Đại Sư Huyền Học Là Sơn Thần (Dịch Full)

Chương 143 - Chương 143:

Chương 143: Chương 143:Chương 143:

"Mình phát hiện ra một chuyện thú vị." Cô ta nói, tỏ vẻ không nhịn được cười, chỉ chỉ Lê Tuyết đang lấy đồ ở khu vực lấy thức ăn, mấy thiên kim nhà giàu khác cũng nhìn về hướng đó, chỉ thấy Lê Tuyết đang bận rộn gắp thức ăn.

Cô ấy đặt bốn món ăn trong khay, bắt đầu từ vị trí đầu khu vực lấy thức ăn, lấy kẹp gắp vào đĩa, một đĩa sẽ đặt khoảng ba hoặc bốn món ăn, mỗi món được lấy rất nhiều.

Những tiểu thư nhà giàu này, đến dự tiệc có mấy người thật sự đến ăn, thấy tư thế này, cũng có chút giật mình: "Một mình cô ấy có thể ăn nhiều như vậy sao?"

"Có lẽ có một vài người bạn ăn với nhau, cô ấy chắc đại diện đi lấy." Có cô gái tốt bụng lên tiếng giải thích.

"Lấy đâu ra một bàn, mọi người đi xem một chút là biết." Vu Huyên Huyên nói.

Những người khác vốn nhàn rỗi không có gì làm, đương nhiên cũng không ngại đi góp vui, vì thế liền đi cùng Vu Huyên Huyên, theo Lê Tuyết đến khu vực Linh Bảo ngồi.

Vừa đi tới, thấy Lê Tuyết đặt khay ăn lên bàn chỗ Linh Bảo ngồi, mà lúc này trên bàn đã bày mấy đĩa cơm trống mà nhân viên phục vụ không kịp lấy đi, cùng với một cái đĩa bít tết đã ăn xong, mà cô gái đó còn say sưa ăn một phần bít tết khác.

Một số người không thể không giật mình bịt miệng, thì thầm: "Trời ơi, cô gái này ăn được thết"

Vu Huyên Huyên lộ vẻ mỉa mai, lớn tiếng nói: "Có lẽ có một số người cho tới bây giờ chưa từng ăn nhiều đồ ăn ngon như vậy, đương nhiên phải nắm chặt, cơ hội ăn nhiều một chút!"

Lời này vừa nói ra, ánh mắt của những người xung quanh nhìn về phía Linh Bảo và Lê Tuyết đều thay đổi, giống như trong một đống thiên nga xuất hiện hai con vịt con xấu xí.

Họ đều là con của những gia đình giàu có, tài sản ít cũng lên đến vài tỷ, tham dự các bữa tiệc như vậy nhiều đến nhàm chán, tất cả đêu thờ ơ với những món ăn này, loại người thích những món ăn này như vậy, tất nhiên là con cái của những gia đình bình dân.

"Họ là ai?" Một cô gái hỏi, tỏ vẻ ghét bỏ rõ ràng.

"Bọn họ đều là bạn bè Mạnh đại tiểu thư dẫn đến." Vu Huyên Huyên che miệng cười nói: "Các cô không biết, tới bây giờ, tôi chưa từng thấy qua tiểu thư nhà nào đến tham gia yến hội, còn cần chủ nhân bữa tiệc chuẩn bị lễ phục trang sức cùng chuyên gia trang điểm! Bọn họ đều mặc đồ thường ngày đến rồi trang điểm trong phòng Mạnh đại tiểu thư!"

"Trời ạ, sao lại có người có thể làm chuyện như vậy!"

"Nếu không đến được những chỗ thế này thì không cần đến làm gì, vốn đã không phải là người chung một đẳng cấp với chúng tai"

Họ nói chuyện không kiêng kị gì, vì thân phận của đối phương không cần họ phải kiêng dè, nên hoàn toàn không hạ thấp âm lượng, Lê Tuyết và Linh Bảo đều nghe rõ ràng, lúc này Lê Tuyết đã xấu hổ đến đỏ mặt.

"Cũng khó trách họ lại tham ăn như vậy, thì ra vốn không phải là người cùng tầng lớp chúng ta! Tôi nghe mọi người nói, những sinh viên gia đình bình dân, đi đến một quán ăn tự phục vụ giá rẻ rồi chỉ hận không thể ăn cả nồi niêu xoong chảo ở đói!"

