Chương 170:
Chương 170:Chương 170:
Hai bên là hai dãy nhà thấp hơn, mỗi dãy bốn gian. Dùng để để hương sáp giấy, chứa đồ hoặc là nơi để mọi người đến dâng lễ vật cầu chúc tại chùa nghỉ ngơi.
Cỡ này có thể nói là đã có thể sánh ngang với miếu Ngọc Hoàng năm đó rồi, đã vậy còn nồng đậm mùi hương nữa, Linh Bảo cảm thấy hài lòng vô cùng.
Ở khoảng đất trống trước miếu cũ dựng lên một cái lán nhỏ bằng giấy nhựa rộng chừng 200 mét vuông, bên trong lán lại xây thêm mấy cái bếp tạm bợ, mấy đầu bếp chuyên nấu tiệc của thôn đang bận bịu chuẩn bị bàn tiệc, trên những cái bàn do mọi người trong thôn mang tới bày sẵn các món gà vịt, gỏi các thứ.
Hầu Thụy Lâm không chỉ xây dựng lại miếu Sơn thần mà trong buổi lễ khánh thành còn chuẩn bị thêm một trăm mâm đồ cúng mời tất cả dân làng gân đó đến tham gia tiệc chúc mừng Sơn thần, có thể nói là vô cùng thành tâm thành ý.
Trước đó Linh Bảo cũng nghe những người thợ xây nói lúc xây miếu ông ấy luôn chọn những vật liệu xây dựng tốt nhất, tổng chi phí đã vượt hơn 100 vạn so với ước tính ban đầu, hành động thành kính này của ông ấy khiến Linh Bảo vô cùng hài lòng, cô quyết định đến lúc đó sẽ cho ông ấy thêm một lá bùa bình an.
Lễ khánh thành sẽ được diễn ra vào ngày mai, nên Linh Bảo và bà ngoại của cô trở về ngôi nhà cũ trước đây của mình. Ngô Xảo Trân cất hành lý rôi thu dọn một chút, sau đó bà mặc áo khoác vào đi đến miếu Sơn thần cùng giúp mọi người chuẩn bị cho bữa tiệc, Linh Bảo không biết nấu ăn nên chỉ ở nhà dọn dẹp vệ sinh.
Nghe thấy có tiếng động ở bên đây, Chu Đào Đào cháu trai của bà Chu nhà bên cạnh liền vội vàng chạy sang, vừa nhìn thấy Linh Bảo, cậu vui mừng reo lên:
"Chị Linh Bảo, chị về rồi!"
Bên cạnh đó còn có sáu, bảy nhóc con trạc tuổi cậu, cũng học theo cậu đồng thanh nói: "Chào chị Linh Bảo!"
Trong số những người này, có hai người từng là bạn cùng phòng của Chu Đào Đào đã được Linh Bảo cứu lúc trước, vì vậy họ vô cùng kính trọng cô.
"Sao các em cũng trở về thế?" Linh Bảo hỏi.
"Nhờ Sơn thần phù hộ mà thành tích học tập của chúng em tiến bộ nhiều lắm, hôm nay nghe nói lễ khánh thành miếu Sơn thân mới được tổ chức lớn lắm nên đương nhiên chúng em phải quay về xem rồi." Chu Đào Đào nói.
Linh Bảo xem lại thời gian, hôm nay không phải là cuối tuần mà: "Mấy em xin nghỉ học để về à?"
"Không phải, trường học cho nghỉ lễ ngày mùa đó." Một cậu thiếu niên trả lời.
Cậu thiếu niên khác nói thêm tiếp: "Thực ra kỳ nghỉ lễ ngày mùa này chỉ là trên danh nghĩa vậy thôi chứ trường chúng em trước giờ làm gì được nghỉ lễ này..."
Hóa ra vì cuối học kì trước, thành tích của Chu Đào Đào luôn đứng top của lớp Bảy, khiến cho hơn 200 học sinh ở đây đều tìm đến miếu Sơn thần cúng bái. Thành tích cuối kỳ của những học sinh này ít nhiều đều có tiến bộ.
Hơn 200 học sinh là minh chứng cho sự linh nghiệm của Sơn thần, khiến cho nhiều học sinh trong trường cũng gia nhập vào hàng ngũ thờ Sơn thần. Ngày Tết đến, có rất nhiêu người lớn mang con nhỏ của mình đến miếu để cúng bái Sơn thần.
