Chương 121:
Chương 121:Chương 121:
Có đôi khi nói là thành tâm, nhưng trên thực tế trong phạm vi năng lực có nguyện ý thờ cúng cô nhiều hay ít, thật ra cũng phản ánh mức độ thành kính của một người. Trong nhà Lưu Thu tuy rằng có chút tài sản, nhưng mỏ vàng rồi cũng sẽ cạn, họ nguyện ý chỉ hơn hai mươi vạn đúc lại kim thân của cô, có thể thấy được họ thật lòng có tâm. Kiếm được một tín đồ trung thành như thế, đúng là quá tốt!
Tín đồ như vậy, cô đương nhiên sẽ phù hộ nhiều hơn rồi.
"Linh Bảo, cậu đang cười ngây ngô cái gì vậy?" Lê Tuyết ngồi ở vị trí đối diện tò mò hỏi.
"Hả?" Vẻ mặt của Linh Bảo hoang mang, cô nhanh chóng thu lại biểu cảm của mình, khuôn mặt nhỏ lập tức cứng lại, vừa nấy vui quá nên cô lỡ lộ vẻ vui mừng trên mặt, không được, bổn thân linh phải tiếp tục ra vẻ cao thâm khó lường.
Ứng phó qua loa với bạn cùng phòng, lúc Lưu Thu bái lạy, Linh Bảo làm động tác bấm tay, chỉ dẫn cho bà ấy con đường để hướng thiện tích đức.
Bình thường Lưu Thu luôn thích chiếm những món lợi nhỏ, giá trị công đức gân như thành âm, đối với bà ấy mà nói, nếu muốn quãng đời còn lại thuận buôm xuôi gió, bà ấy cần phải nhanh chóng sửa tật xấu này, hành thiện tích đức.
Lưu Thu bái thần xong đứng dậy, liền cảm thấy tâm tình của bản thân đặc biệt yên ả, đầu óc cũng thanh thản hơn, bản thân bà ấy cảm thấy trước đây mình làm rất nhiều chuyện sai trái, có thể được thần linh phù hộ, sau này nhất định bà ấy sẽ làm việc tốt giúp mọi người, trở thành người tốt thích làm việc thiện.
Người bái tiếp theo chính là ông chủ Hầu Thụy Lâm, ông đốt một cây hương thật lớn, cắm vào lư hương, lúc này mới bắt đầu quỳ lạy câu nguyện.
"Tín nam Hầu Thụy Lâm, gần đây làm mọi việc đều không được ưng ý, cầu rất nhiều đại sư tới xem đều vô ích, cầu mong Sơn thần phù hộ con sớm ngày thoát khỏi vận đen! Nếu có thể được như ước nguyện, con nguyện đầu tư trăm vạn xây dựng thần miếu cho Sơn thần!"
Trước đây Linh Bảo có một nguyện vọng là mong muốn tín đồ xây lại miếu thần cho cô, hiện giờ thổ hào đưa tới cửa, nếu không vi phạm nguyên tắc của cô, đương nhiên cô đồng ý giúp ông thực hiện nguyện vọng, khiến ông trở thành tín đồ trung thành của mình.
Vì thế, Linh Bảo bắt đầu đánh giá tướng mạo của người này. Vừa nhìn xuống dưới, phát hiện công đức của người này chẳng những đủ tư cách, còn xuất thân từ nhà tích thiện, ngày thường đều nhiệt tình làm từ thiện, lẽ ra phải công đức vô lượng, mệnh số cả đời trôi chảy, nhưng bây giờ lại bị người ta dùng thuật đoạt vận, cướp đi phúc vận của ông ấy, làm cho nửa đời còn lại trở nên trắc trở, túng quân chán nản.
Việc này đúng là vô cùng ác độc.
Tự cổ chí kim, con người luôn có những thuật sĩ tà ác, thu giá cao để đoạt vận hoặc đổi mệnh của người khác. Đoạt vận và đổi mệnh là hai loại thuật pháp bất đồng. Cái gọi là đổi mệnh, đó là lúc con người còn trẻ, đem người được chú định có mệnh số tốt đổi với người có số mệnh không tốt. Loại tà thuật này phải thi triển từ lúc phúc vận chưa bắt đầu, yêu cầu năng lực dự đoán của người thi thuật phải chính xác, hơn nữa người thích hợp đổi mệnh rất khó tìm được, người thi thuật cũng phải trả cái giá cực lớn.
