Chương 177:
Chương 177:Chương 177:
Sau đó, hắn yêu cầu các kỹ thuật viên của Cục Khí tượng cho mọi người biết nguyên tắc hoạt động của mưa nhân tạo.
Mọi người nghe nửa hiểu nửa không, trong lòng cũng có chút ấn tượng, thấy đài truyền hình đều đang tiến hành phát sóng trực tiếp, mặc kệ có hiểu hay không, vẫn tin rằng sẽ có mưa xuất hiện, nhìn về phía pháo đài phòng không màu xanh lá cây được quân đội dùng xe vận chuyển tới, trong mắt người dân tràn đầy hy vọng.
Linh Bảo cũng chưa thấy qua mưa nhân tạo bao giờ, vì tò mò, cô cũng đi tới hiện trường. Tại thời điểm này cô rõ ràng cảm thấy, các điểm sáng trong thức hải của tín đồ đang trở nên mờ nhạt hơn.
Nhưng tạm thời có hiệu quả của bùa trạng nguyên cùng bùa giữ nhà nên cơ bản còn chống đỡ được, ảnh hưởng không lớn. Chỉ là, nếu chính phủ vẫn luôn có thái độ phủ định với sự tồn tại của những thứ liên quan đến tâm linh thì đối với cô cũng không quá có lợi. Nếu có cơ hội, vẫn nên được phía chính phủ tán thành, hoặc ít nhất là họ mắt nhắm mắt mở cho qua mới tốt.
Nhân viên Cục Khí tượng nhanh chóng đưa đạn pháo tăng mưa lên bệ pháo phòng không, huyện trưởng ở bên kia tuyên bố bắt đầu mưa nhân tạo, pháo đài phòng không bắt đầu bắn đạn pháo lên bầu trời.
Đạn pháo nổ tung trong những đám mây, tạo ra một làn khói khổng lồ, che khuất bầu trời. Khi khói tan ra, mọi người phát hiện ra rằng những đám mây trên bầu trời xung quanh dần dần trở nên tối hơn.
"Biến thành mây đen rồi, nói không chừng sẽ có mưa thật!"
"Đúng vậy, không ngờ còn có thể dùng biện pháp này để tạo mưal"
"Có thể mưa là tốt rồi, ruộng hoa màu của chúng ta có hy vọng rồi!"
Mọi người bàn tán xôn xao.
Phóng viên truyên hình cũng lia ống kính đến: "Bây giờ đã tiến hành phóng đạn pháo tăng mưa đầu tiên, hiệu quả rất rõ ràng, những đám mây trắng trên bầu trời nhanh chóng chuyển thành mây đen, độ cao của những đám mây lại giảm xuống, tôi tin rằng không lâu nữa huyện Văn Nhiêu sẽ đón đợt mưa đầu tiên của mùa xuân này!"
Trong điều kiện thích hợp, có thể tạo ra lượng mưa trong vòng mười phút sau khi phóng bom mưa nhân tạo.
Cơ quan khí tượng quan sát tình hình trên bầu trời và câm micro nhìn vào ống kính nói một cách tự tin: "Chúng tôi sẽ tiến hành bắn đạn pháo bổ sung một lần nữa, cơn mưa đầu tiên sẽ đến trong nửa giờ nữa, khán giả sống trong bán kính 20km thì bây giờ có thể quay về để cất quần áo vào nhài"
Biết được kết quả này, huyện trưởng rất hài lòng. Sau lần phóng thứ hai của đạn pháo tăng mưa, những đám mây trên bầu trời trở nên tối và dày hơn, chỉ cần nhìn thấy cũng biết một cơn mưa sắp đổ xuống. Tại thời điểm này, một cơn gió nhẹ thổi, và các rìa phía tây của những đám mây đen bắt đầu biến mất nhanh chóng.
Linh Bảo nhạy bén nhận ra điều khác thường, khi tất cả mọi người còn nhìn pháo đài, cô nhìn về phía đó.
Người trần thế không thể nhìn thấy bằng, mắt thường nhưng cô có thể thấy rõ rằng hơi nước dày đặc tập trung về phía tây, tạo thành một vành đai hơi nước chảy theo cùng một hướng, giống như một con rồng hút nước mở một cái miệng lớn đầy máu, muốn hút lấy đám mây đen.
