Đại Sư Huyền Học Là Sơn Thần (Dịch Full)

Chương 144 - Chương 144:

Chương 144: Chương 144:Chương 144:

Mạnh Lập Hồng lập tức ôn nhu trấn an thiếu niên kia: "Tiểu Khải, sao vậy con, đột nhiên giận như vậy?"

Thiếu niên chỉ vào Linh Bảo tố cáo: "Chú Mạnh, cô ta làm hỏng máy tính của cháu, còn nguyên rủa cháu trong vòng nửa tháng sẽ chết, chú đuổi cô ta ra ngoài đi, cháu không muốn nhìn thấy cô tai"

"Cha, vừa rồi cô ấy suýt nữa cãi nhau với các thiên kim Hàn gia và Trương gia." Mạnh Thi Vũ cũng nhân cơ hội nhỏ giọng thủ thỉ bên tai Mạnh Lập Hồng.

Thiếu niên này chính là con trai bảo bối của Lý gia - đối tác quan trọng nhất của Mạnh gia, sao Mạnh Lập Hồng có thể vì nhóm bạn của con gái lớn có xuất thân từ gia đình bình thường, không có tâm ảnh hưởng gì mà làm tiểu thiếu gia của Lý gia không vui, hơn nữa cô gái này còn không biết phải trái, thậm chí đây cũng không phải là lần đầu tiên đắc tội với khách khứa của ông ta.

Vì vậy, nghe thấy thế, Mạnh Lập Hồng lập tức nói với người giúp việc: "Đưa cô ta ra khỏi đây!"

"Cha, cô ấy là bạn thân nhất của con!" Mạnh Thi Văn lập tức đứng ra bảo vệ Linh Bảo.

"Vậy con thật sự không biết tìm bạn mà chơi rồi đấy, từ bây giờ liên cắt đứt cho ta!" Mạnh Lập Hồng không nể mặt cô, cường ngạnh ra lệnh với người giúp việc: "Còn sững ra đó làm gì, đuổi cô ta ra ngoài!"

Hai người giúp việc đến kéo Linh Bảo đi.

Đúng lúc này, từ trong đám khách khứa vây xem có một người vội vội vàng vàng chen ra, lớn tiếng hét lên: "Dừng tay!" sau đó đi vài bước tới bên cạnh Linh Bảo, phất tay người giúp việc muốn kéo Linh Bảo, sầm mặt quát lớn: "Không được vô lễ với Lục tiểu thư!"

Mọi người vừa nhìn, thế mà lại là Tổng giám đốc của tập đoàn Vân Khai, Vi Tuấn!

Đây chính là ông trùm bất động sản đứng đầu thành phố S, thân phận, địa vị so với Giang Húc của Hanh Thông chính là một chín một mười, đều là ông lớn không thể đắc tội.

*thành ngữ: trước kiêu ngạo, sau cung kính, chỉ thái độ thay đổi rõ rệt trong thời gian ngắn.

“Chú Vi Mạnh Thi Văn mừng rỡ hô lên.

Mẹ cô ấy cũng từng xây dựng sự nghiệp cùng Mạnh Lập Hồng với hai bàn tay trắng, quen biết không ít bạn bè trên thương trường. Một số người trong đó cũng rất phúc hậu. Vì vòng quan hệ này, dù ở Mạnh gia, Mạnh Thi Văn không nhận được sự yêu thích của Mạnh Lập Hồng, những người này bình thường cũng ít nhiêu quan tâm đến cô ấy. Cũng chính bởi vậy, tuy Mạnh Lập Hồng không thích Mạnh Thi Văn, về mặt điêu kiện vật chất, ông ta cũng không dám bạc đãi Mạnh Thi Văn.

Muốn lăn lộn trên thương trường, ai cũng cần chút mặt mũi.

Vi Tuấn khẽ gật đầu với cô ấy, ánh mắt tỏ ý trấn an, ông ấy liền đi tới, đẩy hai người giúp việc đang vây quanh Linh Bảo ra.

"Không ngờ Lục tiểu thư là bạn của Thi Văn, còn tới tham gia tiệc sinh nhật của con bé, Thi Văn của chúng ta thật may mắn!" Ông ấy nói với Linh Bảo.

"Thi Văn là bạn cùng phòng của tôi, tôi cũng khá thích cậu ấy." Linh Bảo mỉm cười nói.

