Chương 129:
Chương 129:Chương 129:
"Linh Bảo, con còn nhỏ không hiểu chuyện hôn nhân, chúng ta làm điều này cũng là vì nghĩ cho chị con thôi. Con suy nghĩ mà xem, phần sính lễ đó là lo cho tương lai chị con, lỡ như cuộc sống hôn nhân có biến cố gì, thì còn có tiền lo cho bản thân, không rơi vào kết quả trắng tay... Mẹ Lục liên tục dùng lời nói lừa dối tất cả mọi người.
Nhưng Linh Bảo không quan tâm bọn họ: "Chuyện hôn sự của chị gái tôi thế nào, thì để cho vợ chồng chị ấy bàn bạc, chờ nhà họ Miêu đến tôi cũng sẽ có mặt, nếu các người dám đòi sính lễ..."
Linh Bảo phóng thích một ít uy nghiêm của thần linh, dùng ánh mắt sắc bén quét qua đôi vợ chồng họ Lục, đối mặt với ánh mắt ấy, hai vợ chông họ Lục cảm thấy sợ hãi, đầm đìa mồ hôi, lắc đầu liên tục.
"Sẽ không! Sẽ không!"
Linh Bảo nhìn khắp nơi trong nhà họ Lục, nơi mà chị gái Linh Tú ở vừa nhỏ vừa hẹp, lại có đủ thứ linh tinh chất đống, Linh Bảo không muốn để cô ấy ở lại đây bị hai vợ chồng này gây khó dễ, cô trực tiếp kéo Linh Tú đi.
"Phòng ở đây nhỏ, chị thu dọn đồ đạc đi, đến ở cùng em và bà ngoại."
Vợ chồng nhà họ Lục cũng không dám ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn Linh Tú bị Linh Bảo kéo đi, ba Lục nôn nóng đến mức dậm chân.
"Làm sao bây giờ? Nếu cô ta cứ xen vào như vậy, làm sao chúng ta lấy được sính lễ chứ!"
"Chờ nhà trai đến thì thật sự không ổn, đến ngày cử hành hôn lễ chúng ta cứ hỏi trực tiếp nhà họ, trước mặt nhiều người như vậy tôi không tin họ không đưa tiền ra! Hơn nữa, tình cảm chị em của hai đứa nó tốt như vậy, Linh Tú lấy chồng, chẳng lẽ Linh Bảo không cho thứ gì!" Mẹ Lục lại nảy sinh một kế hay.
Linh Tú sau khi được Linh Bảo kéo đi mới thở phào nhẹ nhõm, nếu còn tiếp tục ở đó, cô ấy sợ mình không thể chịu nổi ba mẹ mình nữa.
Cho dù biết rõ tính khí của họ thì Linh Tú cũng không cảm thấy thư thái nổi, lúc trở về ngôi nhà mà Linh Bảo mua cho Ngô Xảo Trân, Linh Tú vẫn cau mày khó chịu.
Trong vài ngày nữa, ba mẹ Miêu Phong sẽ đến, trước mắt chính là trận chiến rất khó giải quyết.
Linh Bảo cúi người trước mặt Linh Tú, đưa tay ôm mặt cô ấy, dùng hai ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt nếp nhăn giữa hai lông mày cho cô ấy rồi nhẹ giọng an ủi.
"Sắp làm cô dâu thì phải vui lên, chị yên tâm đi, có em đây, nhất định sẽ để chị nở mày nở mặt đi lấy chồng."
Sự lo lắng của Linh Tú, cô đã biết qua cuộc điện thoại của Linh Tú và Miêu Phong tối qua, nếu tiền có thể dàn xếp mọi chuyện, thì không thành vấn đề. *
Ba ngày sau, anh rể tương lai của Linh Bảo, Miêu Phong, cùng ba mẹ anh ấy đã hạ cánh ở sân bay của của tỉnh.
Sau khi xuống máy bay, mẹ Miêu nhíu mày khó chịu khi nhìn thấy cơ sở vật chất cũ kỹ ở sân bay và những tòa nhà lụp xụp ở xung quanh: "Thành phố cấp quận, mà ngay cả tỉnh cũng lạc hậu như vậy, không biết gia cảnh của bạn gái con còn nghèo đến mức nào nữal
"Mẹ, đây chỉ là sân bay cũ thôi, kiến trúc đô thị của họ cũng không kém gì của chúng ta đâu." Miêu Phong lo lắng nhìn dáng vẻ xem thường của mẹ mình, sợ rằng tý nữa bà lại nói vậy trước mặt ba mẹ vợ tương lai, vội vàng giải thích.
