Chương 96:
Chương 96:Chương 96:
Chương 96:
Người đàn ông bước nhanh đến bế con trai lên, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm vào đám người, lạnh lùng nói: “Các người là ai2"
"Đây là công viên giải trí bỏ hoang, các người ở đây làm gì? Có phải đang tiến hành nghi thức tà giáo gì đó không? Tôi muốn báo cảnh sát bắt các người!" Phùng Kiện có chút lúng túng nói: "Tôi là cảnh sát."
Người đàn ông: "...”
Hạ Huy vội vàng vỗ vỗ mặt con trai: "Đông Đông, con không sao chứ? Sao con lại ở đây?"
Cậu bé trai duỗi người, lâm bẩm vài tiếng, rồi từ từ mở mắt ra: "Ba ba? Tối qua Đông Đông mơ một giấc mơ, có một dì gọi con là ba."
Giác mơ nào chẳng kỳ lạ, Hạ Huy cũng không nghi ngờ gì.
Thấy tình trạng của con trai không tệ, Hạ Huy thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn quyết định đưa con trai đi bệnh viện kiểm tra.
Hạ Huy ôm con trai đứng dậy, liếc nhìn Phó Vãn, cảm thấy có chút quen thuộc. Anh ta nhìn chằm chằm nhìn vài lần, rồi nhận ra, nhếch miệng cười lạnh: "Hóa ra là cô à, bà chủ quán ăn chỉ phục vụ người giàu có."
Anh ta nhớ ra rồi, tối mây ngày trước anh ta có đi ngang qua cây hòe già, quá đói bụng, nhìn thấy quán có mặt tiền đẹp, định đi lên ăn một bát mì, nhưng bà chủ quán lại đuổi anh ta đi.
Anh ta nhìn lên chiếc xe siêu xe đỗ bên cạnh, hiểu ra, đó là xe của những đại gia nổi tiếng Ninh Thành, nhà họ Triệu và nhà họ Tiết.
Bà chủ quán này tuy xinh đẹp nhưng thực chất là một người phụ nữ ham hư vinh, chỉ tiếp đãi người giàu có.
Hạ Huy ôm con trai nhàn nhạt nói: "Cô chủ quán, gần đây tôi vừa hợp tác với nhà máy gỗ Tôn thị, không biết lần sau khi tôi đến quán ăn của cô, tôi có thể ăn được một bữa cơm nóng hỗi hay không?”
Phó Vãn mỉm cười: "Có thể."
Hạ Huy nhìn vẻ mặt bình thản của Phó Vãn, không hề có vẻ nhục nhã hay xấu hồ gì, thậm chí còn hạ mình nói lần sau có thể tiếp đãi anh ta. Cô chủ quán này mặt dày thật.
Hạ Huy cảm thấy như đắm vào bịch bông, lời châm chọc của anh ta không hề gây tổn thương gì cho Phó Văn, trong lòng có chút bực bội.
Thôi, đưa con trai đi khám bệnh viện trước đã.
Hạ Huy ôm con trai lập tức rời khỏi công viên giải trí, nghe nói nơi này có âm hồn quấy phá, không sạch sẽ, tốt nhất là anh ta nên ổi trước. Tạ Khiêm nhíu mày nhìn bóng dáng Hạ Huy, nói: "Phó tiền bối, trên người anh ta có một luồng hắc khí nhàn nhạt." Phó Vãn: "Ừ."
Phó Văn giơ tay nhẹ nhàng xoa huyệt Thái Dương, cảm thấy có hơi mệt mỏi, nói: 'Về nhà nghỉ ngơi."
Hệ thống mỹ thực quan tâm hỏi: [Ký chủ, cô không sao chứ?| Phó Văn: "Không sao, linh lực tiêu hao quá nhiều, nghỉ ngơi một lúc là được. Nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành chưa?”
Dù sao cũng bị lôi kiếp phách về, trên người Phó Vãn còn có vết thương sét đánh, nếu không có Huyền Thưởng Lệnh vàng triệu tập Bách Quỷ, cô cũng không đến mức mệt mỏi như vậy.
Hệ thống mỹ thực nghẹn ngào: [Ký chủ đã tiếp đãi du khách (167/100), chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ phụ, nhận được một phần thực đơn kho đồ ăn. ]
Không chỉ hoàn thành, mà còn vượt KPI.
Không đúng, không đúng, tại sao như vậy cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ được?
Nhiệm vụ của ký chủ hoàn thành từng cái một, nhưng tay nghề nấu nướng của cô vẫn không hề tăng lên.
Hệ thống mỹ thực vô cùng hậm hực, nó đóng cửa lại, không muốn nói chuyện nữa.
Mọi người chia tay nhau về nhà.
Rời khỏi công viên giải trí, ngoảnh đầu nhìn lại, công viên giải trí vẫn tàn tạ như cũ, đồ chơi và các thiết bị đều rỉ sét, khó có thể tưởng tượng đêm qua nơi này từng náo nhiệt và huy hoàng đến thế nào.
Phó Vãn đưa Đoàn Đoàn về nhà, Đoàn Đoàn vào nhà, há hốc miệng kể với Thu Thu chuyện tối qua: "Thu Thu, tối qua tớ và mẹ đi tàu lượn siêu tốc, thú vị cực." Thu Thu ôm con thỏ bông, ngắt quãng nói: "Disney cũng rất vui." Đoàn Đoàn chưa từng đến Disney, nhưng Thu Thu nói hay thì chắc chắn là hay rồi?
Đoàn Đoàn đặt chiếc chảo đáy bằng xuống bếp rồi đi rửa mặt, cậu bé xoa xoa đôi mắt, bắt đầu buôn ngủ.
ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ
Cậu bé quá mệt mỏi, cậu bé muốn ngủ.
Chắc hẳn mẹ cũng mệt mỏi rồi?
Phó Vãn cũng định trở về phòng thiền định, cô đứng ở cửa nhìn Đoàn Đoàn, bỗng vẫy tay với cậu bé: "Đoàn Đoàn, con có muốn thiền định cùng mẹ không?"
Đoàn Đoàn chớp mắt: "Thiền? Có thể ngủ không ạ?"
Phó Văn không khỏi bật cười: "Cũng đúng."
Đoàn Đoàn lập tức quay lại phòng ôm lấy chiếc gối nhỏ của mình, háo hức bò lên giường của Phó Vẫn, cuộn tròn thành một cục.
Đoàn Đoàn ngủ rất nhanh, cậu nhóc còn mơ thấy một giấc mơ. Trong mơ mẹ là đầu bếp giỏi nhất, mẹ dạy cậu bé nấu ăn, có món chân gà kho, có món kho cổ vịt, giò heo gừng, thịt bò ngũ vị hương...
Mẹ thật tuyệt vời.
Hệ thống mỹ thực: [... ]
Ký chủ quá đáng, sao lại chơi trò lừa đảo như vậy chứ!
# giờ sáng, Vương Phong mệt mỏi trở về phòng trọ của mình, nhìn căn phòng trọ trống trải, anh ấy lại khẽ thở dài một hơi.
Thật yên tĩnh.
Đám quỷ nhỏ đi rồi, anh ấy lại có chút không quen.
Mặc dù đã xin nghỉ hơn mười ngày, nhưng mọi chuyện diễn ra suôn sẻ hơn so với tưởng tượng của anh ấy, Vương Phong nghĩ phải kiếm tiền thôi, anh ấy định ngủ một giấc buổi sáng trước, rồi chiều đi giao cơm hộp kiếm tiền. Gần đây bị bảy nhóc quỷ nhỏ làm chậm trễ thời gian, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục, anh ấy phải kiếm tiền mới được.
Vương Phong vừa đặt đầu lên gối đã ngủ thiếp đi, mơ mơ màng màng, không biết bao lâu sau, anh ấy bị một cuộc điện thoại đánh thức, vẫn là một số điện thoại xa lạ.
Anh ấy dụi mắt ngái ngủ, giọng nói mơ màng: "Alo?2"
"Xin chào, anh chính là người đã giúp tìm con trai Trương Ngạn Khanh của tôi, Vương Phong đúng không?” Giọng nói của người đàn ông ở đầu dây bên kia nắc nghẹn: "Tôi là ba của Trương Ngạn Khanh.”
"Ngày hôm đó khi tìm thi thể, vợ chồng chúng tôi có lỗi với anh, mong anh đừng để bụng."
Ba Trương tiếp tục nói: "Tối qua Ngạn Khanh đã báo mộng cho vợ chồng tôi, nói cảm ơn anh đã tìm được thi cốt của nó, nó mới có thể an tâm đi đầu thai, và còn nói nhận anh làm ba nuôi.”
"Trước đó vợ chồng tôi đã treo thưởng trên mạng, ai tìm được Ngạn Khanh sẽ được thưởng hai mươi vạn. Anh gửi số tài khoản cho tôi, tôi chuyển tiền cho anh."
Vương Phong bỗng chốc tỉnh táo, nắm lây điện thoại vội vàng nói: "Ông Trương, tôi giúp tìm kiếm thi thể Trương Ngạn Khanh không phải vì tiên. Vợ chồng ông mới vừa mất con, số tiền này cứ giữ lại đi."
Bà Trương lấy điện thoại, khàn khàn nói: "Là Ngạn Khanh nói hy vọng sau này ba Vương có thể mua bốn chiếc vòng xe đạp cho nó, nhất định phải cảm ơn anh, mong anh đừng chối từ. Nếu sợ là lừa đảo, chúng ta có thể đến đồn cảnh sát gặp mặt."
Đây là nguyện vọng cuối cùng của con trai, vợ chồng họ làm cha mẹ nhất định phải hoàn thành.
Hơn nữa, việc treo giải thưởng tìm kiếm vốn dĩ đã có hiệu lực pháp luật, nếu không ai thực hiện nghĩa vụ, thì sau này việc treo giải thưởng sẽ không còn hiệu lực, ai còn dám tin vào Huyền Thưởng Lệnh nữa đây?
Cúp điện thoại xong, Vương Phong ngây người.
A2
Đây là quà tặng mà Trương Ngạn Khanh nói đến?
Mất một lúc lâu Vương Phong mới hồi phục lại tỉnh thần, một cuộc gọi điện thoại mới lại đến, vẫn là một số điện thoại xa lạ.
"Vương Phong, xin chào, chúng tôi là cha mẹ của Lưu Viện..." Trong một buổi sáng, Vương Phong đã nhận được sáu cuộc gọi điện thoại! Trong đó năm cuộc là từ cha mẹ của những đứa trẻ "báo mộng tìm thi" kia, đều nói muốn thực hiện nghĩa vụ treo giải thưởng, không hề tiếc mấy chục vạn.
Còn có một cặp vợ chồng là cha mẹ của Đậu Đậu, do dự nói rằng tối qua họ cùng mơ thấy đứa bé đã khuất của mình, bé bảo họ báo mộng cho một người chú tên Vương Phong, vì nhờ chú mà bé mới có thể đến âm phủ đầu thai. Lúc đầu, hai vợ chồng này còn tưởng rằng mình chỉ mơ vớ vấn, kết quả là khi hỏi đối phương, cả hai lại đều mơ thấy điều giống nhau.