Chương 102:
Chương 102:Chương 102:
Rõ ràng bình thường cũng không có triệu chứng bất thường gì cả, nhưng vừa đến bệnh viện kiểm tra đã ra ung thư gan giai đoạn cuối, bà chủ tiệm tiều tụy đi một cách nhanh chóng, hiện giờ vẫn ở trong bệnh viện, thỉnh thoảng lại tiến hành hóa trị.
Nhưng ai cũng biết, bị chẩn đoán mắc ung thư giai đoạn cuối chẳng khác nào bị tuyên án tử hình, điều trị chẳng qua cũng chỉ là một sự an ủi tâm lý. Nhưng ngay cả như vậy, ngay cả khi chỉ phí điều trị đắt đỏ, ngay cả khi chỉ ôm theo chút hy vọng nhỏ nhoi ông ấy cũng không muốn từ bỏ điều trị cho vợ mình.
Bây giờ biết được có một cao nhân có thể chữa bệnh cho vợ mình, bảo ông ấy không vui sao cho được.
Ông nhanh chóng chạy về cửa hàng của mình, kéo ngăn kéo nhỏ bên cạnh quầy thu ngân ra, lục lọi trong đống danh thiếp kia, nào ngờ tìm hết một lượt rồi mà vẫn không tìm thấy số điện thoại lúc trước vị đại sư kia để lại cho ông đâu cả.
Trí nhớ của ông không được tốt lắm, bèn chạy đi hỏi nhân viên phục vụ, phải nói một lúc lâu, người nhân viên mới nhớ lại chuyện hôm đó: "Ồ, danh thiếp kia à, chẳng phải lúc đó chúng ta vứt đã vứt nó đi cùng với những thứ rác khác rồi sao?"
Bản thân Hà Phúc Quý cũng vắt óc nhớ lại, trong đầu ông dần dần hiện lên ấn tượng, lúc ấy quả thật ông đã quét tấm thẻ gọi món có ghi số điện thoại kia cùng với những thứ rác rưởi khác trên mặt bàn vào thùng rác. Giờ phút này trông ông chẳng khác nào bị sét đánh trúng.
Rác trong trung tâm thương mại này được vận chuyển ra ngoài mỗi ngày, đã nửa tháng trôi qua rồi, ông biết đi đâu để tìm lại nó bây giời
Hy vọng lóe lên rồi lại vụt tắt, đây là điều dễ khiến người ta phát điên nhất.
"Hay là ông đi hỏi bảo vệ trung tâm thương mại thử xem sao, nói không chừng bọn họ có phương thức liên lạc với vị đại sư kia cũng nên." Người phục vụ đề nghị.
"Đúng! Đúng!" Hà Phúc Quý như bừng tỉnh, vội vàng chạy đi tìm nhân viên bảo vệ kia.
Chỉ tiếc là nhân viên bảo vệ nói cho ông biết, đại sư kia chỉ liên lạc với cấp trên, bọn họ không có cách để liên lạc với cô.
Cấp trên cụ thể là cấp nào thì bảo vệ cũng không rõ lắm, dù sao ông ta cũng chỉ là một nhân viên bảo vệ bình thường. Vì thế Hà Phúc Quý chỉ có thể tìm lên từng cấp một, từ chủ quản cho đến giám đốc, khi được hỏi đến chuyện này bọn họ đều nói không biết, bởi vì bọn họ không phải là người tìm đại sư. Cuối cùng ông hỏi đến tận cấp người phụ trách trung tâm thương mại, lại được thư ký thông báo rằng người phụ trách mới đây đã đến tổng bộ rồi.
Ông muốn xin số điện thoại cá nhân của người phụ trách, nhưng cấp dưới của người phụ trách không dám tự tiện cho ông, chỉ bảo ông chờ người phụ trách trở về rồi hỏi trực tiếp.
Dù sao cũng là ông có việc nhờ người khác, biết làm gì hơn đây, chỉ có thể chờ. Ngày nào ông cũng chờ đến sốt cả ruột, mỗi lần chạy đi hỏi được cho hay người phụ trách vẫn chưa trở về ông đều đều đánh cho tay mình một cái, cái tay chết tiệt, tại mày vứt đấy cái tay chết tiệt!
