Chương 115:
Chương 115:Chương 115:
Linh Bảo thấy anh có thể điều động cảnh sát quân sự nên cũng tin tưởng thân phận của anh, hơn nữa nhìn tướng mạo của người này, cô biết ngay đây là một thanh niên chính trực, không những thế còn là người có công đức vô lượng, nên lập tức đẩy Trương Hạo qua cho anh.
"Sau lưng hắn có cả một sư môn chống lưng, bọn chúng không hành động riêng lẻ mà là theo tổ chức, các anh biết chuyện này không?" Linh Bảo lên tiếng hỏi.
Vừa rồi cô đọc được tin tức thông qua kí ức của Trương Hạo, nếu muốn đọc tất cả kí ức thì sẽ hao phí rất nhiều thần lực, nên tạm thời cô cũng chỉ biết một phần mà thôi.
Tê Mục gật đầu, sắc mặt ngưng trọng: "Các vụ án tương tự trong nước không ngừng xảy ra, chúng tôi cũng đang nỗ lực truy xét, xem ra trước mắt chỉ có thể đào thêm thông tin từ Trương Hạo. Hắn tiếp xúc nhiều với những thành viên chủ chốt, trên người ắt sẽ có manh mối đột phá, từ đó giúp chúng tôi một lưới tóm gọn tổ chức tà ác này."
Nghe được lời này, Linh Bảo mới cảm thấy yên tâm.
Vốn dĩ cô thấy quốc gia không có bộ phận chuyên môn xử lý chuyện như này nên mới đích thân ra tay, bây giờ quốc gia đã có ngành này rồi, mấy người đó cũng rất tài giỏi, tất nhiên cô sẽ không nhúng tay nữa.
Lúc cô chuẩn bị đi ra ngoài, Tê Mục bỗng gọi cô lại. Người đàn ông trước mặt mang theo sự thân thiện, ánh mắt nhìn cô đầy thưởng thức:
"Lục đạo hữu, không biết cô có hứng thú gia nhập cục quản lý sự việc huyền bí không? Chúng ta cùng nhau điều tra vụ án lớn này."
Linh Bảo phất phất tay: "Tôi không thích bị người khác quản thúc, đành phải từ chối anh rồi." Tính tình cô tự do phóng khoáng, tuy đôi khi thích lo chuyện bao đồng nhưng không có nghĩa là cô thích bị người khác giao nhiệm vụ cho cô đi làm.
Tề Mục vẫn không chịu từ bỏ, khuyên nhủ: "Lục đạo hữu, nếu cô chịu làm cố vấn thì cũng không có nhiều hạn chế đâu. Chỉ cân mỗi năm cô chọn ra ba vụ án, giúp đỡ chúng tôi hoàn thành nhiệm vụ là được. Gia nhập vào ngành đặc biệt này của quốc gia sẽ được biên chế, phúc lợi cũng rất nhiều..."
Anh liệt kê những lợi ích như có thể lấy được hộ khẩu ở thủ đô, được vào ở kí túc xá, mỗi tháng được trả lương cao, tương lai con cái sẽ được vào học trường chất lượng cao, nhưng tất cả đều không lay động được Linh Bảo. Cuối cùng, anh đành phải ra đòn sát thủ - linh thạch bổ sung năng lượng.
Trước kia dùng thứ này để dụ dỗ những đạo sĩ nhàn tản của Huyền môn gia nhập vào ngành vô cùng thuận lợi.
"Đây là linh thạch bổ sung năng lượng do bộ phận khoa học kỹ thuật phát hiện ra, có thể tự động hấp thu linh khí trong không khí, còn sử dụng đi sử dụng lại được. Tất cả những đạo sĩ của Huyền môn gia nhập vào ngành này đều được tặng ba linh thạch bổ sung năng lượng, cuối năm còn được thưởng dựa theo công trạng, từ ba đến hai mươi linh thạch..."
Hiện giờ linh khí rất loãng, đối với những đạo sĩ Huyền môn mà nói, tu luyện trở thành vấn đề khá khó khăn, ngồi thiền mười ngày nửa tháng mới có thể bổ sung đủ linh khí cho cơ thể, muốn vẽ bùa, thi pháp cũng vô cùng bất tiện. Nhưng nếu có linh thạch thì lại không giống, đạo sĩ Huyền môn chỉ cần hấp thụ 50 linh thạch trong một lần là có thể bổ sung đủ linh khí rồi.
