Chương 182:
Chương 182:Chương 182:
Tuy nhiên, tùy tiện ra tay đã đưa một ngàn vạn, đủ để nói rõ thế lực người nhà này không nhỏ.
Nhưng cho dù như thế, cũng không đủ để trở thành lý do cô làm trái nguyên tắc. Người bình thường làm nhiều việc ác, không xứng nhận được sự ban ơn và giúp đỡ của thần linh.
"Các người đi đi, tôi sẽ không đồng ý." Cô dứt khoát từ chối. Trước khi Thôi Thập Bát đến cơ bản đã có thể đoán trước khả năng sẽ xảy ra trường hợp này, đến lúc này cuối cùng cũng xé bỏ mặt nạ dịu dàng, giọng điệu trở nên cứng rắn:
"Cô Lục, cô đừng có rượu mời không uống đi uống rượu phạt. Nhà họ Thôi chúng tôi có thể lấy lòng thành như vậy đến mời cô, đã là tận tình tận nghĩa." Tiên lễ hậu binh*, lễ nghi hắn đã hoàn thành, nhưng nếu đối phương không biết tốt xấu, nhà họ Thôi cũng không phải kiểu ai cũng có thể từ chối. *Tiên lễ hậu binh: Phía trước thì đàn nghi lễ để chiêu hàng, phía sau thì phục sẵn binh mã để phản công.
"Ồ. Vậy trái lại tôi muốn biết, rượu phát uống thế nào." Linh Bảo không chút cảm giác sợ hãi, thậm chí mang theo chút tò mò.
"Cô cũng có người nhà bạn bè nhỉ, nếu đã không vì bản thân, cũng nên vì bọn họ mà suy xét. Chữa khỏi người nhà của tôi, cô không chỉ nhận được tiền tài, còn nhận được sự kính trọng của nhà họ Thôi, trăm lợi mà vô hại." Hắn vừa nhã nhặn vừa thị uy, cứ như là người bề trên đang lo lắng cho cô. Linh Bảo nghĩ một lát, thân thích bạn bè của mình không ít, cũng không nên vì chuyện của cô mà liên lụy bọn họ, sinh mệnh người trần mỏng manh, hơi tổn hại đã không chết thì bị thương, bọn họ cũng khá phân tán, không tiện bảo vệ từng người. Nên vẫn giải quyết từ ngọn nguồn sự việc thì tốt hơn."Lời anh nói cũng đã đến phần này, hình như tôi cũng chỉ có thể đi theo anh một chuyến."
Không biết tại sao, rõ ràng lời cô gái đối diện nghe có vẻ rất bất lực, lại không có một chút cảm giác bất đắc dĩ nào, trái lại cứ giống như là đi trừng trị người khác.
Thôi Thập Bát lắc đầu, cười khẩy mình quá cẩn thận dè dặt, nhìn cái gì cũng trông gà hóa cuốc. Một cô gái sức yếu như vậy, cho dù có chút bản lĩnh huyền môn thì cũng là người phàm mắt thịt, rơi vào tay bọn họ, chẳng qua chỉ là mặc người giày vò, có thể có uy hiếp gì đây.
Việc xin nghỉ do Thôi Thập Bát đi làm, tuy hắn không hề cảm thấy cô gái này còn có thể trở về, nhưng hiện tại sự việc vẫn chưa làm xong, cô muốn đưa ra yêu cầu gì, tạm thời thỏa mãn cô cũng không sao cả.
Ngôi máy bay hai tiếng, cuối cùng cũng đến thủ phủ thành phố Y của tỉnh Y, Linh Bảo vừa xuống máy bay đã được đưa đến bệnh viện tư nhân dưới danh nghĩa nhà họ Thôi, trước mắt Thôi lão đại đang nằm viện, thiết bị tiên tiến nhất do nước ngoài nhập vào, và bác sĩ nước ngoài uy tín nhất trong lĩnh vực được mời đến với mức lương siêu cao tới chăm sóc.
