Chương 168:
Chương 168:Chương 168:
Mắt thấy nữ quỷ muốn thừa cơ hội bỏ chạy, cô cũng không thèm đoái hoài đến Tê Mục đang bị thương, đưa người cho Trình Thiều Thi đang lo lắng sốt sắng chạy tới, sau đó lao đi như một mũi tên, một chân đạp nữ quỷ đang nhập vào Dịch Kiệt này xuống đất, một tay thì vẽ mấy là bùa trong không trung, sau đó vỗ nó xuống người Dịch Kiệt, cả cơ thể Dịch Kiệt lập tức run lên, sau đó có một bóng mờ từ trên người cậu ta bị ép ra ngoài.
"Cô... Cô rốt cuộc là ai hả!" Nữ quỷ khó có thể tin nói.
Ngay cả những người bắt quỷ khác trong tổ của Tề Mục cũng phải sững sờ trước hành động của Linh Bảo, vẽ bùa trong không trung, đây là chuyện mà ngay cả sư phụ của bọn họ cũng không làm được, sao Lục Linh Bảo này có thể làm được chứ!
Linh Bảo cũng không quan tâm đến suy nghĩ của những người khác, trực tiếp lấy ra mấy tờ Ngũ Lôi phù, rồi dùng nó bao vây lấy nữ quỷ từ nhiều hướng trên dưới, trái, phải.
Nữ quỷ muốn trốn lên trời cũng không được, muốn chui xuống đất cũng không xong, căn bản là còn chưa kịp tránh thì toàn thân đã bị dán đầy Ngũ Lôi phù rồi.
Mấy đạo sét to như cổ tay cứ thế giáng xuống người cô ta trong nháy mắt.
Toàn thân ma nữ chớp lóe tia sét, co quắp ngã xuống đất, không thể chống cự được nữa.
"Tiếp theo mấy người muốn xử lý như thế nào?" Linh Bảo hỏi Thang Viên.
Thang Viên còn đang khiếp sợ lập tức hoàn hồn lại nói: "Ồ, ồ, bọn họ cần phải bắt nó về lập hồ sơ báo cáo kết quả công tác! Các cậu, nhanh bắt con quỷ đó lại!"
Một thanh niên tên Mộc Mộc ở trong đám đó lấy một cái bình hồ lô ra thu lệ quỷ vào.
Cho đến khi cậu ấy đậy kỹ nắp hồ lô rồi, tất cả mọi người vẫn cảm thấy như đang nằm mơ vậy.
M* nó mới bao lâu chứ, từ lúc bọn họ vào phòng đến bây giờ chắc chưa tới 10 phút nhỉ? Lục Linh Bảo kia đứng đó tùy tiện ném ra mấy tờ phù chú đã có thể giải quyết được con lệ quỷ siêu cấp khiến bọn họ khốn đốn mấy tháng qua rồi sao?
Linh Bảo nhìn thấy Dịch Kiệt đã bị cảnh sát chế trụ, tiến tới kiểm tra tình hình của bà nội Dịch Kiệt, bà ấy chỉ là một người bình thường lại bị thương nặng nhất, cho nên phải ưu tiên trước.
Mọi người nhìn thấy Linh Bảo đi tới, tùy ý vuốt ve mấy vết thương của bà lão, các vết thương đẫm máu của bà ấy liền ngưng chảy máu.
Sau đó lại câm máu cho ông lão.
Hai người dù sao cũng đã già, sức đã yếu, mất máu lâu chắc chắn sẽ không chịu được nên được ưu tiên trước, tuy hai người tội không đáng chết nhưng tên nhóc ác độc chém người kia cũng là do bọn họ dạy mà ra. Vì vậy, Linh Bảo chỉ cầm máu cho họ, còn nỗi đau do vết thương gây ra, chi phí y tế và di chứng để lại đều là ác quả chính bọn gieo nên, bọn họ tự đi mà gánh lấy. Sau khi xử lý xong hai người họ, lúc này Linh Bảo mới tới kiểm tra vết thương của Tề Mục. Vết thương sau lưng anh chảy máu ra cả một vũng lớn, sắc mặt đã tái nhợt như tờ giấy, nhưng anh vẫn cố nén không kêu rên một tiếng nào.