Về phía Linh Bảo, cô câm năm trăm vạn trở vê trường học, vẫn trải qua cuộc sống sinh viên bình thường như trước đây. Bởi vì sắp đến kỳ thi cấp sáu, mỗi ngày cô đều cùng Mạnh Thi Văn và Lê Tuyết nghiêm túc ôn tập, sau đó lại đi tìm đồ ăn ngon, nói chung cũng yên bình nhàn hạ.
Điều đáng nói là Vu Ngải Kỳ và Thường Thiến Thiến trải qua hơn một tháng tĩnh dưỡng, nay đã quay lại trường học.
Thường Thiến Thiến không gây phiền toái cho cô và Lê Tuyết nữa, Vu Ngải Kỳ cơ bản không nói chuyện với các cô nữa, cũng không dám dở chứng, đoán chừng là kiêng dè khả năng vũ lực mà Linh Bảo thể hiện ra lúc xử lý đám Thường Thiến Thiến.
Mọi chuyện cứ thế trôi qua một cách yên bình được một tuần, bỗng một hôm có hai cảnh sát đi cùng với giáo viên hướng dẫn và quản lý ký túc xá tìm đến phòng bọn họ.
"Xin hỏi ai là Lê Tuyết?"
Bốn người trong ký túc xá cũng không biết là chuyện gì xảy ra, Lê Tuyết cũng rất ngỡ ngàng, đứng ra nói: 'Là tôi.'
Cảnh sát nghiêm túc xuất trình giấy tờ và một tờ giấy triệu tập: "Có người tố cáo cô có liên quan đến hành vi dọa nạt tống tiền, xin vui lòng đi với chúng tôi!"
Bọn họ đã đến đây cùng với giáo viên hướng dẫn và quản lý ký túc xá, chứng tỏ thân phận của bọn họ đã được xác nhận là thật, đột nhiên bị cảnh sát tìm tới cửa, những sinh viên còn chưa bước chân xã hội này có ai mà không sợ hãi chứ.
Lê Tuyết sắp khóc tại chỗ: "Sao tôi lại dọa nạt tống tiền được, tôi không biết gì cả..."
Cảnh sát không quan tâm nhiều như vậy: "Đến cục rồi nói chuyện."
Nói xong mỗi người một bên một bên kẹp lấy cánh tay Lê Tuyết, đẩy người ra ngoài.
Lê Tuyết cực kỳ bất lực, theo bản năng nhìn về phía Linh Bảo: "Linh Bảo, mình sợ..."
Linh Bảo bình thường thường xuyên gặp Lê Tuyết nhưng không thường chú ý đến tướng số của cô ấy, lúc này nhìn lên mặt Lê Tuyết không phát hiện cô ấy có tai ương lao ngục, cô cũng không quá lo lắng.
"Mình sẽ giúp cậu báo tin cho dượng cậu, yên tâm đi, sẽ không sao đâu. Cô nói một câu trấn an cô ấy, sau khi cảnh sát đưa người đi cô liên lấy điện thoại ra gọi cho Cao Lập Quân.
Cao Lập Quân là người làm ăn, hiểu nhiều biết rộng, tất nhiên biết cách xử lý chuyện ở cục cảnh sát.
Sáng hôm sau, cảnh sát lại tìm đến lần nữa, lần này là đến tìm Linh Bảo, đưa cô đến đồn cảnh sát với tư cách là nhân chứng.
Đây không phải là lần đầu tiên Linh Bảo đến đồn cảnh sát nên cũng chẳng có gì tò mò, cũng không có gì sợ hãi.
Viên cảnh sát ngồi đối diện chỉ hỏi cô một chuyện.
"Khương Vân Vân và Lê Tuyết cô đều quen cả chứ?" Cảnh sát hỏi.
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của Linh Bảo, anh ta lại hỏi: "Ngày 17 tháng trước, Lê Tuyết cho Khương Vân Vân mượn một vạn, cô có biết chuyện này không?" Thấy Linh Bảo gật đầu, anh ta lại bảo cô kể chỉ tiết chuyện này ra.
"Lúc ấy Khương Vân Vân bị buộc thôi học ở trường, ngày rời trường cũng chính là ngày 17, tôi đi cùng với Lê Tuyết đến tiễn cậu ta, cậu ta nói mình không có tiền, không có công việc, muốn hỏi mượn Lê Tuyết một vạn tiên sinh hoạt phí, lúc ấy tôi rất phản đối, nhưng Lê Tuyết rất thân với cậu ta nên không chịu nghe lời tôi, vẫn đem tiền mừng tuổi và tiền sinh hoạt phí của cậu ấy tổng cộng là một vạn cho Khương Vân Vân mượn."