Cho nên, sau khi thử nghiệm hiệu quả của linh thạch bổ sung năng lượng, hầu như chưa ai có thể nói lời cự tuyệt.
Linh Bảo nghe anh giải thích xong, nhìn hai khối đá xanh mơn mởn kia, không chút động lòng.
Nếu linh khí của cục đá kia tương đương với một chén nước, vậy thần thể của cô chính là đại dương mênh mông, 50 chén nước là đủ dùng cho người thường, nhưng với cô thì chỉ như muối bỏ biển. Hơn nữa, cô còn có lực lượng khác trong người, căn bản không cần dùng đến linh khí để tu luyện.
Thấy Linh Bảo vẫn cự tuyệt, nhất thời Tê Mục cũng không có cách nào khác, đành phải lùi một bước mà năn nỉ:
"Nếu không thể trở thành đồng nghiệp với cô Lục, vậy chúng ta làm bạn bè được không? Cô có thể thêm Wechat của tôi rồi thường xuyên liên lạc cũng được."
Linh Bảo thấy hắn chưa chết tâm, đang định từ chối thêm bạn thì anh béo bên cạnh bỗng vui cười hùa theo: "Đúng đúng, cô Lục à, đều là người trẻ tuổi, sau này có thể thường xuyên nói chuyện cùng nhau mà, đoán chừng chúng tôi còn phải ở lại thành phố S khá lâu, cuối tuần chúng ta cùng đi ăn cũng vui đó.'
Đi ăn!
Linh Bảo nhìn kỹ tướng mạo của anh béo, miệng rộng đầy đặn, mặt tròn, mũi cũng tròn, xem ra đây chính là điển hình của kiểu người ham ăn. Nhìn vóc dáng tròn vo này của anh chàng, chắc chắn là nhờ vô số đồ ngon đắp lên rồi. Cũng có nghĩa là, anh ta không những biết nhiều nơi ăn ngon mà còn nấu ăn giỏi...
Vừa rồi cô vội vàng làm chuyện chính, suýt chút nữa thì bỏ qua con người tuyệt vời này rồi!
Linh Bảo sờ sờ cằm, thấy kết bạn với người này cũng tốt, dứt khoát lấy điện thoại ra đưa đến trước mặt anh béo: “Quét mã đi, thêm Wechatl"
Anh béo lập tức hớn hở cả lên: "Ha ha, xem ra tôi có mị lực hơn lão đại rồi, Lục đạo hữu thêm bạn với tôi trước kìal"
Tề Mục ngẩn người, lần đầu tiên phát hiện ra, trước mặt người khác phái, mình vậy mà không có mị lực bằng anh béo, quả thật là ngoài ý muốn mà.
Sau khi thêm Wechat, Linh Bảo nói một câu thường xuyên liên lạc với anh béo, sau đó rời khỏi KTV.
Trương Hạo nhìn mấy người trước mặt đang tươi cười xán lạn trêu đùa nhau, hận ý trong mắt càng thêm dày đặc.
Cứ để cho bọn họ đắc ý thêm vài ngày đi, chờ bề trên của hắn tới, hắn nhất định sẽ khiến những kẻ này chết không có chỗ chôn.
Tuy tính tình Trương Hạo xảo trá, nhưng cũng chỉ là người trẻ tuổi chưa chịu khổ bao giờ, sao có thể đấu lại thủ đoạn của Bộ Quốc Phòng. Ở thị cục thành phố S, đám người Tề Mục thẩm vấn hắn một buổi chiều, hắn đã không chịu nổi mà khai hết.
Thì ra khi còn nhỏ hắn thường xuyên bị bệnh, ba mẹ hắn lo hắn không lớn được nên đưa hắn đến ngoại ô thành phố S tìm người giúp đỡ. Gặp được người xưng là Chu đạo trưởng nói có duyên với hắn nên giữ hắn lại ở đạo quán nửa năm, dạy hắn một bộ công pháp. Trương Hạo học xong bộ công pháp đó thì không còn bị bệnh nữa, vậy nên hắn vẫn luôn giữ liên lạc với Chu đạo trưởng.