Trình Thiều Thi đang ngồi dưới đất ôm anh vào lòng, khuôn mặt đầy vẻ lo lắng truyền linh khí cho anh:
"Tê Mục, anh gắng gượng một chút, xe cấp cứu sẽ đến ngay thôi!"
Nhát dao này dưới sự điều khiển của nữ quỷ, mạnh đến mức đâm trúng ngay cột sống, thậm chí cắt đứt một đoạn xương, nếu như chữa trị không tốt, e rằng sau này có thể khiến Tê Mục bị tàn phế. . Đối với người đàn ông tài năng như vậy mà nói, đây là nỗi tiếc nuối khiến cho ai nấy cũng khó mà chấp nhận nổi.
"Để đó cho tôi." Linh Bảo nói với cô ta.
Trình Thiêu Thi ngẩng đầu lên, tức giận trừng mắt nhìn cô, tay càng ôm chặt Tề Mục hơn rồi nói: "Anh ấy bị thương thành ra thế này còn không phải là do cô hại sao, bây giờ cô còn muốn như thế nào nữa hả?"
Linh Bảo có thể hiểu được sự tức giận của cô ta, dù sao Tề Mục quả thực bị thương là do cô, thế là cô nhẹ nhàng giải thích:
"Cho nên tôi mới muốn chịu trách nhiệm với anh ấy mà, cô giao anh ấy cho tôi là đúng rồi."
Chịu trách nhiệm với anh ấy... Trình Thiều Thi nghe thấy lời này lại càng tức giận hơn, lạnh giọng nói với mấy người khác: "Mấy anh còn không cản cô ta lại, tôi đang trị thương cho Tề Mục, không cho phép cô ta tới quấy rối!"
Mọi người đều đưa mắt nhìn nhau. Một người là vợ chưa cưới trong truyền thuyết của Tề Mục, một người là cô gái Tê Mục cam tâm tình nguyện đỡ đao thay, hai người đều tranh nhau truyền linh khí cho Tê Mục, bọn họ giúp bên nào cũng không hợp lý mà.
"Tôi... Không sao, cô đừng lo lắng." Tê Mục cố hết sức chịu đau nói với Linh Bảo.
Linh Bảo chỉ bằng mắt thường cũng nhìn ra được nỗi đau của anh, kéo dài thêm một giây chỉ càng khiến anh khó chịu thêm một giây, cho nên cô cũng không nói nhảm với Trình Thiều Thi nữa, vỗ vai cô ta một cái, Trình Thiều Thi phát hiện mình không có cách nào nhúc nhích được nữa, linh khí đang truyền vào người Tê Mục cũng ngưng lại.
Cô cũng không phải là muốn đối nghịch với Trình Thiều Thi, mà là dựa vào thực lực của Trình Thiều Thi, truyền vào linh lực nhỏ xíu kia ngoại trừ làm giảm đau ra cũng chẳng có tác dụng gì. Tê Mục cũng đã nói đối với những người tu thuật cảnh giới Hậu Thiên nếu tùy ý xuất ra một lượng lớn linh khí thì sẽ ảnh hưởng không tốt đến sức khỏe, mọi chuyện là do cô gây ra sao lại bắt cô ta chịu được chứ.
Linh Bảo nhẹ nhàng lật Tê Mục lại nằm lên đùi của Trình Thiều Thi, nhìn thấy miệng vết thương sau lưng anh, cô tính toán một lúc mới lấy ra một lá bùa trắng, rồi dùng ngón tay nhúng vào chu sa vẽ lên lá bùa chữa bệnh chuyên làm khép vết thương bên ngoài. Ngón tay cô chỉ vào vết thương sau lưng Tề Mục, lá bùa tự động bay lên, sau đó lơ lửng trong không trung cách vết thương khoảng hai cen ti mét, phát ra ánh sáng màu xanh nhạt.
Chỉ chốc lát, vết thương của Tê Mục đã ngưng chảy máu, đầu tiên là đốt sống bị đứt được nối liền lại từng chút một, và dần khôi phục lại nguyên vẹn, sau đó là lớp da bên ngoài, với tốc độ mắt thường đều có thể thấy được nó đã liền lại như cũ.
