Chương 183:
Chương 183:Chương 183:
Nếu sớm thăm dò ra tác phong làm việc của bọn họ từ mấy người được nhà họ Thôi phái đến, sao cô có thể không chút chuẩn bị. Sớm từ trên đường, cô đã vẽ xong mấy tấm bùa hộ thân để trong túi quần áo.
Thông qua việc tiếp xúc với mấy người Tề Mục là biết, dù là người tu luyện cũng rất kiêng dè uy lực của đạn, bây giờ thần thể của cô bị ràng buộc trong thể xác người trần, tất nhiên sẽ không cậy mạnh mà trực tiếp dùng thân xác để đỡ đạn.
Chỉ nghe hai tiếng súng pằng păằng vang lên, mọi người đều cho rằng phải nhìn thấy cảnh tượng máu tươi giàn giụa, lại không ngờ sau tiếng súng, không nghe thấy tiếng kêu thảm, trái lại là tiếng vang của vỏ đạn rơi xuống đất truyền tới. Nhìn kĩ chút, vỏ đạn sau khi nổ đã rớt xuống đất, mà Lục Linh Bảo lại đứng nguyên vẹn ở đó.
"Sao có thể?" Vệ sĩ nổ súng khó mà tin được, nhìn qua súng trong tay mình, dường như có chút hoài nghi mình chưa bắn trúng cô.
Nhưng hắn là thành viên nòng cốt, kĩ thuật bắn súng cực chuẩn, hoàn toàn không có khả năng bắn trượt ở khoảng cách gần như thế. Cứ cho là hắn không bắn trúng, không thể nào mà đồng nghiệp hắn cũng vừa khéo không bắn trúng như vậy.
Hắn nổ một phát súng nữa vào Linh Bảo theo bản năng, lại không ngờ cô trực tiếp dùng lực phá vỡ vòng vây, bổ nhào qua chỗ mấy người ông cụ Thôi."Mau nổ súng bắn chết cô ta!" Thôi Vân Xương không nghĩ được nhiều như vậy, thấy dáng vẻ Lục Linh Bảo khí thế mạnh mẽ, hét lớn theo bản năng. Đám vệ sĩ lập tức nhắm chuẩn họng súng vào vị trí chí mạng của Linh Bảo. Sau mấy tiếng súng pằng pằng păng, trong phòng lại vang lên tiếng kêu thảm của hai người đàn ông một già một trẻ.
Thấy Lục Linh Bảo thế mà một tay nhấc một người chắn trước người mình, tay trái là ông cụ Thôi, tay phải là Thôi Vân Xương, phần chân và thắt lưng hai người đều đã xuất hiện mấy lỗ máu, máu tươi tức khắc nhuộm đỏ quần áo. Đám vệ sĩ đều trợn tròn mắt, không ai nhìn thấy Lục Linh Bảo túm hai người trong tay thế nào, trên thế giới sao lại có người tốc độ nhanh đến vậy! Linh Bảo nhô đầu ra từ sau người Thôi Vân Xương bên phải, cười híp mắt nhìn đám vệ sĩ: "Nào, tiếp tục bắn đi!"
Đám vệ sĩ nắm chặt súng trong tay, dọa Thôi Vân Xương la hét: "Dừng tay, mau bỏ súng xuống!"
Hét xong câu này lại tiếp tục gào thét.
Mà ông cụ Thôi chịu mấy phát súng liền, sắc mặt đã trắng bệch, trán vã mồ hôi, ngay cả nói chuyện cũng không ra hơi.
Đám vệ sĩ không dám làm trái mệnh lệnh Thôi Vân Xương, lân lượt ném súng ra chỗ cách mấy bước chân.
Linh Bảo bèn ném hai ông cháu nhà họ Thôi lên người đám vệ sĩ ở đối diện, vào lúc mọi người vẫn chưa phản ứng lại, cô đã ra khỏi phòng bệnh rồi. Vợ và con gái Thôi lão đại vừa rồi quả là sợ lú cả người, đám vệ sĩ mà chủ nhân bị đánh cũng thế, mất một lúc mới hoàn hồn gọi điện thoại gọi bác sĩ. Vào lúc các bác sĩ vội đến phòng bệnh, ông cụ Thôi cuối cùng cũng thở một hơi, từ giữa kẽ răng nặn ra một câu:
"Đuổi mau! Không được để cô ta chạy!"
Đã nói đại sư huyền môn lợi hại, không được đắc tội, nhưng lợi hại nữa cũng cần thời gian và điêu kiện để sắp xếp, cho dù dùng chiêu nham hiểm sau lưng, chưa từng nghe nói có đại sư huyền môn nào vũ lực bản thân cao đến mức ngoài sức tưởng tượng. Giờ đây nếu đã đắc tội một nhân vật khó giải quyết như vậy, phải thừa dịp cô không chút chuẩn bị, một lần giết chết cô.
