Chương 178:
Chương 178:Chương 178:
"Bảy ngày trước, tôi cảm nhận được khí tức của ngài, sợ hãi quay vê quê trốn, không dám trở lại, nào ngờ ngài vẫn chưa đi..." Hạn Bạt lông xanh rùng mình nói.
Bảy ngày trước, không phải là lễ khánh thành ngôi đền mới sao? Xem ra là nó cảm nhận được khí tức của cô đang tiến hành bao trùm thần thức.
Mỗi cương thi đều có thần thông bẩm sinh, mà thần thông của cương thi này rõ ràng là ở cảm ứng thần thức và khí tức.
"Quê hương của ngươi ở đâu?"
Hạn Bạt lông xanh vội vàng trả lời: "Đi vê phía tây bảy tám mươi dặm, nhưng bây giờ tôi chỉ cần nửa tiếng là đi đến!"
Bảy tám mươi dặm về phía tây, vậy không phải là huyện bên cạnh sao, khó trách tại sao cô không thể tìm thấy nó, ngay cả một hang động hay nghĩa trang bất thường cũng không phát hiện ra, thì ra nó vốn không phải là tinh quái của huyện Văn Nhiêu. Ngay sau khi cô xuất hiện, nó đã trốn khỏi phạm vi tìm kiếm của cô.
Thấy Linh Bảo như có điều suy nghĩ nhìn mình, cả người Hạn Bạt lông xanh phát run, run rẩy cầu xin tha thứ:
"Đại. ... Đại Vương, tôi thực sự không biết đây là địa bàn của ngài, sau này tôi không bao giờ bén mảng đến đây ăn những đám mây tạo mưa nữa, ngay cả nước cũng không uống! Ngài đừng giết tôi!"
"Ai nói ta sẽ giết ngươi..." Linh Bảo lấy ra một tấm bùa từ trong túi ra, tập trung tinh thân vẽ lên.
Đây là bùa linh thú, có thể thay thế bảo vật nuôi nhốt linh sủng, mặc dù được làm bằng bùa giấy không quá đẹp, nhưng hiệu quả không giảm. Với thân lực hiện tại của Linh Bảo, vẽ một tấm bùa như vậy cũng không tính là tốn sức.
Cô sẽ nhận nuôi cương thi này. Bây giờ trong tay không có bảo vật như xưa, chỉ có thể làm một số thứ thay thế như vậy.
Thật ra sự xuất hiện của cương thi là một điều rất đáng ngại, dễ làm hại và cắn người, cũng có thể gây ra hạn hán dai dẳng. Nhưng cô đã quan sát kỹ cương thi này, không có mùi máu, điều này có nghĩa là nó chưa bao giờ giết hại động vật nhỏ hay con người.
Mặc dù Linh Bảo hơi tức giận khi nó hấp thụ hơi nước lung tung, nhưng con Hạn Bạt này bản tính lương thiện, tội không đáng chết, hơn nữa cô còn có thể dùng nó cho việc khác lớn hơn. Thay vì giết chết, chi bằng bắt lấy và nuôi dưỡng, biến nó thành một thần phó.
Linh Bảo ở đây thu phục cương thi, nhưng những người vây xem mưa nhân tạo ở chỗ kia đều trợn tròn mắt.
Lúc đầu, ai đó chỉ vào những đám mây đen đang giảm nhanh chóng trên bầu trời, ngạc nhiên nói:
"Ấy, tại sao mấy đám mây ở đó tự nhiên biến ít đi vậy!"
Khi mọi người nhìn theo hướng đó, thật sự đúng như vậy, những đám mây vô duyên vô cớ biến mất. Không phải là bị thổi bay, cũng không có mưa, cứ vậy biến mất trong không trung.
Những người của Cơ quan Khí tượng cũng phát hiện ra, tất cả đều bị sốc, tại sao mây lại tự nhiên biến mất, họ chưa từng thấy qua chuyện như vậy!
Nhưng bất kể họ có ngạc nhiên như thế nào thì những đám mây trên bầu trời cũng biến mất với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, cho đến khi cuối cùng không còn lại gì cả.
Ngẩng đầu lên nhìn hàng ngàn dặm không có mây và bầu trời đang trong xanh, tất cả mọi người đều im lặng.