Linh Bảo nhìn quanh đó, còn có rất nhiều xe taxi chờ đợi cư dân thị trấn xem xong náo nhiệt đang đậu bên ngoài, cô nhanh chóng đi tới gõ lên một chiếc xe, đưa vào một trăm đồng, chỉ về phía tây:
"Dùng tốc độ nhanh nhất đưa tôi qua bên kia, đến nơi cho ông thêm hai trăm!"
Giá đã gấp bốn lần so với đi đến thị trấn, ai ngốc mà không nhận chứ? Ngay sau khi Linh Bảo ngồi lên xe, tài xế lập tức phóng ga rời khỏi hiện trường, chờ khi rời khỏi tâm mắt của cảnh sát, anh ta lái xe đến tốc độ tối đa trên đường núi, chạy như bay.
Không phải Linh Bảo không thể dùng linh lực để tăng tốc đi bộ đến nơi đó, xem rốt cuộc xuất hiện điều gì dị thường. Mà là liên tục nhiều ngày như vậy, bất kể là cô dùng thần thức tìm kiếm, hay là dùng linh lực tăng tốc tuần tra xung quanh cũng đều không thể phát hiện điều gì bất thường, làm cho cô có suy đoán khác.
Dù sao nữ quỷ có thể biến thành dữ liệu mạng, còn có thể ở trong một phạm vi nhất định nhận ra tu giả tới gần, Linh Bảo hoàn toàn không biết gì về thứ hỗn loạn kia, nhưng nếu nó có thể tránh được sự tìm kiếm của cô nhiều lần, tất nhiên có nghĩa là nó có sự cảm ứng nhất định đối với thân thức hoặc linh lực.
Vì vậy, con rắn đã chịu chui đầu ra khỏi hang, cô không thể để nó cảm thấy nguy hiểm rồi lại rụt về, thu lại tất cả hơi thở, sử dụng phương pháp của người bình thường để chạy qua, cô không tin rằng nó có thể chạy nhanh như vậy.
Những con đường núi gô ghề uốn lượn, ngay cả với tốc độ nhanh nhất, người lái xe cũng không dám lái xe quá nhanh. Nửa giờ sau, Linh Bảo mới đến sườn núi ở cuối vành đai nước. Để lại hai tờ tiền, cô xuống xe đi thẳng đến sơn cốc. Cô không sử dụng thần thức, cho đến khi khoảng cách chỉ còn 300 mét, cô mới nhìn thấy thứ ở cuối vành đai hơi nước.
Nhìn chung vẫn là hình dạng của một người đàn ông, chiều cao khoảng một mét sáu, toàn bộ cơ thể trên và dưới bao gồm cả đầu, tất cả đều mọc đầy lông dài màu xanh. Tên này tỏa ra hơi thở của quỷ hồn, nhưng cơ thể là xác chết của con người, quỷ hồn bị giam cầm trong xác chết, dân gian thường gọi là cương thi.
Loại cương thi lông dài màu xanh lá cây này được gọi là Hạn Bạt, điêu kiện hình thành rất khắc nghiệt, thường là thiên thời địa lợi phù hợp mới có thể hình thành. Một khi nó thức dậy, nó sẽ nuốt chứng hơi nước để tu luyện, vì vậy sự xuất hiện của một con Hạn Bạt có thể dẫn đến hạn hán xung quanh, và khi sức mạnh của nó càng mạnh, tốc độ nuốt chửng nước càng nhanh, lượng nước cần thiết càng nhiều. Trong thời đại của nền văn minh nông nghiệp, tất cả mọi người đều rất kiêng ky điều này.
Vào thời điểm đó, sản lượng lương thực không cao, cứu trợ thiên tai không thuận tiện như ngày nay, cho nên một khi hạn hán lớn xảy ra sẽ có nạn đói trên khắp đất nước, xác chết khắp nơi.
Nhìn thấy thứ này, cuối cùng Linh Bảo cũng tìm được nguyên nhân đại hạn ở huyện Văn Nhiêu. Ngay sau khi bầu trời xuất hiện một số đám mây thì đã bị nó nuốt chứng, như thế thì sao có thể có mưa được. Những ngày này xuất hiện rất nhiều mây trắng, sợ rằng bởi vì nó cảm nhận được sự tồn tại của cô cho nên nó không dám xuất hiện.
