Đại Sư Huyền Học Là Sơn Thần (Dịch Full)

Chương 169 - Chương 169:

Chương 169: Chương 169:Chương 169:

Cô quyết định rồi, từ nay vê sau sẽ thêm anh vào danh sách những người bạn tốt của mình, có đồ ăn gì ngon cũng sẽ dành cho anh một phần, có gì chơi vui cũng tuyệt đối sẽ không quên anh.

Nếu đã là bạn tốt rồi thì đương nhiên cũng không thể để anh tiếp tục làm mấy chuyện ngốc nghấch như thế này nữa, thế là Linh Bảo nhặt con dao từ dưới đất lên chém một nhát lên tay mình.

Tề Mục bị cô dọa cho giật nảy mình, vội vàng đến mức giọng nói cũng thay đổi theo: "Linh Bảo cô làm gì vậy!"

Linh Bảo giơ cánh tay trắng nõn không có vết thương nào cho anh xem: "Anh xem đi, tôi không sao cả, mấy loại dao này không làm tôi bị thương được đâu, cho nên sau này anh đừng làm mấy chuyện đỡ dao ngu ngốc giúp tôi nữa nhé! Tuy nhiên tôi cũng hoàn toàn nhận lấy ý tốt của anh, ừm... Tôi vẫn nên cảm ơn anh!"

Hiện trường nơi đó im lặng gần như một phút đồng hồ.

Ai nấy đều biết những tu giả mặc dù có linh khí thì sẽ không bệnh tật gì, tốc độ và sức mạnh đều lớn hơn gấp đôi đến gấp năm lần người bình thường, bọn họ cũng có thể tạo ra các lá bùa để đối phó với ma quỷ, nhưng bọn họ vẫn chỉ là người phàm xác thịt. Chỉ khi tiến vào cảnh giới tiên thiên rồi thì dao súng mới không làm hại được. Nhưng dao súng không làm hại được này cũng là nói vê mấy vũ khí lạnh. Còn muốn đối mặt với mấy loại súng của vũ khí nóng mà đến sợi tóc cũng không bị sao cả thì phải cao thủ đỉnh cấp đạt đến cấp bậc tiên thiên tam cảnh trở lên kìa.

Lục Linh Bảo hung hăng chém vào mình một nhát dao nhưng lại không hề có bất kỳ vết thương nào, như vậy cũng đủ để chứng minh thực lực của cô chính là cảnh giới tiên thiên.

Cao thủ tiên thiên chưa tới 20 tuổi đây là khái niệm gì vậy chứ, hoàn toàn có thể được coi là kỳ tích đẳng cấp thế giới rồi đó!

"Linh Bảo, cô không phải đã vào cảnh giới tiên thiên rôi đó chứ?" Thang Viên không nén được bình tĩnh mở lời ra hỏi trước, phá vỡ sự yên tĩnh nãy giờ.

Linh Bảo lập lờ trả lời nước đôi: "Đại khái cũng như vậy."

Cô cũng hoàn toàn không ngờ Tề Mục nhìn thế mà lại mong manh như vậy, mới bị một dao mà đã khiến anh bị thương nặng như thế, suy nghĩ một lúc, cô móc từ trong túi ra miếng ngọc bài hộ thân mà Tề Mục tặng cho cô, ném lại cho anh:

"Tôi cảm thấy anh cần miếng bùa này hơn tôi đó, cho nên vẫn nên trả nó lại cho anh vậy, anh tạm thời mang nó trước đi, bữa khác tôi làm cho anh một cái tốt hơn."

Trong tay cô hầu như là bùa giấy, mang thường xuyên thì không tiện như ngọc bài, nhưng nếu muốn làm ra một tấm bùa hộ thân mạnh hơn thì phải đi mua một miếng ngọc trắng mới. Trình Thiêu Thi nhìn thấy miếng ngọc bài đó thì hai mắt đỏ ửng lên, đây chính là miếng bùa hộ thân cực phẩm của ba mẹ Tề Mục làm ra, anh chỉ có một cái, vậy mà... Anh vậy mà lại đem cho Lục Linh Bảo! Hơn nữa người ta còn chẳng thèm quan tâm mà đem trả lại nữa.

Nghĩ đến việc cô ta từng thăm dò Tề Mục về việc xin cái bùa hộ thân này, nhưng bị anh lấy lí do là đã dùng nó lâu rồi nên không tiện tặng cho người khác để từ chối khiến cho Trình Thiều Thi cảm thấy nhục nhã vô cùng. Thêm việc lúc nấy cô ta bị Linh Bảo dễ dàng khống chế, rồi còn trị thương cho Tê Mục khiến cho cô ta mất mặt trước mọi người, trong lòng cô ta vô cùng thù hận Linh Bảo.