Nghe vậy, mấy thiên kim nhà giàu mà Vu Huyên Huyên dẫn đến liền cười hì hì, sắc mặt Lê Tuyết càng khó chịu. Mà Vu Huyên Huyên thì rất vui vẻ, bạn bè của Mạnh Thi Văn mất mặt như thế, bản thân Mạnh Thi Văn cũng không còn mặt mũi gì!

Linh Bảo ăn xong miếng bít tết cuối cùng, dùng khăn giấy lau miệng, lúc này mới ngẩng đầu lên, vẻ mặt thản nhiên nhìn những người này:

"Tôi không ngờ trong mắt một số người, đánh giá cao hương vị của thức ăn, trân trọng thức ăn lại trở thành một điều gì đó đáng cười! Chẳng lẽ nhất định phải tỏ vẻ khinh thường với đồ ăn chủ tiệc tỉ mỉ chuẩn bị mới có thể làm nổi bật sự cao quý tao nhã của các cô sao?"

Giọng nói trong trẻo của cô vang vọng trong khu vực nghỉ ngơi, và một số khách khác ăn hoặc uống rượu trong khu vực nghỉ ngơi ngẩng đầu lên, nhìn về phía những cô gái.

Câu này hỏi thật hiểm, ai mà trả lời được, đó không phải là giãm lên mặt chủ tiệc sao, trên mặt mấy người lập tức trắng bệch, xám xịt bại trận. Chỉ Vu Huyên Huyên càng thất bại càng hăng máu:

"Cô đang đổi trắng thay đen, chúng tôi ăn ít là để lại thức ăn cho người khác, đâu giống như cô, tám đời chưa từng thấy nhiều đồ ăn ngon như vậy, hận không thể lấy hết từng món!"

"Được rồi, tôi hiểu rồi, thật ra cô cũng rất muốn ăn, nên mới ghi hận việc tôi ăn nhiều!" Linh Bảo như hiểu ra, sau đó nói: "Được rồi, tôi không ăn nữa, toàn bộ nhường cho cô ăn, cô cứ ăn thoải mái đi, dù sao tôi cũng không cười nhạo côi"

Cô phất phất tay với Vu Huyên Huyên, Vu Huyên Huyên cũng không biết chuyện gì xảy ra, liền vô thức nhớ tới những món ăn rực rỡ sắc màu trong khu vực lấy đồ ăn, cảm thấy vô cùng ngon miệng, nước miếng đều sắp chảy ra, vừa nhìn thấy trong đĩa Linh Bảo có đồ ăn, liên câm lên, lấy một nắm cơm chiên dứa nhét vào miệng, trong nháy mắt, trên lễ phục, trên mặt cô ta liền dính vài hạt cơm rơi xuống.

Người xung quanh nhất lập tức kêu một tiếng, nhưng Vu Huyên Huyên không dừng lại, mà tiếp tục nắm lấy mấy miếng thịt đùi heo nhét vào miệng, có vẻ rất gấp, quả thực khiến khách xung quanh sợ ngây người, sau khi hồi thần, liên lộ vẻ mặt ghét bỏ với Vu Huyên Huyên.

Ăn như vậy cũng quá mất lịch sự và giáo dưỡng rồi, mới đây cô ta còn đang chế giễu cô gái kia ăn nhiều. Đều là xuất thân bình dân thấp kém, kẻ tám lạng người nửa cân mà còn chê bai nhaul

Mạnh Thi Vũ ở gần đấy, thấy động tĩnh bên này, vội vàng bước nhanh tới ngăn cản chị họ đang tự chuốc nhục, lặng lẽ trừng mắt nhìn cô ta một cái, thấp giọng nghiêm khắc nói: "Chị đang làm gì vậy, còn không mau đi rửa tay, chỉnh trang lại đi!"

Lúc này Vu Huyên Huyên tỉnh táo lại, vừa nhìn cơm đầy tay mình, cũng ngây cả người, cô ta hoàn toàn không biết vì sao mình lại đột nhiên làm loại chuyện này, đỏ mặt vội vàng lên tâng rửa mặt rửa tay.

Mạnh Thi Vũ thì là một bộ dáng khoan dung rộng lượng hiểu ý người, cười nói với Linh Bảo cùng Lê Tuyết:

"Tất cả các cô đều là khách mời của chị tôi, muốn ăn gì thì cứ ăn, đừng để ý đến chị họ tôi nói bậy, mọi người sẽ không cười các cô. Hơn nữa nếu hôm nay không ăn đủ, lát nữa tôi có thể để người giúp việc đóng gói cho các cô một ít mang về trường học nhé!"