Dù Mạnh Lập Hồng ngu ngốc trong chuyện tình cảm, nhưng bình thường ông ta cũng vô cùng thông minh. Nghe được câu nói này, ông ta liền cảm giác có gì đó không đúng, sao nghe ẩn ý trong lời nói của Vi Tuấn, việc Mạnh Thi Văn có thể trở thành bạn của cô gái bình dân kia có vẻ vinh dự lắm.

"Vi tổng, lẽ nào bạn học Lục đây là người mà ngài quen biết?"

Ông ta ưỡn ngực, hé khuôn mặt tươi cười hỏi.

Ẩn ý chính là muốn Vi Tuấn giới thiệu một chút về thân phận của Linh Bảo Với ông ta.

Những người khác cũng đang dựng lỗ tai lên nghe, rõ ràng hết sức hiếu kỳ về thân phận của Linh Bảo. Rốt cuộc là người nào, thậm chí ngay cả Vi tổng cũng phải dùng ánh mắt khác mà đối đãi, thái độ nói chuyện này, hoàn toàn là tâng bốc người ta. Nhưng vì người nhà của bệnh nhân ung thư gan kia gửi quà tặng tới trường học, còn gọi cô là Lục đại sư, dẫn đến sự suy đoán lung tung của các bạn cùng lớp, cô liền dặn những người này phải sửa lại cách xưng hô trước mặt các bạn cùng lớp, đều gọi là Lục tiểu thư hoặc Lục nữ sĩ. Ý tứ này, rõ ràng là không để cho bọn họ tiết lộ thân phận của cô.

"Đương nhiên quen biết." Vi Tuấn tỏ thái độ lãnh đạm với Mạnh Lập Hồng, từ trước đến nay, ông ấy coi thường cách làm người của Mạnh Lập Hồng, hơn nữa trước đây ông ta đắc tội với Lục đại sư, đương nhiên cũng phải vạch ra ranh giới rõ ràng. Càng không thể giới thiệu Linh Bảo với Mạnh Lập Hồng.

Vị đại sư lợi hại này, ông ấy định giữ làm tài nguyên của riêng mình, sao có thể dễ dàng giới thiệu cho những người khác.

Làm buôn bán hoặc làm quan, trong cuộc đời ít nhiều đều sẽ gặp phải chuyện kỳ lạ, không thiếu lúc cần dùng người huyền môn. Đến lúc đó, ông ấy lại giới thiệu cho họ của Lục đại sư bản lĩnh cao cường, chữa được bách bệnh. Người ta sao có thể không cảm kích ông ấy, cũng nợ ông ấy.

Hơn nữa, điều này và ý đồ của Lục đại sư không hẹn mà hợp, không tính là làm trái ý cô.

Sự tồn tại của Vi Tuấn, vê cơ bản là tiêu điểm của toàn hội trường, lúc này ông ấy đi tới khu nghỉ ngơi bên này, ba của cậu thiếu niên tên Tiểu Khải kia tự nhiên cũng phát hiện. Thấy con trai nổi giận với một cô gái không có thân phận gì, dù cảm thấy không ổn lắm, nhưng ông ta đang bận xã giao cùng những người khác, cũng lười đi ngăn cản. Nhưng ai biết, cô gái kia lại là người quen của Vi Tuấn, hơn nữa nhìn thái độ của Vi Tuấn, thân phận của cô bé này không đơn giản.

Vì vậy, ba của Lý Khải không ngồi yên được nữa, vội vàng đi lên, nói với Linh Bảo: "Lục tiểu thư, thành thật xin lỗi, con trai nhỏ quá ngang bướng rồi! Tiểu Khải, còn không mau xin lỗi Lục tiểu thư!"

Vẻ mặt Lý Khải bướng bỉnh: "Xin lỗi gì chứ, vốn là cô ta sai! Cô gái này không chỉ làm đen màn hình máy tính của con, còn rủa con trong vòng nửa tháng nữa sẽ chết, con chưa đánh cô ta đã là nể mặt chị Thi Văn rồi!"

Nghe được lời này, ba của Lý Khải, Lý Bách cảm thấy hơi khó chịu, nụ cười cứng lại: "Trong chuyện này, chắc chắn có hiểu lâm."

Vì vậy ông ta liên hỏi một nhân viên phục vụ về tình hình cụ thể. Nhân viên phục vụ đứng bên cạnh kể rõ đầu đuôi sự việc. Nghe được cô gái kia đang khuyên Lý Khải không nên ham mê chơi game, ba của Lý Khải cảm giác có thể xuống đài được rồi, liền tiếp tục dạy dỗ con trai: "Lục tiểu thư người ta cũng chỉ có ý tốt, khuyên con không nên ham chơi game, dù cách nói hơi quá đáng, con cũng không nên nổi giận với con gái như vậy !"