Những học sinh đến cúng bái Sơn thần, sau khi học hành chăm chỉ trong kỳ nghỉ đông đã có những tiến bộ rõ ràng hơn khi làm bài kiểm tra đầu tiên của năm học mới. Trong mô hình của tháng trước, thành tích chung của trường đã tăng lên trong bảng xếp hạng của thành phố.
Thế là cho đến bây giờ, trên cơ bản toàn bộ học sinh lớp 12 chuẩn bị thi đại học của trường đều trở thành tín đồ của Sơn thần, và cũng có rất nhiều học sinh lớp 10,11 cũng gia nhập hàng ngũ tôn thờ Sơn thần.
Thầy hiệu trưởng đã được nếm vị ngọt từ sự tiến bộ của các em học sinh, ông ấy đã có thể mong đợi kết quả rực rỡ của kỳ thi tuyển sinh đại học năm nay. Khi ông ấy nghe nói có một ông chủ lớn từ tỉnh phía nam xây lại miếu Sơn thần mới, muốn dời thần tượng và tổ chức lễ khánh thành, thế là ông ấy liền vung tay lên lấy danh nghĩa là nghỉ lễ ngày mùa để cho tất cả được nghỉ lễ hai ngày. Như vậy thì tất cả học sinh muốn đến thắp hương làm lễ không cần phải xin nghỉ học nữa.
"Thì ra là như vậy." Linh Bảo gật đầu ra hiệu đã hiểu rồi.
Các học sinh của trường Chu Đào Đào quả thực đã đóng góp rất nhiều tín ngưỡng chỉ lực cho cô, cô có thể hồi phục lại thân lực nhanh như vậy không thể không nói đến công sức của bọn họ. Tín ngưỡng của học sinh thật sự rất có lợi, sau khi một truyền mười, mười thành trăm, nhất định sẽ có càng nhiêu học sinh đến bái lạy cô, xem ra cô phải vẽ thêm nhiều bùa trạng nguyên nữa mới được.
Nghĩ đến đây cô liền chạy lên trấn mua thêm mấy lá bùa giấy, chuẩn bị cho trường hợp cần dùng đến.
Không ngờ sau khi mua mấy lá bùa giấy trở về thì Chu Đào Đào lại đến tìm cô, nhưng lần này là với hai con mắt đỏ hoe.
“Có chuyện gì vậy?”
"Chị Linh Bảo!" Chu Đào Đào vừa mở miệng đã òa khóc: "Đại Hoàng của em mất tiêu rồi, bọn họ nói là nó bị đám người trộm chó bắt đi mất!"
Thông qua trí nhớ của cơ thể nguyên chủ, Linh Bảo biết được Đại Hoàng này là con chó được nhà Chu Đào Đào nuôi để trông nhà, lông bóng mượt, tứ chi to khỏe, là một con chó vừa thông minh, vừa nghe lời. Mặc dù nó được nuôi thả rông nhưng lại không tùy tiện cắn người bao giờ, thỉnh thoảng nó còn ra ngoài bắt vài con thỏ rừng và chim trĩ vê. Đào Đào đã nuôi nó từ khi học lớp ba cho nên tình cảm vô cùng sâu đậm. Vì là hàng xóm, ở cạnh nhà Chu Đào Đào nên con Đại Hoàng này cũng hay canh nhà giúp Linh Bảo, do đó Linh Bảo cũng vô cùng thân thiết với con chó này.
"Bắt chó sao? Chuyện là thế nào, nhà nước yêu cầu bắt chó lại sao?"
Trong ký ức từ nguyên chủ, có một thời, vì bệnh dại hoặc chó dữ hại người, nhà nước sẽ tổ chức người đi giết tất cả chó thả rông ở các thị trấn nông thôn.
"Không phải, là bọn trộm chó, bọn họ trộm chó để giết lấy thịt đem bán!" Chu Đào Đào nức nở nói.
Những năm gần đây, thu nhập của người dân được cải thiện, thị trường nguyên liệu thực phẩm ngày càng đa dạng, ăn thịt chó, thịt mèo, thịt khỉ, thịt nai đều có. Ở tỉnh C thị trường thịt chó đang dân thịnh hành.