Tất cả chỉ mất khoảng 5 phút, vết thương ban đầu sâu tới tận xương cốt đã hoàn toàn biến mất. Nếu như không phải là do áo của Tề Mục còn nhuộm vết máu thì mọi người hầu như đều nghĩ vết thương lúc nấy là do ảo giác tạo ra.
Người trong tổ của Tề Mục, bao gồm cả Trình Thiều Thi đều nhìn chằm chằm vào Linh Bảo như nhìn thấy quỷ vậy.
Bọn họ chưa từng thấy phương pháp trị thương nào như vậy cả, chỉ dựa vào một tờ bùa chú đã có thể khiến cho vết thương khép lại trong mấy phút đồng hồ. Lá bùa trước giờ thường dùng để xua đuổi tà ma, còn không cũng chỉ là để bảo vệ bản thân, chưa từng nghe nói là còn có thể chữa thương được nữa.
Cứ coi như là các cao thủ tiên thiên thì cũng chỉ có thể thông qua việc truyền linh khí để tăng cường khả năng tự lành của người bị thương mà thôi, trước giờ chưa từng nghe nói có thể trực tiếp khiến cho vết thương liền lại trong một thời gian ngắn.
Linh Bảo thì lại không rảnh để quan tâm đến phản ứng của bọn họ, nhìn thấy vết thương của Tề Mục đã khép lại rồi thì cô lật người anh lại, nắm lấy tay của anh trực tiếp truyền vào một luông linh khí vừa nông đậm và dào dạt vào người anh.
Tê Mục bị thương mất nhiều máu, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến nguyên khí, vết thương ngoài mặc dù đã khép miệng, nhưng muốn hồi phục lại như lúc đầu thì phải bồi bổ thêm, thế nên cô dứt khoát trực tiếp truyền linh khí cho anh.
Vết thương bên ngoài đã lành cho nên Tề Mục đã có thể vận động được, anh cảm nhận được linh khí của Linh Bảo đang truyền vào người mình, anh theo bản năng muốn cự tuyệt, nào ngờ vừa tính rút tay lại thì đã bị ngón tay của Linh Bảo giữ lại, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô liếc anh một cái: "Không được nhúc nhích, không cho phép anh từ chối linh khí của tôi!"
Tề Mục bị hành động của cô làm cho giật nảy mình, lỗ tai đỏ bừng mấy mấy giây mới bình tính lại được:
"Không được, cô vừa mới trị thương cho mọi người, không thể tiếp tục truyền linh khí ra ngoài nữa!" Anh còn nhớ cô từng bổ sung tinh khí cho Lý Khải mà tổn hao linh khí.
Nhìn thấy anh còn muốn rút tay lại, Linh Bảo dùng tay kia vỗ lên vai anh một cái, giọng nói nhỏ nhẹ oán trách: "Mới nói không được nhúc nhích rồi, anh lại không nghe, cử để tôi phải dùng biện pháp mạnh.”
Thế là Tâ Mục phát hiện mình thật sự không thể cử động được nữa, cô chỉ tùy ý giơ tay ra mà đã có thể phong bế mọi hành động của anh, đối mặt với loại phong bế này, anh thậm chí muốn cử động một chút cũng không được. Ánh mắt anh nhìn cô không khỏi tràn đầy sự kinh ngạc, đây thật sự là thực lực cảnh giới Hậu Thiên sao? Đối mặt với những trưởng lão khác cảnh giới Hậu Thiên khác, anh cũng chưa bao giờ cảm thấy một khoảng cách lớn như vậy, lớn đến mức anh không có chút sức chống cự nào. Trong lòng anh mơ hồ có một suy đoán khó tin, cũng không dám tin.
Trong lúc anh còn đang khiếp sợ thì Linh Bảo đã kết thúc việc truyền linh khí, giải trừ đi khống chế đối với anh và Trình Thiều Thi. Tê Mục vội vàng đứng dậy giữ khoảng cách với Trình Thiều Thi, đồng thời lịch sự xin lỗi cô ta.
Linh Bảo nghĩ đến hành động hy sinh bản thân để cứu người theo bản năng lúc nãy của anh, mặc dù không cần thiết đối với cô, nhưng cô cũng vô cùng cảm kích, ánh mắt nhìn anh cũng ấm áp hơn mấy phần. Con người này tuy yếu ớt nhưng lại giống Thanh Tiêu quên mình mà bảo vệ cô, quan tâm cô.