Chương 130:
Chương 130:Chương 130:
"Cái này... Như vậy sao được...' Ngô Xảo Trân có chút ngượng ngùng từ chối, đối mặt với người tai to mặt lớn không giàu thì sang này, bà cũng rất bứt rứt.
"Chỉ là chuyện nhỏ, coi như chút quà biếu lần đầu gặp bà!" Phùng Kim Thành cười vô cùng hòa ái dễ gần, không có chút chán ghét nào.
Vị tổng giám đốc Hoàng kia thấy Phùng Kim Thành coi trọng Linh Bảo như vậy, cũng vội vàng đi mấy bước tới trước: "Phùng tổng, đây là... ?"
"Đây là Lục đại sư, có ơn lớn đối với tôi, hơn nữa rất bản lĩnh!" Vừa nói, ông ta vừa thấp giọng nói vào bên tai tổng giám đốc Hoàng về bản lĩnh vẽ bùa và tìm người tìm vật bắt quỷ của Linh Bảo.
Mặt của Hoàng tổng đầy kinh ngạc, hoàn toàn không nghĩ tới cô gái kia tuổi còn trẻ mà lại cao minh như thế, nhưng mà Phùng Kim Thành không thể nào đùa giỡn loại chuyện như thế này với ông ta được, cho nên thật đúng là không thể đánh giá người khác qua bề ngoài. Cao nhân như vậy, đương nhiên tất cả người làm ăn ai cũng đều muốn kết giao rồi, huống chi Phùng Kim Thành cũng cung kính đối với cô như thế.
Vì vậy, ông ta cũng lập tức tiến lên chào hỏi với Linh Bảo: "Lục đại sư, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu!" Sau đó hai tay đưa danh thiếp ra: "Kẻ hèn ở thành phố J tập đoàn Chí Phàm Hoàng Chí Phàm, đây là danh thiếp và số điện thoại cá nhân của tôi, nếu sau này Lục đại sư đến thành phố J, nhất định phải gọi điện thoại cho tôi, để tôi cố gắng chiêu đãi cô thật tốt!"
Linh Bảo nhận lấy danh thiếp, coi như là lễ phép định đáp lại. Mà ba Miêu nghe lời này, lập tức thấy kẽ hở liên chen vào tiếp lời: "Sau này Linh Bảo có cơ hội tới thành phố .J của chúng ta đấy, chị gái Linh Tú của con bé sẽ sớm kết hôn với con trai tôi, chắc chắn sẽ thường xuyên tới chơi!"
Nghe lời này, Hoàng Chí Phàm cũng ý thức được ba Miêu hẳn là người biết ông ta ở thành phố , rất có thể có quan hệ làm ăn, mà người này lại có quan hệ thông gia với nhà Lục đại sư, lập tức thay đổi thái độ khách khí hời hợt vừa rồi, nụ cười nhiệt tình lên mấy lần: "Không nghĩ tới lại gặp được chuyện vui lớn như vậy, thế thì ly rượu mừng này tôi phải mặt dày tới uống một chút rồi! Đến lúc đó ông làm tiệc mừng, cũng đừng quên phát thiệp mời cho tôi đó!"
Ba Miêu mừng rỡ không thôi, không ngờ nhà giàu nhất lại muốn tới tham dự tiệc cưới của con trai ông ta, đây là vinh hạnh đến mức nào, sao có thể không đồng ý chứ.
Bên này Phùng Kim Thành biết được chị của Linh Bảo muốn kết hôn, cũng nói thẳng là muốn tới uống rượu mừng, mấy người nói một hồi lâu, mỗi người mới tản đi một hướng. Phùng Kim Thành dặn dò giám đốc không cần tiễn nữa, chiêu đãi Lục đại sư thật tốt.
Đoàn người của Linh Bảo do giám đốc tự mình dẫn vào phòng, toàn bộ hành trình đều hưởng thụ sự phục vụ của cấp khách quý.
Ba mẹ Lục và ba mẹ Miêu, đối với chuyện vừa mới trải qua cũng chấn động không dứt, lặng lẽ dùng internet tìm tòi bối cảnh của Phùng Kim Thành và Hoàng Chí Phàm một chút, lại âm thầm chậc lưỡi hít hà. Chẳng ai nghĩ tới, Linh Bảo lại biết nhân vật lớn như vậy, hơn nữa những nhân vật lớn kia lại cũng ca ngợi cô không dứt như thế.