Cho đến khi dân làng thảo luận sôi nổi, đài truyền hình mới vội vàng chuyển đổi hình ảnh, nhưng nhiều người vẫn biết đến điều kỳ lạ này. Trời hạn hán lâu như vậy, vốn đã không bình thường, bây giờ rõ ràng là mưa nhân tạo, nhưng ngay cả những đám mây khó khăn lắm mới hình thành cũng biến mất thì càng kỳ quái hơn.
"Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?" Huyện trưởng ngạc nhiên nói.
Những người trong Cơ quan Khí tượng cũng không thể cho hắn câu trả lời, thổn thức nói: "Trong nhiều năm của lịch sử khí tượng chưa bao giờ nghe nói về điều này, thực sự là một điều không thể nào ngờ tới!"
Điểm mấu chốt chính là, hiện tại những đám mây thật vất vả mới hình thành đã biến mất, cho dù là mưa nhân tạo, cũng không có khả năng từ hốc kẹt nào đó sinh ra! Về việc xảy ra mưa tự nhiên, lúc trước khi cơ quan khí tượng đã dự đoán rằng trong vòng nửa tháng không thể xuất hiện.
Huyện trưởng nhìn mặt trời lấp lánh trên bầu trời và mặt đất khô nứt nẻ, lo lắng đến đau đầu, phải làm sao đây!
Bây giờ đang là mùa vụ mà lại không có mưa, cũng đã chậm trễ thời gian trồng lúa nước, phần lớn cây ăn quả cũng sắp không ổn rồi. Mắt thấy năm nay gặp hạn hán, sang năm lại là đợt tuyển cử huyện trưởng nhiệm kỳ mới, hắn bị mất đi chiến tích lần này cũng thực sự rất bất lợi.
Tuy nhiên, huyện trưởng nhanh chóng phát hiện ra rằng anh ta đã không còn sự lựa chọn nào khác.
Sau khi về đến huyện, anh ta lại nhận được đơn của các thôn dân, yêu cầu cho cử hành nghi thức cầu mưa một lân nữa.
Hạn hán liên tiếp hai tháng, trong nhiều thập kỷ qua chưa từng xảy ra ở huyện Văn Nhiêu, bây giờ không chỉ ảnh hưởng đến việc trồng trọt, mà ngay cả sinh hoạt của người và vật nuôi cũng gặp nhiều khó khăn. Liên quan đến lợi ích sống còn của họ, dân làng sống ở các thôn làm sao có thể không vội vàng.
Bây giờ nếu dựa vào các biện pháp của chính phủ không được thì họ phải tự tìm cách để tự cứu mình.
Sơn thần có thể rộng lòng ban phước, chứng tỏ cũng sẽ có pháp thuật tạo mưa, chân thành câu xin nói không chừng sẽ thật sự được.
Ít nhất, với các thôn dân hôm qua tự mình chứng kiện chuyện kia, họ thấy Sơn thần còn đáng tin hơn Cục Khí tượng nhiều.
Phiếu bầu sang năm của anh ta còn nằm trong tay người dân, nếu anh ta ra mặt phản đối, đến lúc tuyển cử chỉ sợ sẽ phật lòng họ, huyện trưởng nói với cục trưởng Cục Công An, phê chuẩn nghi lễ cầu mưa.
Nhưng mọi thứ lại không đơn giản như vậy, khi dân làng nhận được văn bản của Cục Công An để bắt đầu tổ chức nghi lễ cầu mưa một lần nữa, một điều kỳ lạ đã xảy ra.
Một ngày trước buổi lễ, mọi người nghiêm túc dựng đài để cầu mưa, nhưng khi khung đài vừa được dựng lên, đã có một cơn gió mạnh thổi qua, không chỉ người đứng không vững, đài vừa dựng xong cũng lung lay theo.
"Chạy đi, đài sắp đổ rồi!" Ai đó hét lên.
Mọi người vội vã chạy trốn, vừa rời khỏi khu vực xung quanh đài, cả chiếc đài lập tức sụp đổ hoàn toàn xuống.
Ngay sau đó gió dừng lại.
Mọi người lại dựng đài lên một lần nữa, nhưng đến lần thứ hai họ vẫn gặp phải tình huống tương tự.