Năm hắn 18 tuổi, Chu đạo trưởng nói cho hắn có một bộ công pháp vô cùng tuyệt diệu, chỉ cần tu luyện được nhiều linh lực thì có thể thay đổi vận mệnh, trở thành thương nhân có tài nguyên cuồn cuộn, con đường làm quan rộng mở. Hắn đã bước nửa chân vào Huyền môn, dĩ nhiên hiểu rõ tâm quan trọng của việc này.
Nếu hắn dùng pháp thuật này lên bản thân hoặc người nhà thì có thể hưởng đủ loại vinh hoa phú quý, vì vậy hắn lay động.
Chu đạo trưởng dẫn hắn tới Nam đảo để gặp sư phụ, pháp lực của sư phụ cao thâm đến mức hắn không nhìn thấu được, nghe nói ông ta đã hơn một trăm tuổi nhưng lại khoẻ mạnh như mới năm mươi, cả người đao thương bất nhập, tùy ý vỗ một chưởng cũng có thể khiến cho một chiếc ô tô chia năm xẻ bảy. Hắn lập tức sùng bái không thôi.
Hơn nữa nhìn cách bài trí biệt thự của sư phụ, lướt qua cũng có thể nhìn thấy một đống đồ cổ quý giá, chỉ riêng thế là đủ biết ông ta giàu có cỡ nào.
Khi đó nhà hắn cũng chỉ miễn cưỡng xem như là khá giả ở thành phố S, tuy bố hắn làm cán bộ trong chính phủ nhưng hơn bốn mươi tuổi mới lên được cái chức trưởng khoa nhỏ, không có bối cảnh cũng không có tiền tài thì cả đời cũng đừng mơ thăng chức tiếp. Còn anh trai hắn mặc dù mở được một cái công ty nhỏ, nhưng cũng gặp trắc trở khắp nơi.
Vì thế hắn không chút do dự mà bái sư, sư phụ nói hắn thiên tư xuất chúng, ban cho hắn một bộ công pháp cùng cờ chiêu hồn, dạy hắn rất nhiều pháp thuật. Hai năm sau hắn học xong thì lập tức bắt đầu tự tích trữ lực lượng, cũng kể từ lúc đó, con đường thăng chức của bố hắn không ngừng bay lên như diều gặp gió, chỉ trong vòng 5 năm ngắn ngủi, ông ta từ một trưởng khoa nho nhỏ trở thành phó cục trưởng Cục Công An thành phố S.
Mà công ty nhỏ của anh trai hắn cũng làm quen được không ít quý nhân, mấy người cùng nhau tích lũy tài sản nhanh chóng. Ngay chính hắn cũng một đường tu luyện thuận lợi, kiếm được vô số lợi nhuận. Bọn họ trở thành người muốn tiền có tiền, muốn quyền có quyền.
Hơn nữa, nguyên cục trưởng Cục Công An thành phố S được hắn trợ giúp đã được thăng lên làm phó thị trưởng, đợt tuyển cử tiếp theo cũng có hi vọng bước vào đế đô, ngồi lên cái ghế phó bộ trưởng. Được một đại tôn Phật như này che chở, toàn bộ Trương gia liên có được tiên đồ vô lượng.
Nhưng hắn lại không ngờ được sẽ có ngày hắn bị lật thuyền, bị chính tay một đứa con gái nhỏ tuổi bắt được, không những thế còn bị cục quản lý sự việc huyền bí theo dõi.
Sau khi vào Huyền môn, hắn mới biết được tin này, nếu bị cục quản lý sự việc huyền bí theo dõi thì sẽ vô cùng phiên phức. Nhưng lần này chỉ là một tên tổ trưởng vô danh tiểu tốt lớn hơn hắn vài tuổi, căn bản không có khả năng tạo thành mối đe doạ cho hắn và sư môn.
Hắn tin rằng, chỉ cần phó thị trưởng ra tay là có thể giải vây được cho hắn. Về phần sư môn, hắn tự an ủi bản thân rằng có sư phụ cùng các sư huynh của hắn ở đó, cho dù những người này có chạy đến Nam đảo thì cũng không làm gì được.
Thực ra hắn cũng nghĩ đúng một phần.
Phó thị trưởng thành phố S vừa biết tin, sáng hôm sau đã phái bí thư đến đòi người, không may là Tê Mục không giống những viên chức khác, bối cảnh của anh vô cùng thâm sâu, anh không chút dao động mà ngăn cản họ đưa người đi.