Thuật đoạt vận đơn giản hơn nhiều, bởi vì những người có phúc vận vô lượng trải qua ngày tháng không tồi lắm, phúc tướng hiện ra rất rõ ràng, chỉ cần biết được sinh thần bát tự, lấy được tóc và móng tay, bỏ ra cái giá rất nhỏ là có thể cướp vận khí của người đó đi.
Hầu Thụy Lâm này, chỉ sợ là đã bị người khác hại.
Có thể nhìn ra được vận thế của ông ấy tốt, lại có thể lấy được sinh thần bát tự cụ thể, trộm được tóc và móng tay, nhất định là người có quan hệ tương đối thân cận.
Linh Bảo lấy ra một lá bùa, tiện tay chấm chu sa vẽ ra một tấm bùa hộ mệnh, thả vào trong túi, chuyển lá bùa đi.
Vài người đi theo Hầu Thụy Lâm tới, kinh ngạc phát hiện, trên mặt đất trước đệm hương bồ có một lá bùa không biết xuất hiện từ khi nào, Hầu Thụy Lâm cũng rất kinh ngạc, tuy rằng đã nghe nói qua chuyện kỳ lạ này, nhưng khi tận mắt nhìn thấy, ông ấy vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Hầu Thụy Lâm đang muốn đứng dậy, bỗng nhiên nghe được một giọng nữ có nét trẻ con vang bên tai mình, vừa mờ mịt vừa xa xăm:
"Ông bị người ta dùng thuật đoạt vận, cho nên vận may mới biến mất, vận rủi liên miên. Đây là bùa hộ mệnh, ông hãy đeo bên người, có thể giải quyết khẩn cấp cho ông. Họa này xuất phát từ người thân bên cạnh ông, ông hãy đi tìm người đầu sỏ, rồi mang đến miếu thần, thu hồi lại vận thế vốn nên thuộc về ông."
Bùa ở trên người, chỉ có thể tạm thời ngăn lại thuật đoạt vận, khiến Hầu Thụy Lâm sinh hoạt thuận lợi hơn chút. Muốn trị tận gốc phải giải được thuật đoạt vận, nhất định phải đoạt lại vận khí khi hai người đang ở cùng nhau.
Đương nhiên, để giữ sự thần bí của thần linh, cô sẽ không lấy thân phận Lục Linh Bảo lên sân khấu, chỉ có thể bảo Hầu Thụy Lâm tự đi điều tra, sau đó dẫn người lại đây. Người này ở thương trường trải qua nhiều năm mưa gió, việc này tuy có chút khó khăn, nhưng vẫn không làm khó được ông ấy.
Hầu Thụy Lâm kinh ngạc mà mở to hai mắt nhìn, thẳng đến khi giọng nữ bên tai biến mất, lúc này ông ấy mới xoay người đi hỏi vài người đang đứng ở trong Thần Điện:
"Mấy người có nghe thấy âm thanh nào không?"
Những người khác đều có chút không hiểu: "Ông Hầu, ngài đang nói âm thanh gì?"
Hầu Thụy Lâm nhìn phản ứng của bọn họ, mới ý thức được chỉ có mình mình nghe được những lời đó. Hơn nữa, những lời này ông chỉ nghe được một lần, lúc ấy hơn nửa thời gian ông còn đang kinh ngạc, căn bản không nghe nghiêm túc, hiện giờ nhớ lại, mỗi chữ ông đều có thể nhớ rõ ràng, thật thần kỳ! Đây là chỉ dẫn của thần linh! Là thần linh đã gợi ý cho ông ấy!
Nghĩ đến điểm này, vẻ mặt ông ấy kích động quỳ xuống, ở đệm hương bồ liên tục làm mấy cái dập đầu: "Đa tạ Sơn thần chỉ điểm! Đa tạ Sơn thần chỉ điểm!"
Những người khác thấy ông ấy như vậy, cũng ý thức được có điều gì đó không bình thường, tò mò hỏi:
"Hầu tổng, ông nghe được thần linh nói cái gì sao?"
Hầu Thụy Lâm vẫy vẫy tay, vẻ mặt cao thâm: "Nếu là lời của thần linh, đương nhiên là không thể nói cho người thứ hai rồi."