"Thành phố phát triển tốt với người nghèo thì có liên quan gì đến nhau? Tốt nghiệp trung học thì liền đi làm, có lẽ nhà họ Lục là tâng lớp nghèo nhất thành phố rồi."
Mẹ Miêu không nhìn nổi dáng vẻ không có tiền đồ của con trai, liền lấy tay chọc vào đầu Miêu Phong: "Con lo lắng cái gì, với gia cảnh của cô ta, được gả vào nhà mình đã là phúc đức tám đời tích lại rồi. Ba mẹ cô ta còn không biết điều sao? Dám đánh giá thái độ của chúng ta à?
Bà ta rất không hài lòng với Lục Linh Tú, nhưng con trai bà ta cứ như bị ma ám, hết thuốc chữa rồi.
Ba Miêu thì không nói gì, hai vợ chồng ăn mặc sang trọng quý phái, nhìn tất cả những người địa phương ở đây với cảm giác bề trên.
Vợ chồng nhà họ Lục vẫn chưa từ bỏ việc đòi sính lễ, còn rất coi trọng nhà rể tương lai nên đích thân lái xe đến đón, mẹ Miêu nhìn chiếc sedan đời cũ sản xuất trong nước của nhà họ Lục ở tầm mười vạn, cong môi khinh thường. Nhà họ Lục thực sự lái ô tô nội địa.
Lục Linh Tú lần lượt giới thiệu những người thân trong gia đình cho nhà họ Miêu biết, nhà họ Miêu phát hiện ra rằng nhà họ Lục đã điều động cả nhà đến đón, hai vợ chông nhà họ Miêu âm thâm trao đổi ánh mắt với nhau.
Nhìn mà xem, bà ta đã đoán đúng, nhà họ Lục rất quan tâm đến thái độ của nhà thông gia tương lai.
"Bác trai bác gái chắc cũng đói rồi. Chúng ta hãy đến nhà hàng ăn tối trước, sau đó về khách sạn nghỉ ngơi." Linh Tú chào hỏi.
"Dạ dày của tôi không tốt, đồ ăn của nhà hàng cấp thấp tôi ăn không quen, sẽ bị đau bụng. Sao không tự nấu ở nhà? Ít nhất thì nó cũng sạch sẽ hợp vệ sinh..." Mẹ Miêu kiêu ngạo nói.
"Mẹ!" Miêu Phong nhỏ giọng nhắc nhở, ý muốn bà ta đừng nói nữa.
Linh Bảo nhìn thái độ nhởn nhơ của bà ta, nói: "Bác gái, bác yên tâm đi, chúng cháu sẽ tìm một nơi không làm bác đau bụng đâu.
Nhóm người lên xe đi vào trung tâm thành phố, mẹ Miêu xuống xe thì thấy nhà họ Lục đã đậu xe bên ngoài một tòa nhà cao tâng nguy nga, nhìn biển hiệu quen thuộc, thì ra là là khách sạn quốc tế Lynn. Đây là một chuỗi siêu khách sạn năm sao toàn cầu, đồng thời cũng là một địa điểm cực kỳ cao cấp ở thành phố phía đông mà nhà họ Miêu đang ở.
Hai vợ chồng nhà họ Miêu đều sửng sốt, nhà họ Lục sẽ không dẫn bọn họ tới đây ăn cơm chứ, nhiều người như vậy, một bữa ít nhất cũng phải mấy vạn.
Nhìn thấy vợ chồng nhà họ Miêu bị làm cho kinh ngạc như vậy, vợ chông nhà họ Lục cũng có chút tự hào, Lục Linh Bảo quả nhiên giàu có, lại tìm được một khách sạn cao cấp như vậy, khiến bọn họ cũng nở mày nở mặt, càng thích hợp để yêu cầu sính lễ hơn.
Tuy nhiên, họ chưa từng đến nơi như thế này bao giờ, khoảnh khắc vợ chồng nhà họ Lục bước vào đại sảnh tráng lệ của khách sạn Lynn, thảm đỏ cao cấp, đồ trang trí toàn là pha lê, lại còn có hoa tươi khắp nơi, họ đã lộ ra vẻ rụt rè.
Vợ chồng nhà họ Miêu nhìn sang, nở nụ cười sáng tỏ, mẹ Miêu ghé sát tai chồng giễu cợt: "Đây đúng là phùng má giả làm người mập*!"