Mặc dù ba mẹ Lục khiếp sợ, nhưng cũng cố nén dáng vẻ kinh ngạc giả bộ một bộ lơ là bình thường, mà ba Miêu lại không nhịn được, người phục vụ vừa lui ra khỏi phòng, ông ta đã nói với Linh Bảo: "Cháu gái đúng là thâm tàng bất lộ! Là bạn của Hoàng tổng, nhà giàu nhất của thành phố chúng ta! Sao cháu có thể quen biết được người như vậy thế?"
Linh Bảo đang lật thực đơn, thuận miệng trả lời: "Ông ấy có nhờ cháu giúp một lần. Nhưng cái này liên quan đến chuyện riêng của người ta, không thể tiết lộ."
Ba Miêu liền không hỏi nữa, nhưng trong suốt bữa ăn thái độ đối với nhà họ Lục lại thay đổi một trăm tám mươi độ so với lúc trước, mẹ Miêu đặc biệt đổi chỗ ngồi sang bên cạnh Linh Tú, một chốc lại gắp đồ ăn cho cô ấy, một lát lại châm trà cho cô ấy, vẻ mặt yêu thích bộc lộ ra từ lời nói, tựa như con gái ruột vậy, một chốc lại kéo tay Linh Tú nói: "Linh Tú của chúng ta có khuôn mặt đẹp, da trắng, đeo trang sức bằng vàng nhất định sẽ rất đẹp, đến lúc đó mẹ đưa con đến Thụy Lân chọn nhẫn, chỗ đó có rất nhiều kiểu dáng đẹp! Con thích gì chúng ta cũng mua cho con”
Thụy Lân là thương hiệu trang sức đắt tiên nhất ở thành phố .J, chọn ngũ kim ít nhất cũng phải mười mấy vạn.
Ánh mắt của ba mẹ Lục cũng rất tinh, mắt thấy nhà họ Miêu bởi vì Linh Bảo mà thái độ đối với Linh Tú đã hoàn toàn thay đổi, bắt đầu làm bộ làm tịch: "Ai, chớp mắt một cái Linh Tú đã nói chuyện cưới gả rồi, nghĩ tới sau này con bé là người của nhà khác, thật đúng là không bỏ được! Con gái nhà chúng ta mặn mà như vậy mà đưa đến nhà các người, về phần sính lễ, các người cũng không thể bạc đãi Linh Tú của chúng tôi đâu đấy!"
Sắc mặt của mẹ Miêu cứng đờ, không nghĩ tới nhà họ Lục lại trực tiếp như vậy.
Nhưng chuyện này hiện tại đã khác trước kia, trước kia ai có thể nghĩ tới, Linh Tú có một em gái có bản lĩnh như vậy đâu. Ngay cả Hoàng Chí Phàm cũng cho cô mặt mũi, muốn tới tham dự tiệc cưới của nhà họ Miêu, làm sao bọn họ có thể đi đắc tội với một thông gia như vậy chứ. Không thể thiếu, sính lễ phải bỏ ra nhiều thêm một chút rồi.
"Đó là đương nhiên, đứa nhỏ Linh Tú này khôn khéo hiếu thuận, chúng tôi ai cũng thích con bé. Lúc chị dâu con bé gả đến, chúng tôi chỉ cho sính lễ ba mươi vạn, với Linh Tú thì chúng tôi phải bỏ ra năm mươi vạn!"
Miêu Phong mừng rỡ khôn xiết, so với số tiên lúc trước ba mẹ nói thì còn nhiều hơn mười lân. Đương nhiên là anh ấy không muốn ủy khuất bạn gái, nhưng chính năng lực của anh ấy cũng có hạn, còn phải lấy tiền cho Linh Tú làm của hồi môn, quả thực cũng không cách nào bù thêm được, hôm nay ba mẹ nguyện ý cho Linh Tú sính lễ còn nhiều hơn so với chị dâu của anh ấy, thật sự là niềm vui ngoài ý muốn.
Vợ chồng nhà họ Lục vui vẻ đến mức mặt đỏ râần, năm mươi vạn đó, không ngờ số tiền này tới dễ dàng như vậy! Nghĩ đến việc trong túi tiền của mình lập tức sẽ có thêm năm mươi vạn, hai người suýt nữa không nhịn được mà ca vang một khúc hát.
