Chương 95:
Chương 95:Chương 95:
Chương 95:
Trương Ngạn Khanh ở bên cạnh nháy mắt với anh ấy: "Ba Vương, con có chuẩn bị quà cho ba đấy, ba chờ nhé!"
Đám quỷ nhỏ còn lại cũng hùa theo: "Đúng đúng đúng, chúng con đều chuẩn bị quà cho ba Vương, mai ba sẽ biết."
Ngày mai?
Trước lúc bình minh, chúng nó đều đã lên đường.
Vương Phong cũng không để tâm đến chuyện quà lưu niệm của chúng. Từ trước đến nay Vương Phong là một người đàn ông hay xúc động, mũi anh ấy bắt đầu cay cay, nghĩ rằng tương lai sẽ không bao giờ gặp lại chúng nữa, trong lòng lại có chút trồng trải.
Vương Phong móc điện thoại ra, nhìn chằm chằm vào màn hình, quả nhiên không có tín hiệu gì, anh ấy mở camera: "Chúng ta chụp một tắm ảnh, lưu lại kỷ niệm nhé."
Nhưng trên camera chỉ có bóng dáng của mình Vương Phong.
Vương Phong có chút thương cảm, Đoàn Đoàn lập tức cầm điện thoại chạy đến trước mặt Phó Vãn: "Mẹ, chú Vương muốn chụp ảnh lưu niệm với Tư Tư và các bạn."
Tạ Khiêm ở phía sau bỗng nhiên lên tiếng: "Đề tôi làm."
Tạ Khiêm lấy ra một lá bùa vàng mỏng từ trong túi, dán lên màn hình camera, sau đó đưa lại cho Đoàn Đoàn.
Phó Vãn quay đầu liếc nhìn Tạ Khiêm, khẽ mỉm cười không nói gì. Đoàn Đoàn cầm điện thoại quay trở lại hàng cuối, cậu bé nhìn vào màn hình, cuối cùng Tư Tư và các bạn cũng xuất hiện bên cạnh Vương Phong. Đoàn Đoàn vui mừng khen ngợi: "Anh Tạ Khiêm giỏi quá!"
Tạ Khiêm có chút xấu hỗ.
Vương Phong đứng giữa bảy bạn quỷ nhỏ, Đoàn Đoàn đang định bắm nút chụp ảnh, Vương Phong bỗng nhiên nói: "Chờ đã, từ từ."
Vương Phong tháo kính râm trên mũi xuống, đặt vào túi áo khoác. Tư Ilư đùa cợt nói: "Ba Vương, ba không sợ nhìn thấy bộ dạng ban đầu của chúng con sao?”
Ngoài Phó Văn ra, Vương Phong là người có tâm lý yếu đuối nhất trong ba người lớn, Tạ Khiêm vốn là huyền tu, Phùng Kiện xuất thân là cảnh sát, còn Vương Phong chỉ là một người giao cơm hộp nhỏ.
Vì vậy, khi công viên giải trí tràn ngập âm khí, hàng trăm con quỷ nhỏ tụ tập một đường, Vương Phong hoàn toàn không dám tháo kính râm xuống nhìn đám dưa hấu nhỏ, lợn con hồng nhạt bay lượn khắp nơi.
Có thể nói, trong thời gian này, chiếc kính râm đã gắn liền với sống mũi của anh ấy, ăn cơm, ngủ, thậm chí đi vệ sinh cũng đều mang theo.
Vương Phong hừ một tiếng: "Ba còn sợ các con sao? Nhanh lên, nhìn màn hình chụp ảnh đi!"
Bảy quỷ nhỏ nở nụ cười, đều là vẻ mặt hạnh phúc nhìn vào màn hình, làm tư thế, Đoàn Đoàn bắm nút chụp ảnh, chụp rất nhiều tắm.
Sau khi chụp xong, Đoàn Đoàn trả lại điện thoại cho Vương Phong, Vương Phong nhìn chúng với vẻ mặt thương cảm: "Đi thôi."
Tư Tư và các bạn nhìn Vương Phong lần cuối cùng, dưới sự dẫn dắt của hai vị quỷ sai, chúng đi qua cổng soát vé, lục tục bước lên thuyên. Tạm biệt nhé, ba Vương Phong.
Vương Phong sờ sờ khóe mắt, anh ấy không nhìn con thuyền lớn chìm vào địa phủ, hít mũi đi về phía đám người Phó Văn.
Đợi Vương Phong đến gân, Tạ Khiêm bỗng nhìn chằm chằm vào người anh ấy, vẻ mặt chắn động: "Anh..."
Dưới âm khí nồng nặc, Tạ Khiêm lại nhìn thấy một tầng linh quang màu vàng nhạt bao quanh Vương Phong.
Tạ Khiêm chắc chắn trước đó xung quanh Vương Phong không có gì cả, anh ấy chỉ là một người bình thường thôi.
Vương Phong ngạc nhiên gãi đầu: "Tôi? Tôi làm sao vậy?" Đây là... linh quang công đức!
Chỉ những người đại thiện mới có thể có được linh quang công đức! Nghe nói định nghĩa 'đại thiện" của Thiên Đạo cũng rất hà khắc, không chỉ xem xét "thiện hạnh”, mà còn xem xét cả "bản tâm.
Chỉ những người có tắm lòng thuần khiết, thiện lương và thực sự làm những việc thiện lớn mới có cơ hội đạt được linh quang công đức bảo vệ bản thân. Nếu không, lấy giới giải trí hiện nay mà nói, hầu như tất cả các ngôi sao đều làm từ thiện.