*Phùng má giả làm người mập: ý để chỉ trích những người làm chuyện vượt quá khả năng của mình.
Nhóm người đi vào đại sảnh, nhân viên phục vụ lập tức tiến lên chào hỏi, Linh Bảo rất quen thuộc với nơi này: "Tôi đã đặt trước phòng A-8 ở Tulip Hall."
"Được, mời đi theo tôi!" Lễ tân được đào tạo bài bản dẫn mấy người vào thang máy.
Lúc này, có một nhóm người vừa từ thang máy đi ra, mặc âu phục giày da, phong độ phi phàm, còn được giám đốc đưa tiễn, nhìn thoáng qua có thể biết thân phận không phú quý thì cũng cao quý.
Ba Miêu nhìn thấy người đàn ông đang đi phía trước thì thâm với người đàn ông trung niên khác bên cạnh, ông ta nở một nụ cười vui vẻ, sải bước đi về phía trước với vẻ mặt nịnh bợ.
Phải biết rằng, người nọ chính là người giàu nhất thành phố của bọn họ, ông chủ của tập đoàn Chí Phàm, trước đây ba Miêu có đến tiệc mừng hiệp hội kinh doanh của Chí Phàm, đã từng có cơ hội gặp ông ta một lần.
"Tổng giám đốc Hoàng, rất hân hạnh được gặp ngài! Không ngờ lại gặp ngài ở chỗ này!"
Ngay lập tức, cả nhóm nhìn về phía đám người Linh Bảo nên này, người được gọi là Tổng giám đốc Hoàng đó bối rối nhìn ba Miêu, rõ ràng ông ta không nhớ là ai, nhưng vẫn lịch sự gật đầu với ba Miêu.
Thật không ngờ, Phùng Kim Thành, con trai của một quan chức cấp cao ở tỉnh € mà ông ta đang cố gắng liên lạc gần đây, nhìn thấy người ở phía đối diện, liền kinh ngạc vui mừng, lao đến phía cô gái trông chừng chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi trong nhóm người, giọng điệu đầy nịnh hót.
"Ôi, đại sư Lục, cô vừa đi nghỉ dưỡng về à! Vốn là nói hai ngày nữa sẽ tới chúc tết cô, không ngờ lại gặp được cô ở chỗ này, thật sự là duyên phận đó!"
Tổng giám đốc Hoàng và một số doanh nhân khác ở thành phố C đứng xung quanh đều sửng sốt, Phùng Kim Thành ở tỉnh này có địa vị như thế nào mà lại đi nịnh hót một cô gái trẻ, lại còn nói sẽ đi chúc tết cô ấy! Người này là thần thánh phương nào thế?
Vợ chồng nhà họ Miêu cũng sửng sốt, đây... chuyện gì đang xảy ra vậy!
Linh Bảo cũng không ngờ sẽ gặp Phùng Kim Thành ở đây, nhưng lấy thân phận của ông ta, ra vào những nơi như vậy là chuyện bình thường.
Cô mỉm cười vẫy tay chào hỏi: "Thật trùng hợp." Người này đã đưa cô đi ăn nhà hàng năm sao rất nhiều lân, ấn tượng của cô đối với ông ta cũng rất tốt.
Phùng Kim Thành gặp Linh Bảo đúng là rất vui vẻ, Linh Bảo cứu con gái ông ta, chính là ân nhân của cả nhà ông ta. Hơn nữa, người có bản lĩnh cao như vậy, thường hay qua lại, tạo quan hệ tốt cũng không sai.
"Lục đại sư là đưa người nhà tới dùng cơm sao?" Phùng Kim Thành nhìn người lớn tuổi nhất trong đoàn người kia một chút: “Đây là bà ngoại cô sao?”
Trước kia Linh Bảo nhờ ông ta mua hộ nhà ở tỉnh, nghe nói chính là mua cho bà ngoại cô, có thể thấy cô rất coi trọng người già, hôm nay gặp, tất nhiên ông ta cũng phải chào hỏi thật tốt.
Thấy Linh Bảo gật đầu, ông ta liên đi mấy bước tới trước mặt Ngô Xảo Trân, nhiệt tình bắt tay: "Xin chào bà Ngộ, tôi là bạn của Lục đại sư, tên là Phùng Kim Thành."
Sau đó lại quay đầu dặn dò giám đốc của nhà hàng: "Một lát nữa phục vụ Lục đại sư một bàn đồ ăn và thức uống ngon nhất, tất cả đều ghi vào sổ dưới tên tôi!"