Nếu Sơn thần đại nhân đã nhắc nhở ông rằng họa bắt nguồn từ người thân của mình, đương nhiên ông ấy sẽ phải cảnh giác rồi. Hầu Thụy Lâm cẩn thận nhặt lá bùa trên mặt đất lên, lấy một chiếc khăn tay mới tinh bao lại, lúc này mới bỏ vào trong cái túi ở bên cạnh.
Nói đến cũng kỳ quái, ông vừa mới cầm bùa lên lập tức cảm thấy cả người nhẹ đi, cảm giác bị đè nén cũng biến mất. Quả nhiên là thần thật, quá linh nghiệm!
Được thần ban cho bùa hộ mệnh, trong lòng ông cũng nắm chắc thêm vài phần, cũng không trì hoãn ở thôn Bạch Đế nhiều nữa, trở về thành phố H trong ngày, xuống tay điều tra người bên cạnh mình.
Tạ Tĩnh ở lại đoàn tụ với mẹ mình, còn dì Lưu tự mình giám sát thợ thủ công đúc lại kim thân cho Sơn thần.
Tin tức có ông chủ lớn ở tỉnh khác đến bái lạy Sơn thần, hơn nữa còn đồng ý muốn xây lại miếu cho Sơn thần trong tương lai đã truyền khắp làng trên xóm dưới, vì thế người người quanh thôn cũng biết chuyện.
Đến cả ông chủ lớn ở tỉnh ngoài còn không quản đường sá xa xôi tới đây bái Sơn thân thôn Bạch Đế, có thể thấy được Sơn thần có bao nhiêu linh nghiệm, vì thế các thôn dân rãnh rỗi cũng sôi nổi đến thắp hương, lúc trước họ đã nghe nói bùa giữ nhà vô cùng hiệu nghiệm, liền cầu xin một tấm.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, hương khói trong miếu Sơn thần đã tràn đầy không ngừng, cái lư hương to như vậy chỉ trong một ngày đã được cắm đầy. Thu được nhiều sức mạnh tín ngưỡng và hương khói, thần lực của Linh Bảo cũng khôi phục rất nhiêu, số lượng dự trữ trước đây ở mức 50%, hiện giờ lên đến 70%.
Hiện giờ đã là ngày mồng tám tháng chạp, kỳ thi đại học nhanh chóng kết thúc, hầu hết học sinh đều trở vê nhà.
Mấy ngày nay, Linh Bảo đều ở bệnh viện trị liệu cho mấy người bệnh nhân bị ung thư gan, người nhà của họ lần lượt đưa tới đồ Tết, vẫn là quy tắc cũ, tất cả đều là đồ ăn. Mỗi lần đều là túi quà màu đỏ chót, vô cùng chói mắt.
Người quản lý dưới lầu ký túc nhìn rất nhiều lần, trong miệng lẩm bẩm cái gì đó, chẳng qua ngại đã từng phát sinh xung đột với Linh Bảo, nên mới không có cách nào trực tiếp mở miệng hỏi. Lúc thấy hai người bạn cùng phòng của cô trở về, bà ta liền gọi họ lại, nhưng miệng hai người chặt giống như vỏ sò vậy, không thể hỏi ra được gì.
Thường phu nhân tập đoàn Tây Sơn đã dặn bà ta, ngày thường phải chú ý tới học sinh Lục Linh Bảo này nhiều lên, nếu có hành động nào dị thường thì báo cáo cho bà ta. Nói xong còn trả cho bà ta hai ngàn tiền mặt, nói rõ nếu có phát hiện khác còn có thưởng.
Bà ta đương nhiên hiểu trong lời này có ẩn ý gì, trước đây Lục Linh Bảo xuất thân từ một gia đình bình thường, thế mà to gan lớn mật đánh thiên kim Thường gia, Thường gia đương nhiên sẽ không để yên như vậy. Chắc chắn là muốn theo dõi để bắt được sai lầm của Lục Linh Bảo đây mài
Bà ta nghĩ tới nghĩ lui, nhiều người đưa đồ Tết cho Lục Linh Bảo như vậy, cũng coi như là một việc lạ, sau khi quan sát, cuối cùng bà ta cũng tìm được cơ hội.
Ưng Sa Hải cũng đã từng được Linh giúp đỡ nên hôm nay cũng tới tặng đồ cho cô, thấy Lục Linh Bảo đi lên lâu, người quản lý liền đuổi theo, nhớ kỹ bảng số xe của Ưng Sa Hải, bà ta thấy cuối cùng cũng có phát hiện mới, liền gọi điện thoại nói cho vị Thường phu nhân kia.