Đương nhiên, trong số đó cũng không thiếu những ngôi sao thực sự có lòng nhân ái, nhưng cũng có một bộ phận lớn biến việc làm từ thiện thành tắm bình phong.
Làm việc thiện là điều nên làm, nhưng lòng dạ thực sự ra sao thì không ai biết. Công đức linh quang bảo hộ cơ thể, Tạ Khiêm chỉ từng được nghe sư phụ, chứ chưa từng được gặp. Hiện giờ... vậy mà lại nhìn thấy rồi.
Vương Phong và bảy quỷ nhỏ chỉ là những người xa lạ, cái chết của chúng không liên quan gì đến Vương Phong, nói cách khác, nhân quả của chúng cũng không liên quan đến Vương Phong.
Nhưng anh ấy đã cứu chúng khỏi nguy hiểm, giúp chúng tìm lại hài cốt, và giờ anh ấy còn tự mình đưa chúng đi.
Bát luận là bản tâm hay hành động, đều được Thiên Đạo tán thành. Công đức linh quang có thể bảo vệ Vương Phong, khiến âm hồn lệ quỷ không dám manh động làm hại, có thể nói đây là một tắm bùa hộ mệnh đến từ Thiên Đạo.
Chỉ cần tương lai Vương Phong luôn làm việc thiện, không có ý đồ xấu, thì kiếp sau đầu thai, anh ấy sẽ được đại phú đại quý, bình an VÔ SỰ.
Đối với người thường, linh quang công đức chính là vinh dự cao quý nhất! Tạ Khiêm nhìn Phó Vãn với vẻ mặt phức tạp, biểu cảm của cô vẫn như thường lệ, dường như cô không hề bất ngờ khi Vương Phong có thêm linh quang công đức. Tạ Khiêm hiểu ra, có lẽ Phó Văn đã dự đoán được điều này từ trước rồi. Trong lúc nhất thời, Tạ Khiêm có chút mơ hồ, huyền hu Phó Vãn này... Hành động thực sự tà ác, thậm chí có thể so với tà tu, nhưng kết quả lại khiến cậu ấy cảm thấy đúng đắn.
Thậm chí có thể nói, thông qua tay Phó Văn, linh quang công đức của Vương Phong càng được gia tăng.
Tạ Khiêm thở phào nhẹ nhõm, trịnh trọng nói với Vương Phong: "Anh là người tốt."
Vương Phong: ”...”
Tạ Khiêm rất ăn ý với Phó Vãn, đều không đề cập đến chuyện linh quang công đức với Vương Phong.
Đôi khi, không biết chuyện gì sẽ xảy ra thì sẽ không bị ràng buộc, cũng không dễ dàng thay đổi tâm lý.
Vậy thì cứ làm việc tốt chớ hỏi công lao đi.
Tất cả các quỷ đồng đều lên thuyền dưới sự hướng dẫn của quỷ sai.
Quỷ sai đứng trên boong tàu lớn, cúi đầu chào Phó Văn: "Chúng tôi xin phép đi trước."
Phó Vãn gật đầu, Vương Phong, Phùng Kiện và những người khác vội vàng học theo Tạ Khiêm cúi đầu chào hai vị quỷ sai.
Con thuyền lớn màu đen khổng lồ từ từ chìm xuống lòng sông, hướng đến nơi không thể nhìn thấy, hoàn toàn biến mắt. Bầu trời phương đông dân dần lộ ra bụng cá trắng, những tia nắng mặt trời đầu tiên rọi xuống từ kẽ mây.
Trời đã sáng.
Tối hôm qua tất cả như một giấc mơ, nghê hồng biến mất, công viên giải trí xung quanh lại đầy cỏ đại.
Phùng Kiện ôm cháu gái đang hôn mê, nhìn Phó Văn lo lắng hỏi: "Đầu bếp Phó, không biết sau khi họ tỉnh lại có còn nhớ chuyện này không?" Nếu nhớ rõ thì e rằng trong lòng sẽ không dễ chịu gì?
Dù sao cũng là trẻ vị thành niên, kết quả phát hiện ra kiếp trước mình là khó sinh mà chết, đứa bé tuy rằng được sinh ra trong quan tài nhưng đứa con gái này cũng không phải là thứ tốt lành gì. Nếu nhớ rõ thì sẽ rất khó chịu. Phó Văn lắc đầu: "Sau khi họ tỉnh lại sẽ quên hết chuyện tối qua, không cần lo lắng."
Phùng Kiện thở phào nhẹ nhõm, anh ấy cũng không muốn cháu gái nhớ ra có một đứa con gái như Quỷ Mẫu, bực bội nhìn mấy người trẻ tuổi đang ngủ say, thật sự muốn bảo chị gái quản lý lại cháu gái!
Phùng Kiện nhìn đứa bé trai đang khóc trên mặt đất, nhíu mày nói: "Đứa bé này ở đâu ra vậy?"
Lưu Vũ Phỉ và những người khác đi thám hiểm để tìm chết, đứa bé này không thể nào cũng đi thám hiểm được? Hay là lạc đường? "Đông Đông, Đông Đông, con có nghe thấy tiếng ba không?" Xa xa truyền đến một giọng nói vô cùng lo lắng của người đàn ông.
Ngay sau đó, một người đàn ông đấy ra đám cỏ dại cao hơn † mét trong công viên giải trí vào tìm con trai.
Nhưng khi vào đến nơi, anh ta lại thấy một số người, một cặp vợ chồng đứng trước quây nước trái cây, ba người đàn ông trưởng thành, bốn thanh thiếu niên và cả con trai mìnhl