Dựa vào cái gì chứ, rõ ràng là cô ta quen Tề Mục trước, Lục Linh Bảo đến sau vậy mà lại dễ dàng cướp đi thứ cô ta hằng mong muốn.

Tề Mục không phải chính là thích tài năng xuất chúng, thực lực mạnh mẽ của Lục Linh Bảo sao. Cao thủ tiên thiên thì sao chứ, dù sao còn chưa tới hai mươi, thực lực nhiều nhất cũng chưa vượt qua tiên thiên nhất cảnh, nhà ai mà chẳng có tổ tông là cao thủ tiên thiên nhị, tam cảnh trấn thủ đâu chứ!

Nếu như cô bị đánh thành cát bụi, ngã vào vũng lầy, để xem cô còn lấy gì để hấp dẫn Tê Mục nữa chứ!

Linh Bảo phát hiện ra ánh mắt đầy hận ý của Trình Thiều Thi, cũng có chút áy náy nên thành khẩn nói: "Xin lỗi nha, lúc nấy chuyện gấp quá nên mới phong bế lại hành động của cô, chỉ bằng sau này tôi mời cô ăn cơm nhé? Tôi biết nhiều món ngon lắm, cô muốn ăn gì cũng được."

Trong lòng của cô, trên đời này không có chuyện gì mà một bữa ăn ngon không thể giải quyết được. Nếu có thì chỉ cân thêm nhiêu bữa nữa là được rồi.

Nhưng mà cho dù có thêm nhiều bữa ăn nữa cũng vẫn không được, Trình Thiều Thi hừ lạnh một tiếng rồi rời khỏi nhà của Dịch Kiệt, ngay cả một cái liếc mắt cũng không thèm nhìn cô.

Thấy Linh Bảo ngượng ngùng, Thang Viên vội vàng an ủi cô: "Cô đừng để ý, tính khí của đại tiểu thư Trình là như vậy đó."

Mặc dù Trình Thiều Thi luôn nhẹ nhàng quan tâm Tề Mục, nhưng bình thường đối với người khác thì lại thấp thoáng cảm nhận được vẻ kiêu ngạo ở cô ta. Nhưng mà, theo như Thang Viên thấy, cô ta tuy kiêu ngạo nhưng lại không làm chuyện xấu hại người, không đến mức vì một chuyện nhỏ mà làm như thế.

Linh Bảo cảm thấy mình đã xin lỗi rồi thì cũng coi như đã xong chuyện, nên cô gác chuyện đó lại sau lưng. Cô căn bản không hề biết mình đã trở thành kẻ thù của Trình Thiều Thi, và cô ta cũng đã chuẩn bị về gia tộc nhờ người đi đối phó cô.

Hai vợ chồng nhà họ Dịch cùng được 120 đưa vào bệnh viện, mà Dịch Kiệt vì bị camera của cảnh sát ghi lại toàn bộ cảnh tượng cậu ta phát điên chém người nên đã được phán định thành công là một bệnh nhân tâm thần, để phòng ngừa cậu ta đe dọa đến sự an toàn của người dân, cho nên sẽ bị cưỡng chế đưa đến bệnh viện tâm thần chữa trị. Lần này, mặc kệ ba cậu ta có làm náo loạn như thế nào thì với chứng cứ rành rành đó cũng không có cách gì cứu cậu ta ra khỏi bệnh viện tâm thần được.

Mấy nơi như bệnh viện tâm thần, cho dù là không bị bệnh thì khi bị nhốt vào cũng không chứng minh được mình bình thường khỏe mạnh. Dịch Kiệt không sợ trời không sợ đất nhưng lại sợ chết khiếp bệnh viện tâm thần, cậu ta gào khóc lăn lộn đòi ra ngoài, nhưng cậu ta càng làm loạn thì bác sĩ càng muốn để cậu ta ở lại, ngày ngày chích thuốc, không bao lâu cũng sẽ phát điên thật thôi, sau đó cứ như vậy bị giam cho đến hết đời.

Linh Bảo xử lý xong chuyện lệ quỷ hóc búa này, lúc trở vê kí túc xá thì trời cũng đã sáng choang rồi, mới sáng cô đã nhận được điện thoại của bà ngoại Ngô Xảo Trân, nói miếu Sơn thân mới ở quê làm xong rồi, kêu cô về nhà tham gia nghi thức khánh thành.

Dù sao trên danh nghĩa thì bản lĩnh này của Linh Bảo cũng đều là do Sơn thần chỉ dạy, chuyện lớn như vậy thì "thần sứ" như cô đương nhiên phải có mặt rồi.