Trông giống một người đặc biệt tốt bụng và chu đáo với người khác, nhưng trên thực tế, nhiêu lần nhấn mạnh danh tính không phù hợp của hai người họ, càng làm những khách khứa dùng con mắt khác lạ nhìn họ.

So với người chị họ kia, Mạnh Thi Vũ cao tay hơn nhiều.

Mặc dù đến giờ, Linh Bảo không cho rằng ăn khỏe là một chuyện mất mặt, nhưng những người khác đều nghĩ vậy, cô vẫn phải cẩn thận để không ảnh hưởng đến Mạnh Thi Văn, vì thế liền không lấy thức ăn nữa, mà để cho nhân viên phục vụ lấy một ly nước trái cây đến nhâm nhi.

Cô nhàm chán nhìn những người xung quanh, nhưng đột nhiên cảm thấy một luồng âm khí truyền đến gần hồ bơi sân sau.

Nhìn theo hướng đó, cô thấy một thiếu niên 16 hoặc 17 tuổi ngồi bên kia, đang cầm một máy chơi game siêu mỏng ngồi ở bàn chơi.

Ở đâu cũng có loại thiếu niên nghiện internet không thích giao tiếp, chỉ thích chơi game, cho dù đây là gia đình giàu có có hàng tỷ, hàng chục tỷ thì cũng vậy.

Trông sắc mặt thiếu niên uể oải, tỉnh khí thiếu thốn nghiêm trọng, như thức cả mấy đêm liền. Nhưng loại trạng thái tinh khí thiếu hụt nghiêm trọng này của cậu ta, bình thường chỉ có thể xuất hiện ở ma men nghiện rượu nhiều năm, cơ thể bị bào mòn hoặc trên những con quỷ, bây giờ một thiếu niên đang trong thời kỳ sung sức, nhìn thực sự kỳ lạ.

Linh Bảo nhìn một hồi, liền phát hiện, vài đoạn tơ màu đỏ vô hình mà mắt trân không nhìn thấy vươn ra từ trong chiếc máy tính kia, cắm vào hai bên huyệt thái dương thiếu niên, đang không ngừng hấp thu tinh khí trên người cậu ta.

Tà vật này là gì? Linh Bảo đi qua, thấy thiếu niên kia đang tập trung tinh thần nhìn chằm chăm vào hình ảnh thám hiểm hơi âm u trên máy, không cảm thấy một chút đau đớn. Nhưng tinh khí của cậu ta đang bị hút dần đi.

Cơ thể của thiếu niên này đã bị tổn hại nặng nề, nếu tiếp tục bị hút, sợ rằng sẽ có nguy hiểm về tính mạng. Vì vậy, Linh Bảo vung tay lên cắt đứt kết nối của đoạn tơ đỏ, đồng thời nhanh chóng bắt sợi tơ đỏ nhưng nó đã sợ hãi rút vào máy tính, trốn thoát.

Màn hình máy tính của thiếu niên chợt tối sầm lại, vừa nhìn Linh Bảo đưa tay trước màn hình máy tính, cậu ta lập tức giận tím mặt: "Con mẹ nhà cô, cô đã làm gì máy tính của tôi! Ông đây vất vả lắm mới đi được vào phó bản!" Linh Bảo chưa từng bị người ta mắng như vậy, trong nháy mắt, sắc mặt liền lạnh xuống, nhưng vẫn giữ một trái tim nhân nghĩa để lại cảnh báo:

"Nếu tôi là cậu, tốt nhất là không bao giờ chạm vào trò chơi này nữa, nếu không, trong vòng nửa tháng cậu sẽ được đi gặp ông bà tổ tiên."

"Ð*t m*, cô bị điên hả! Làm màn hình máy tính của tôi tắt nguồn thì cũng thôi đi, còn nguyền rủa tôi, hôm nay ông đây nhất định phải bảo người đuổi cô ra ngoài!" Thiếu niên vô cùng bực bội, nói xong liền gọi nhân viên phục vụ đi gọi bảo vệ đến đuổi người.

Linh Bảo là một người lạ mới đến, ông chưa từng thấy qua, chỉ nghe loáng thoáng hai cô gái này chỉ xuất thân từ một gia đình bình thường, không cần phải lo lắng gì nhiều.

Động tĩnh bên này kinh động đến Lập Hồng và Mạnh Thi Văn đang xã giao trong đại sảnh, hai người đều vội vàng bước nhanh tới.
Bình Luận (0)
Comment