"Cô chắc chắn Lê Tuyết cho Khương Vân Vân mượn mười ngàn tiền sinh hoạt phí kia không?" Cảnh sát làm biên bản xác nhận lại một lân nữa.
"Chắc chắn."
Sau đó cảnh sát cho cô ra về, buổi chiêu Lê Tuyết cũng được thả về trường học, mặt mày phờ phạc như người mất hồn, nhìn thấy Linh Bảo câu đầu tiên cô ấy nói chính là xin lỗi, vừa mở miệng đã nghẹn ngào đến mức không nói được gì nữa, cô ấy ngồi xuống chỗ của mình, nằm sấp trên bàn học khóc thổn thức.
Linh Bảo đã biết chuyện Lê Tuyết bị cảnh sát triệu tập lên vì coi là nghi phạm có liên quan đến Khương Vân Vân nhưng không biết cụ thể thế nào. Lúc này thấy cô ấy đau lòng như vậy, cũng không khỏi tò mò đọc thử một đoạn tử vi của Lê Tuyết, sau khi biết chuyện xảy ra ở phòng thẩm vấn của Lê Tuyết cô đã hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện.
Nguồn gốc của sự việc bắt đầu từ cô gái nhảy lầu mà cô đã cứu ở quảng trường Vân Khai tuân trước, cô gái đã báo án với cảnh sát rằng vì cần dùng tiên gấp nên cô ấy đã vay tiên trên mạng bằng hình khỏa thân của mình, ai biết sau khi nộp hồ sơ xong, đối phương chẳng những không gửi tiền cho cô ấy mà còn dùng ảnh kia tống tiền cô hai ngàn. Nếu cô ấy có hai ngàn thì việc gì phải đi vay tiên theo cách này, cô ấy cũng không dám xin ba mẹ, kết quả đối phương thật sự đã gửi ảnh cho một số bạn học cùng lớp của cô ấy.
Cô ấy sợ hãi tột độ, lúc đi vào quảng trường Vân Khai bị nữ quỷ mê hoặc đi nhảy lầu, lúc này mới khiến người ta chú trọng đến vụ án của cô ấy, vì thế sau khi báo cảnh sát, cảnh sát lập tức tiến hành lập án điều tra. Lần điều tra này, thông qua định vị điện thoại, thẻ ngân hàng và các thông tin khác cảnh sát đã lân đến Khương Vân Vân.
Khương Vân Vân bị bắt ở nội thành, cảnh sát thông qua điều tra phương tiện liên lạc và thẻ ngân hàng của cô ta, phát hiện trong hơn một tháng này, cô ta đã tiến hành hơn mười vụ tống tiên. Cảnh sát không cho rằng chuyện lớn như vậy là do một mình cô ta làm, đương nhiên sẽ yêu cầu cô ta khai đồng bọn, cũng nói cho cô ta biết nếu làm như vậy sẽ coi như lập công chuộc tội, có thể giảm án. Sau đó Khương Vân Vân liền cắn lên người Lê Tuyết. Nói Lê Tuyết tham gia tống tiền với cô ta, chứng cứ là ngày cô ta bị buộc rời trường Lê Tuyết đã chuyển cho cô ta một vạn, đây là tiên vốn hỗ trợ, sau đó hai người còn gọi điện thoại, Lê Tuyết còn sai khiến cô ta dọa nạt tống tiền qua điện thoại.
Cho nên, cô ta chỉ là tòng phạm, Lê Tuyết mới là chủ mưu.
Xem xong những thứ này, Linh Bảo không nói gì một lúc lâu, chuyện này mà cũng có thể cắn bừa được, cô thật sự khâm phục độ mặt dày của Khương Vân Vân.
Lần này Lê Tuyết bị coi là nghi phạm, bị giải đi trước mắt bao nhiêu người ở trường, lại bị thẩm vấn nghiêm khắc trong phòng thẩm vấn của cảnh sát suốt mấy tiếng đồng hồ, còn bị giam suốt một đêm, tuy rằng không bị bạo lực, nhưng lòng tự trọng cũng bị tổn thương nghiêm trọng, hơn nữa tâm trạng cũng hoang mang sợ hãi, coi như là đã nhận được một bài học lớn.