó Vãn khẽ di chuyển cổ tay, bắt đầu vẽ bùa chú trên tờ giấy ăn thứ hai. Bình luận, bùng nỗ.
[?]
[Có phải tôi hoa mắt rồi không ?2?]
[Tôi vào nhằm chỗ rồi sao? Đây không phải là livestream âm thực sao? Tại sao lại vẽ bùa?]
[Không phải, bà chủ này thấy không có lượt xem, muốn đổi hướng đi mới đấy à? Vậy thì thà biểu diễn khinh công đi trên nước một lần nữa còn hơn!] [Cái khác thì không nói, bùa vẽ khá đẹp, nhưng lãng phí giấy quá, đổi lại là tôi, tôi cũng sẽ không dùng khăn giấy này để lau miệng. ]
Mắt Triệu Dương trợn tròn, dùng khăn giấy này để lau miệng? Bạn có chắc không?
Bạn có biết bùa chú trên đây quan trọng đến mức nào không? Ai lại xa xỉ như vậy, dùng bùa bình an có thể cứu mạng để lau miệng?
Triệu Dương ôm điện thoại đi vòng quanh tại chỗ, miệng lắm bẩm: "Có lẽ mình nên đi ăn giờ luôn? Mình chỉ cần một tờ, ôi không, ba tờ cũng được!" Anh ấy và anh trai, chị dâu mỗi người một tờ.
Chưa bao giờ Triệu Dương lại khao khát một tờ giấy ăn đến vậy! Gió đêm thổi nhẹ, đi dọc theo bờ sông Ninh Thành, cảm giác mát mẻ càng tăng. May mắn là mấy người Phùng Kiện đều là thanh niên trai tráng, nên không cảm thấy lạnh như trong nhà của Phó Văn lúc nãy.
"Đội trưởng Phùng, Phó Vẫn đang livestream."
Phùng Kiện nhìn chằm chằm vào mặt nước phẳng lặng, lờ mờ có thể thấy một hoặc hai người đàn ông đang câu cá đêm ở xa, anh ấy có chút lo lắng, thuận miệng hỏi: "Livesteam gì? Bán cơm à?”