"Cậu cả, đã đưa người đến." Thôi Thập Bát cung kính nói. Người nhà họ Thôi sớm đã nhận được thông tin, đợi sẵn ở bệnh viện. Bởi vậy Linh Bảo vừa vào phòng bệnh tổng thống có "lực lượng hùng hậu" canh gác, đã nhìn thấy mấy người nam nữ già trẻ đứng trước giường bệnh. Những người này lần lượt là vợ và con gái của Thôi lão đại, cùng với ông cụ Thôi. Linh Bảo lướt qua từng người thì phát hiện suy đoán ban đầu của mình không hề sai, cả nhà này đều không phải thứ tốt đẹp gì.
Cướp đoạt công ty người khác, ám sát đối thủ, ức hiếp người nhỏ yếu, mạng người trong tay tội ác vô số. Mà người hơn năm mươi tuổi nằm trên giường, người đàn ông bệnh tình nguy kịch, chính là người nghiệp chướng nặng nề nhất trong đó.
Thời gian mấy chục năm, bố trí hộp đêm, nuôi dưỡng tay chân cưỡng ép con gái nhà lành bán thân, buôn bán ma túy, cho vay nặng lãi, mỗi đồng tiên kiếm được đều tràn đầy tội ác, chứa biết bao nhiêu máu và nước mắt của người vô tội. Ngoài ra, ông ta cũng tạo không ít nghiệp trong cuộc sống riêng tư, người đàn ông lăng nhăng bạc tình còn háo sắc này, cho dù là nhân viên nữ ở công ty hay là nữ minh tinh điện ảnh, chỉ cần nhìn trúng, ông ta đều phải có được, bất kể đối phương bằng lòng hay không. Sự mới mẻ qua đi sẽ vô tình vứt bỏ. Có ít nhất mười người phá thai vì ông ta, thậm chí còn có một nhân viên nữ ở công ty, vì bị ông ta cưỡng bức mà tự sát.
Người thế này, suy thận, đúng là hợp với tình hình.
"Vị này chính là cô Lục đúng không, bệnh của ba tôi xin nhờ cô." Một người đàn ông trẻ hai sáu hai bảy tuổi đi lên phía trước nói khách sáo. Người già làm giá cao chút, giọng điệu mang mệnh lệnh nói: "Cô gái, cháu chữa khỏi bệnh cho con trai cả của ông, về sau cháu chính là khách quý của nhà họ Thôi ta, tiền bạc tài nguyên, nhà họ Thôi ta đều có thể cho cháu. Nhưng nếu cháu không tận tâm, cũng đừng trách nhà họ Thôi ta không nói nhân nghĩa." Người này chính là ông cụ Thôi, đến nay vẫn khống chế toàn diện cả tập đoàn Thôi thị, hai đứa con trai đều phải nghe lời ông ta răm rắp.
"Chữa bệnh?" Linh Bảo thờ ơ hỏi lại một câu: "Ông ta làm nhiều việc ác, không phải trừng phạt đúng tội hay sao, còn chữa bệnh cái gì?"
"Cái gì?" Con gái Thôi lão đại phẫn nộ kêu thành tiếng đầu tiên: "Cô lại dám nói chuyện như thế với người nhà họ Thôi chúng tôi!"
Tất cả mọi người đều khó mà tin được, cô gái không chút bối cảnh này sẽ nói ra lời to gan như vậy.
"Cô Lục, tôi cảm thấy trước khi cô nói chuyện thì nên cân nhắc cẩn thận." Ánh mắt Thôi Vân Xương xéo sắc nhìn cô, giống như lưỡi dao cắt lên người cô: "Bây giờ lập tức bắt đầu, dốc hết toàn lực cứu ba tôi, chúng tôi còn có thể để cô lấy công chuộc tội."
Linh Bảo coi ánh mắt mọi người nhìn mình như không có gì, nhắc lại một lân nữa: "Vốn dĩ tôi không định đến, các người cứ phải uy hiếp tôi bắt tôi đến. Vậy thì tôi đích thân nói cho các người biết, tôi tuyệt đối sẽ không cứu bất kì một ai làm nhiều việc ác."
Nghe thấy lời này, hai mắt vợ ông cụ Thôi đẫm lệ, nhìn cô khiển trách: "Cô gái như cô sao lại nhẫn tâm đến thế, nói ra những lời độc ác với người nhà bệnh nhân là chúng tôi..." Linh Bảo chậc chậc hai tiếng: "Chuyện đại gia đình các người làm, còn không biết ngượng mà nói người khác độc ác? Làm người không được mặt dày như vậy nha."