Cái miếu Sơn thần mới này là của một tên nhà giàu tỉnh H từng được Linh Bảo giúp xây để trả ơn, bây giờ cuối cùng cũng đã hoàn thành rồi, do đó cần phải chuyển tượng thần vào trong miếu mới, cho nên Linh Bảo đương nhiên cũng phải trở về.

Cô muốn chia một số thân thức ban đầu ở miếu cũ sang miếu mới, để khi tín đồ đến cầu nguyện và lễ bái, cô có thể kịp thời nắm bắt được tình hình.

Ngay sau đó cô lập tức xin nghỉ học rồi mua vé máy bay về tỉnh C.

Đến chiều là đã về đến huyện Văn Nhiêu, Linh Bảo được cậu lái xe đến đón về thôn Bạch Đế, trên đường về Linh Bảo phát hiện ra dọc đường bụi mù mịt, ven đường thì bùn đất khô trắng, ruộng lúa hai bên căn bản đều không có nước bên trong.

Linh Bảo là thân thổ địa, lúc trước đương nhiên cũng hay chú ý đến việc thu hoạch của các tín đồ, cô cũng hiểu rất rõ về mùa màng, bây giờ đáng ra chính là mùa vụ trồng lúa nước, nhưng ruộng đồng lại khô hạn như vậy, sợ là vụ này thu hoạch không mấy khả quan rồi.

Thấy cô cau mày nhìn bụi ngoài cửa sổ, ông cậu nịnh nọt nói: "Cậu kéo cửa sổ lên nhé, tránh bụi làm cho cháu bị ngạt."

Năm ngoái Ngô Xảo Trân vẫn còn làm ruộng, cho nên cũng rất quan tâm đến khí hậu, nhìn thấy đồng lúa khô cạn cũng có chút lo lắng nói:

"Người ta nói mưa xuân quý như dầu, mùa xuân năm nay đến một hạt mưa cũng không có, thì lúa làm sao mà trông được chứ!"

"Sao lại không có giọt mưa nào được?" Linh Bảo nghi hoặc nói, ngay cả trong mùa khô, nếu có hạn hán, thì cũng sẽ có một chút mưa phùn.

"Ai mà biết chứ, bà nghe bà Chu, bà Trương nói năm nay huyện Văn Nhiêu của chúng ta ngay cả một hạt mưa cũng không có, bây giờ nước ở trong thôn sắp cạn đến nơi rồi."

Linh Bảo phóng thần thức ra thăm dò mười mấy km gần đó xem thử thì đúng là một hạt mưa cũng không có thật.

Tình hình này không bình thường mà. Thiên tai từ trước đến nay được xem là hiện tượng hoàn toàn tự nhiên, tồn tại từ thời xa xưa. Mà bây giờ mọi người cũng không chủ yếu dựa vào việc làm nông để kiếm sống nữa, một vụ mùa gặp nạn hạn hán tuy có thể làm giảm đi rất nhiều sản lượng, nhưng nó cũng không gây nên ảnh hưởng gì nghiêm trọng. Cho nên Linh Bảo quyết định đợi sau khi buổi lễ khánh thành miếu mới xong rồi thì mới đi điều tra việc này.

Khi dừng xe ở ven đường bên ngoài miếu thần, sẽ nhìn thấy ở bên cạnh miếu thần cũ là ba tòa nhà được xây theo phong cách cổ xưa có diện tích rộng bằng cả mẫu đất, từ xa xa có thể nhìn thấy được những mái hiên vòng cung được chạm trổ tinh xảo, các góc nhà nhô cao và những mái ngói lưu ly đẹp mắt lấp lánh dưới ánh nắng.

Khi đến gần hơn có thể nhìn thấy những bức tranh màu xanh vàng được chạm khắc tinh xảo dưới mái hiên. Linh Bảo phóng thần thức của mình ra quan sát toàn bộ kiến trúc của ngôi nhà, bên trong là một đại sảnh nguy nga tráng lệ, cao khoảng sáu mét trông rất uy nghiêm, nó còn được bao quanh bởi một vòng hành lang rộng lớn, đại sảnh được chống đỡ bởi mười hai cây cột đá chạm rồng to bằng eo người lớn, trước cửa là cầu thang lát đá cẩm thạch trắng, giếng trời lát gạch xanh, trong sân hoa trà được trồng ngay ngắn theo từng hàng, ngoài ra ở đó còn trông thêm hai cây ngân hạnh to bằng vòng tay hai đứa trẻ con ôm lấy.
Bình Luận (0)
Comment