Tuy nhiên, trên toàn tỉnh C€ hoàn toàn không có trang trại thịt chó nào, thịt chó hầu như đều là do trộm và độc chết, hai tuần trước Chu Đào Đào mới nghe bạn học nói gân đây ở nông thôn có bọn trộm chó dùng xe lưu động, bọn chúng tẩm thuốc vào thịt hoặc bánh bao cho chó ăn, lúc đó con chó có to lớn, hung dữ cỡ nào cũng đều không có chút lực phản kháng, sau đó chúng sẽ bị bắt lên xe mang đi, hoàn toàn là một vụ làm ăn không cần vốn gì cả.
Thật không ngờ rằng chuyện như thế này lại xảy ra với Đại Hoàng - người bạn thân thời thơ ấu của mình.
"Em vừa nghe người trong thôn nói, hôm qua ở trên đường lớn nhìn thấy một chiếc xe tải, có người đang chất mấy con chó lên xe, trong số đó có một con nhìn rất giống với Đại Hoàng."
Đã một ngày Đại Hoàng không về nhà rồi, Chu Đào Đào vốn tưởng rằng nó chỉ là ra ngoài chơi với những con chó khác, không ngờ vừa rồi lại gặp một người từ thị trấn đi chợ về nói là con chó của mình có thể đã bị đám buôn bán thịt chó bắt đi.
"Vài tuân trước, em nghe bạn cùng lớp nói rằng gần đây có người đến huyện của chúng ta để bắt trộm chó, chó của mấy nhà đều vô duyên vô cớ mà mất tích, một số con bị trói ở nhà vậy mà cũng bị bắt đi mất, chị Linh Bảo, chị nhanh giúp em tìm con Đại Hoàng với! Em sợ đến trễ thì con Đại Hoàng sẽ bị giết mất!" Chu Đào Đào lo lắng đến mức rơi nước mắt. Cậu cũng không quan tâm đến những người bạn đang ở bên cạnh có thể sẽ cười nhạo mình.
Đối với những người buôn bán chó hay những người ăn thịt chó thì đó chỉ là vài cân thịt, nhưng với những người nuôi chó thì đó chính là người thân, là bạn bè của họ.
Bởi vì lúc nhỏ Linh Bảo hay cưỡi Hao Thiên Khuyển của Nhị Lang Thần bay nhảy trên trời, đối với loài chó cô vô cùng có thiện cảm, cho nên khi nghe đến chuyện này cô có chút phẫn nộ.
Những người này chỉ vì tiền mà không từ bất kỳ thủ đoạn nào, nếu họ tự nuôi chó để làm thịt, thì những người khác thực sự không có quyên can thiệp, nhưng ở đây họ là đang ăn cắp, còn tay sát hại tàn nhãn những sinh mệnh có linh tính kia nữa.
"Đừng lo, chúng ta lập tức đi tìm Đại Hoàng về."
Thấy Linh Bảo đồng ý, Chu Đào Đào vội vàng chạy vê sân nhà mình nhặt một sợi lông chó, cậu biết Linh Bảo cần thứ này để vẽ bùa truy tìm.
Linh Bảo cũng không nói nhiều, lập tức lấy lông chó làm một lá bùa truy tìm, đưa cho Chu Đào Đào, để cậu cầm lấy lá bùa rồi bình tĩnh lại tưởng tượng ra hình dáng của Đại Hoàng.
Chu Đào Đào cứ như vậy làm theo, một lát sau kích động nói:
"Em thấy rồi, chị Linh Bảo, em nhìn thấy Đại Hoàng rồi, nó bị nhốt chung với nhiều con chó khác, bọn họ đang bắt đầu giết mấy con chó rồi!"
Có ít nhất mấy chục con chó, một nửa là chó cỏ, một nửa nhìn thôi cũng biết là mấy con chó cưng được nuôi dưỡng tốt, tất cả đều bị nhốt trong những chiếc chuồng gỗ nhỏ, những người đó đang giết chó ở bên cạnh, tiếng kêu la tuyệt vọng bên tai không dứt. Mấy con còn lại trong các chuồng gỗ đều đang run lẩy bẩy, ánh mắt tràn đầy sự sợ hãi.
Chó là loài động vật cực kỳ thông minh, hiển nhiên chúng đã nhận ra số phận tiếp theo của mình sẽ như thế nào.