Dân làng nhìn nhau: "Gió vừa rồi thật sự rất lạ, gió lớn như vậy, nói đến là đến, nói dừng là dừng?"
Gọi điện cho những người khác trong làng, nhưng họ đều nói gió không lớn như vậy. Vì vậy, cơn gió lớn này chỉ thổi trước miếu thờ Sơn thần?
Việc này có chút kỳ dị!
Mọi người vội vã vê làng nghỉ ngơi, chờ lát nữa nữa tổ chức lại buổi lễ câu mưa của Không Minh đại sư.
Vị đại sư này từ khi đi theo ông chủ Hầu đến thôn thì không theo ông chủ Hầu trở vê tỉnh Nam nữa, cũng không biết là dự định làm cái gì. Lễ khánh thành cũng là ông ấy đứng ra chủ trì, mọi việc cũng rất đâu vào đấy, một việc không ngại làm hai lần, và tất cả mọi người đều mong ông ấy chủ trì buổi lễ cầu mưa một lần nữa.
Không Minh đại sư nghe dân làng nói thì lập tức theo bọn họ đến hiện trường kiểm tra.
Ông ấy cầm la bàn đi vài vòng bên ngoài miếu Sơn thần, nhưng cũng không phát hiện ra tà khí hay yêu khí, trong lòng mơ hồ có phỏng đoán, ông ấy nói:
"Tôi vào đền hỏi gợi ý của Sơn thần một chút."
Ông ấy bước vào cửa và thắp ba nén nhang, cung kính dập đầu rồi đốt nhang, đọc câu thần chú giao tiếp với các vị thần. Mặc dù chú ngữ này chưa bao giờ nhận được phản ứng trong tu hành trước đây, nhưng lân này Sơn thân thôn Bạch Đế không giống vậy, ông ấy muốn thử lại một lần nữa.
Đọc chú ngữ xong, ông ấy lại hỏi ra nghi hoặc trong lòng mình: "Xin hỏi Sơn Thần Bạch Đế, gió lớn bên ngoài thân miếu từ đâu mà đến, có phải là bởi vì thân quân muốn chúng tôi chờ chỉ thị hay không, phàm nhân ngu dốt, kính xin ngài nói rõ, tôi sẽ dốc toàn lực đáp ứng yêu cầu của ngài để cung phụng ngài!"
Linh Bảo về cơ bản có thể đoán được phản ứng của dân làng, vì vậy không có gì ngạc nhiên khi họ yêu cầu tổ chức buổi lễ cầu mưa một lần nữa.
Nhưng chỉ như vậy là không đủ, là một vị thần, cô cần phải thiết lập uy nghiêm. Lần trước họ dừng lại giữa chừng, vậy thì phải có thành ý xin lỗi.
Vì vậy, cô cố tình thổi gió đổ chiếc đài được dựng lên.
Người nông thôn mê tín dị đoan, trong quá trình xây dựng xuất hiện chuyện kỳ lạ gì đó, bọn họ luôn phải tìm nhân sĩ huyền môn đến xem, đến lúc đó cô vừa vặn có thể thông qua loại nhân sĩ huyền môn này truyền đạt ý tứ của mình. Không ngờ trùng hợp như vậy, cô vừa thổi gió xong không bao lâu, người hỏi thăm này đã đến.
Nhân sĩ huyền môn niệm chú giao tiếp với thần linh, không giống âm thanh người bình thường cầu nguyện. Người bình thường cầu nguyện cho các vị thần quá nhiều, vì vậy những nhân sĩ huyền môn phải tìm cách để làm cho giọng nói của họ có thể thu hút sự chú ý của các vị thần. Âm thanh của Minh Không tương đương với trực tiếp cầm một cái kèn lớn hô trong thức hải của Linh Bảo, muốn không chú ý cũng không được, trừ khi cố ý che chắn đi.
Mặc dù cảm thấy Sơn Thần Bạch Đế rất khác, nhưng khi chân chính nghe thấy thần khải*, Minh Không vẫn khiếp sợ đến toàn thân cứng đờ.
*Thần khải: "Thần khải" trong tiếng Anh có vài từ tương đương như "revelation",'apocalypse" hoặc "divine word”, nghĩa là những chân lý được Thượng Đế ban xuống (divine truth) thông qua một tín đồ hoặc vị lãnh đạo tín đồ.