Con Hạn Bạt lông xanh vừa nuốt xong một chút mây mưa cuối cùng, thỏa mãn kêu lên, chỉ thấy một thiếu nữ đáng yêu mặc áo hoodie màu vàng nhạt và quần jeans đang hùng hổ chạy vê phía mình.
Mẹ kiếp, đây không phải là hơi thở thần thức cường đại mà mấy ngày trước nó cảm nhận được sao, rõ ràng mấy ngày gần đây không xuất hiện, hơn nữa nó còn cách xa như vậy, hao phí sức lực hấp thụ nhiều mây đến thế, sao tự nhiên lại đụng phải cô ta ở đây!
Hạn Bạt lông xanh vừa cảm nhận được khí thế cường đại truyền đến từ thiếu nữ, tức khắc giậm chân chạy đi giống như một trận gió, tốc độ có thể so với xe lửa.
Nhưng không ngờ cô gái kia nhanh hơn nó, rất nhanh đuổi theo rồi dùng một cước đạp nó xuống mặt đất, làm miệng nó ngậm đầy bùn.
Âm thanh của thiếu nữ chứa đựng sự uy nghiêm:
"Lá gan của ngươi không nhỏ nhỉ, dám đến địa bàn của ta làm loạn!"
"Đại... Đại vương tha mạng!" Nó cố gắng ngẩng đầu lông xanh đang bị giẫm trên mặt đất, cố gắng cầu xin tha thứ.
Ồ, vậy mà có thể nói chuyện.
Linh Bảo lật người nó lại, dùng bùa định thân cố định, tỉ mỉ quan sát một phen thì mới phát hiện tu vi của nó không thấp, thế nên mới có thể nuốt sạch đám mây tạo mưa lớn như vậy trong chưa đầy nửa giờ.
Linh Bảo cẩn thận tra hỏi một phen, mới biết được lai lịch của nó.
Chính nó cũng không rõ mình là người của thời đại nào, dù sao lúc đó bên ngoài có rất nhiêu binh sĩ đang đi đánh trận. Nó vất vả lắm mới cưới được vợ, người vợ này là một người phụ nữ quá lứa trong làng nhưng lại vụng trộm với người khác, sau đó nó lại bị chế giễu là rùa lông xanh, nhất thời xấu hổ cùng tức giận quá nên nhảy xuống sông, vốn không nghĩ là sẽ chết thật, không ngờ chân lại bị cỏ nước quấn lấy, nó xui xẻo bị chết đuối.
Sau đó thức dậy, nó cảm thấy bên ngoài đã thay đổi hoàn toàn, nó cảm thấy rất khát, chạy đến sông để uống nước, nhưng người dân trong làng nhìn thấy thì xua đuổi nó, nó đã làm cạn gần hết nước sông và mọi chuyện bỗng đi theo không đúng hướng.
Nó sợ bị đánh nên phải trốn trong núi, bí mật hấp thụ một số độ ẩm trong không khí.
Nó uống nước nhưng lại rất nhanh khát, sau đó vô tình phát hiện ra khi hút những đám mây thì độ ẩm trong đám mây vẫn còn rất lớn và có thể giải khát, nó đã cố gắng để nuốt trực tiếp những đám mây. Sau đó, những đám mây ở khu vực gần nhà nhanh chóng bị nó nuốt chửng.
Không có mây thì không thể mưa, không có mưa thì người dân sẽ không trồng trọt được. Nó cảm thấy vẫn không thể lừa dối người dân quê hương của mình như vậy, nên nó đã đi bảy mươi hoặc tám mươi dặm về phía đông, ăn cắp những đám mây ở nơi khác. Nào biết không để ý, đã ăn hết đám mây bên này.
Nó thực sự đã nghĩ đến việc kiêm chế, nhưng ngay sau khi nhìn thấy những đám mây, cảm thấy hơi nước bên trong, nó không cầm lòng được.
"Vậy tại sao mấy hôm nay ta không phát hiện ra ngươi?"
Linh Bảo vẫn cảm thấy rất kỳ quái, với thân thức của cô căn bản không có khả năng bỏ sót cái gì, nhưng khi quét qua toàn bộ huyện, còn tự mình đi bộ tìm kiếm cũng không tìm được nó.