Nhưng mà, một giây kế tiếp liền nghe Linh Bảo nói: "Từ nhỏ chị cũng rất chăm sóc cháu, mặc dù hai chị em chúng cháu không lớn lên ở cùng một nơi, nhưng tình cảm cũng không hề kém so với chị em ruột lớn lên cùng nhau. Chị tìm người yêu, cháu cũng không quan tâm chị tìm được người đại phú đại quý như thế nào, chủ yếu vẫn là hy vọng anh rể tương lai, còn có nhà chồng đối xử với chị thật tốt."
Đương nhiên sự chăm sóc của Linh Tú không liên quan đến Linh Bảo, nhưng với nguyên chủ mà nói, lại là giúp người đang gặp nạn. Nếu Linh Bảo đã chiếm thân thể của nguyên chủ, hôm nay lại có năng lực này, đương nhiên sẽ thay nguyên chủ trả lại phần tình nghĩa chị em này.
Ba mẹ Miêu vội vàng bảo đảm nhất định sẽ coi Linh Tú như con gái ruột. Linh Bảo nói tiếp: "Nếu bác trai bác gái có thành ý như vậy, của hồi môn từ nhà mẹ đẻ của chúng ta cũng không thể khiến người khác chê cười. Như vậy đi, cháu chi ra hai trăm vạn, cộng với sính lễ của nhà mọi người, tiền này vừa vặn có thể mua một căn hộ cho chị và anh Miêu Phong ở thành phố H, ý mọi người như thế nào?"
Miêu Phong và Linh Tú đều làm việc ở thành phố H, thành phố H là trung tâm kinh tế phía nam, giá phòng thấp nhất cũng là hơn ba vạn một mét vuông, với thu nhập của bọn họ, muốn mua phòng ở thành phố H thì không khác nào thiên phương dạ đàm*, chủ yếu còn phải dựa vào sự giúp đỡ từ người nhà.
*tên tập hợp truyện cổ tích, thành ngữ "thiên phương dạ đàm' chỉ những lạ lùng, chuyện không có thật, hoặc chuyện không thể xảy ra, không thể thành công.
Vốn nhà họ Miêu không chấp nhận cuộc hôn nhân giữa Miêu Phong và Linh Tú, vì vậy họ lợi dụng điểm yếu là lấy chuyện mua nhà để uy hiếp Miêu Phong, Miêu Phong cũng rất thật lòng với Linh Tú, thà không cần tiền mua nhà cũng phải ở chung một chỗ cùng Linh Tú. Mà Linh Tú cũng không để ý anh ấy có nhà hay không, nguyện ý cùng anh ấy thuê một ngôi nhà ở thôn Thành Trung đầy hỗn loạn.
Hôm nay có hơn hai trăm vạn, mặc dù không mua được nhà ở vị trí tốt nhất, nhưng vẫn đủ mua một căn hộ ba phòng ngủ nhỏ bảy mươi đến tám mươi mét vuông ở đường vành đai bốn và năm rồi, nếu đi sâu vào khu vực trung tâm một chút, áp lực tiên vay để mua căn hộ của hai người cũng sẽ không quá lớn.
Linh Tú nghe được Linh Bảo vừa mở miệng đã nói sẽ vì cô ấy mà chỉ ra hai trăm vạn, đúng là bị dọa sợ rồi, vội vàng nói: "Sao có thể để em chỉ ra nhiều tiên cho chị như vậy được, em giữ lại để tiêu đi!"
Trong kỳ nghỉ hè Linh Bảo mua cho bà ngoại căn nhà một trăm vạn, đã vượt ra khỏi tưởng tượng của cô ấy rồi, huống chi hôm nay nói đưa cho cô ấy gấp hai lần số tiên đó.
Linh Bảo cười ngọt ngào kéo cánh tay Linh Tú: "Không sao đâu chị, em còn hơn mấy trăm vạn cơ, hơn nữa việc kiếm tiền đối với em mà nói là rất dễ dàng! Số tiền này để cho em cầm cũng vô dụng, không bằng để em hết lòng hết ý đi. Nếu như chị không nhận, coi như chị đang khách khí với em đót" "Nhưng mà..." Linh Tú còn muốn từ chối, trực tiếp bị Linh Bảo cắt đút: "Cứ quyết định như vậy nhé! Em không chấp nhận lời từ chối đâu!"