Mà Vi Tuấn nghe nói như thế, liền ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, dù sao cũng là mạng người, liền tốt bụng nhắc nhở một câu: "Lão Lý, tôi khuyên ông không nên xem nhẹ lời của Lục tiểu thư, tốt nhất trở về nên mời một vị đại sư xem cho Tiểu Khải."

Ông ấy rõ ràng đang chân thành khuyên bảo, khiến Lý Bách vô cùng coi trọng, vội vàng hỏi: "Vi tổng, đây là ý gì? Có thể giải thích rõ ràng hơn được không?"

Vi Tuấn liếc nhìn Linh Bảo, rõ ràng muốn xin chỉ thị, Linh Bảo nói: "Họ có tin hay không thì tùy họ."

Thiếu niên đó, một là người không hề có cống hiến với người khác và xã hội, hai là không có công đức trên người, gặp phải tai hoạ như vậy là kiếp số, cô nhắc nhở một câu đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ, có qua được hay không, đều là tạo hoá của chính hắn, cô lười nhiều lời với người vừa tức giận chửi ầm lên với cô. Nếu Linh Bảo đều đã nói như vậy, Vi Tuấn cũng không tiện nói thêm nữa.

Thái độ của Vi Tuấn như vậy, khiến Mạnh Lập Hồng càng thêm nghi hoặc thậm chí hơi thấp thỏm, cô gái kia rốt cuộc là thần tiên gì, thái độ của Vi Tuấn đối với cô quả thực có thể gọi là cung kính. Nếu thật sự là một người không thể đắc tội, vậy có phải thái độ ban nãy của ông ta sẽ mang đến tai hoạ cho nhà mình không?

Nhưng ông ta làm chủ nhà, lại là vừa trưởng bối, trước mắt bao người nếu lập tức xụ mặt xuống xin lỗi lại khá mất mặt. Vì vậy, ông ta liên nghiêm nghị chỉ vào Mạnh Thi Vũ, mắng: "Con vừa nói bậy bạ gì đó, hại ba suýt nữa hiểu lầm khách quý! Còn không mau xin lỗi Lục tiểu thư!" Đến hiện tại, Mạnh Thi Vũ chưa từng bị ba nói nặng lời như vậy, giống như trúng một bạt tai trước mặt mọi người, trong nháy mắt, sắc mặt kiềm chế đến đỏ bừng, vô thức ra vẻ dạng buồn bã đau lòng, hai mắt rưng rưng nhìn Mạnh Lập Hồng.

Đây chính là bạn bè của Mạnh Thi Văn, dù từ thái độ của trưởng bối cũng đã biết được, lờ mờ ý thức được cô nữ sinh này có thể có bối cảnh kinh người, nhưng nếu muốn cô ta cúi đầu với bạn của Mạnh Thi Văn trước mặt mọi người thì thực sự quá nhục nhã rồi, cô ta theo bản năng muốn tranh thủ sự thương hại của Mạnh Lập Hồng để thoát cửa ải này. Dù sao từ nhỏ đến lớn, ba của cô ta đều rất thích dáng vẻ này.

Mạnh Lập Hồng quả thực nghĩ con chịu thiệt thòi, còn chưa kịp nói, chỉ thấy Linh Bảo lạnh mặt nói: "Loại xin lỗi này, không cần đâu."

Tác phong như vậy làm người khác chán ghét, Linh Bảo lười nói chuyện với Mạnh Thi Vũ kia, quay đầu nói với Mạnh Thi Văn: "Cũng không còn sớm, mình và Tiểu Tuyết về trường trước."

Xảy ra chuyện không vui như vậy, trong lòng Mạnh Thi Văn tràn ngập áy náy: "Vậy các cậu về nghỉ ngơi sớm một chút."

Linh Bảo liền kéo Lê Tuyết đi ra ngoài, Vi Tuấn vội vàng đi theo: "Lục tiểu thư, tôi tiện đường đưa cô về!"

Mạnh Lập Hồng thấy thế, cũng vội vàng đi theo ra ngoài, xin lỗi trước mặt mọi rất hạ thấp mặt mũi, nhưng riêng tư thì tốt hơn nhiều.
Bình Luận (0)
Comment