Ông cụ Thôi hung dữ đập gậy trong tay lên đất, gậy kim loại đập ra một tiếng rầm vang, Linh Bảo nhìn qua hướng đó, liền chạm phải ánh mắt như mũi dao trong đôi mắt đã đục ngầu của cụ già.
Ông ta đã biết thân phận của Linh Bảo, nhân sĩ huyền môn. Những nhân sĩ huyền môn này, luôn có thể biết rất nhiều bí mật người ta không bằng lòng tiết lộ, người hơi thông minh chút đều sẽ che giấu điểm này. Nhưng cô gái này quá thẳng thắn, cô không chỉ biết mà còn biểu hiện rõ ràng sự chán ghét với nhà họ Thôi.
Người như vậy, bất kể có thể cứu sống con cả ông ra hay không, đều không thể để cô sống sót rời khỏi tỉnh Y, nếu không thì hậu hoạ khôn lường."Người trẻ tuổi, chân thành khuyên bảo cô một câu, có nhiều lúc biết quá nhiều không phải là một việc tốt. Người thông minh luôn thức thời và kín miệng." Ông ta cảnh cáo nói.
Hiển nhiên Linh Bảo cảm giác được sát khí trong ánh mắt cụ già, già mà không chết là kẻ trộm, điểm này đúng là được thể hiện trọn vẹn trên người ông cụ Thôi. Một người xấu, đến lúc già, lòng dạ sẽ chỉ càng độc ác. Nhìn dáng vẻ tên trộm già này ngông cuồng tự cao tự đại, Linh Bảo nở một nụ cười đáng yêu nói giòn giã:
"Vậy tôi cũng chân thành khuyên bảo lại ông một câu, người ác đã làm việc xấu ấy mà, đều sẽ phải chịu trừng phạt, nhảy nhót càng cao thì chết càng nhanh." Ông cụ Thôi tức đến mức ngực phập phồng dữ dội, mấy chục năm rồi, chưa từng có ai dám nói chuyện như thế với ông tai
"Người đâu, kéo thứ không biết trời cao đất dày này xuống, dạy dỗ cô ta đạo lí làm người cho tốt!"
Theo tiếng quát lôi đình của ông cụ Thôi, những vệ sĩ đứng bên ngoài lập tức xông vào, bao vây Linh Bảo theo hình tròn.
Những người này đều là tay chân hắc đạo đã từng chiến đấu trăm trận, trên tay đều đã dính máu, đi theo Thôi lão đại, cũng từng bắn giết nhau với cảnh sát phòng chống ma tuý nước ngoài, trừng trị nha đầu như Linh Bảo chỉ dễ như trở bàn tay. Một vệ sĩ không chút đề phòng mà giơ tay bắt Linh Bảo, phút chốc cảm thấy sự đau nhói như kim châm từ cổ tay truyền tới, không khỏi gào khóc kêu đau một tiếng.
Linh Bảo túm người kia ném lên thân người khác, những vệ sĩ kia phản ứng cũng nhanh, lập tức rút súng lục trước ngực ra, họng súng đen ngòm chỉnh tê nhắm chuẩn vào Linh Bảo.
Ánh mắt người nhà họ Thôi lạnh lùng nhìn cô bị bao vây, hệt như nhìn một con thú vật khốn đốn rơi vào tình cảnh tuyệt vọng. Biết chút võ thuật thì thế nào, còn có thể chống lại vũ khí nóng như súng chắc.
"Làm gấy gân chân của cô ta, sau đó dẫn đi điều trị, cho đến khi cô ta nghe lời mới thôi." Thôi Vân Xương ra lệnh. Cho dù là loài chim dữ như chim ưng, anh ta cũng có thể hung hăng đến mức làm bọn nó phục tùng nghe theo, huống hồ chỉ là một cô gái tuổi tác còn nhỏ. Anh ta không tin, một học sinh chưa từng ra xã hội có thể chịu đựng nổi những thủ đoạn trong hắc đạo.
Đám vệ sĩ nghiêm chỉnh chấp hành, lập tức có hai người nhắm chuẩn họng súng vào cổ chân Linh Bảo mà bóp cò.
Linh Bảo cười nhẹ một tiếng, thái độ rất tùy ý.