Đám vệ sĩ vội vàng lĩnh mệnh mà đi, thế mà đuổi ra ngoài lại hoàn toàn không thấy bóng người.
Bọn họ luôn luôn có kinh nghiệm vây đuổi chặn đường người ta, lập tức gọi điện thoại kêu người khác đến các sân bay, bến xe trông coi, còn xem camera của bệnh viện để truy xét hướng đi, lại phát hiện sau khi Lục Linh Bảo trốn vào một phòng thay đồ thì không còn thấy tung tích, thế là lại lục soát tìm kiếm khắp nơi trong bệnh viện.
Không ai có thể ngờ tới, Linh Bảo đã sớm rời khỏi bệnh viện, lao vào một hộp đêm dưới trướng nhà họ Thôi ở trung tâm thành phố.
Cô đã khôi phục thần lực thời kỳ hưng thịnh, có thể xem tử vi của người trần nhanh hơn nhiều so với hồi trước, trong lúc đánh nhau vừa nãy, cô đã để tâm lấy được thông tin vô cùng quan trọng từ trên người Thôi Vân Xương. Cô nói bọn họ sẽ bị báo ứng không phải chỉ là hù dọa hay suy đoán căn cứ vào nhân quả luân hồi, mà là nhìn tướng mạo, ba năm sau, cái nhà này đều sẽ từ trong mây rơi xuống địa ngục, đồng thời có tai họa lao ngục. Mà căn nguyên từ tai họa này, bắt nguồn từ mấy năm gần đây bên trên có nhân vật cấp bậc cao hơn chú ý đến ma túy tràn lan và cái u ác tính như nhà họ Thôi hoành hành ngang ngược ở tỉnh Y, đã lặng lẽ lập án điều tra.
Mà kí ức của Thôi Vân Xương nói với cô, gân đây bắt được hai người nghi là nội gián, nhốt bên dưới hộp đêm Tinh Quang ở trung tâm thành phố để thẩm vấn.
Hộp đêm Tinh Quang có một tầng, lúc này đang có hai người bị treo ở hầm giam giống như phòng tra tấn, máu tươi trên người loang lổ, đang bị tra tấn thẩm vấn.
"Nói mau, ai phái chúng mày đến!"
Một người trong đó đã hoàn toàn bất tỉnh, người còn lại cũng gục đầu xuống, xem ra thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít.
Dội một thùng nước muối lên, hai người đó đều tỉnh lại, phát ra tiếng rên rỉ thê thảm.
Nhưng đến mức này, hai người đều vẫn cắn chặt răng, kiên trì nói mình bị oan.
"Làm sao đây, anh Cửu? Bọn họ vẫn không nói cái gì cả.' Một người động thủ xin ý kiến người đứng đầu phụ trách thẩm vấn. Người đứng đầu nói: "Cậu chủ nói rồi, thời điểm như bây giờ, thà giết nhầm chứ không được bỏ sót. Trước khi trời tối nếu vẫn không ai khai báo thì kéo toàn bộ đến sông Tấn cho cá ăn!"
Nói xong hắn rời khỏi phòng thẩm vấn treo đầy dụng cụ tra tấn, mà hai người khác vẫn ngồi ở bên cạnh trông coi.
Linh Bảo dùng thần thức tìm đến nơi đây, chắc chắn hai người này chính là hai người bị nghỉ là nội gián trong kí ức Thôi Vân Xương, lại tìm kiếm cả cái hộp đêm một lần nữa, tìm thấy chỗ ma túy buôn bán được giấu kín trong đó, liền đến tòa nhà chính vụ Thôi lão nhị đi làm.
Nhắm chuẩn cơ hội Thôi lão nhị nghe điện thoại, tùy tiện dùng thuật bộc phá nho nhỏ, khiến cho điện thoại kê sát mặt của ông ta nổ tung.
Tổn thương ở khoảng cách gần như vậy khiến Thôi lão nhị hôn mê tại chỗ. Trong phòng làm việc vang lên tiếng hô to, không bao lâu, Thôi lão nhị được xe cứu thương đưa đến bệnh viện tiến hành cấp cứu khẩn cấp.
Làm xong những việc này, cô mới yên tĩnh đợi trời tối ở bên ngoài hộp đêm. Lúc này đã hơn sáu giờ chiều, đến hơn bảy giờ lúc màn đêm buông xuống, cũng chỉ hơn một tiếng đồng hồ.
Hai người bị thẩm vấn này, quả nhiên lòng trung thành rất cao, lúc này vẫn không có bất kì ai hé miệng, thế là người thẩm vấn bèn gỡ hai người từ trên tường xuống, bịt miệng trói người lại, túm lấy đưa đến bãi đỗ xe, một người nhét vào xe Van, sau đó lái đến một nơi hẻo lánh gần sông Tấn. Sông Tấn là một con sông lớn ngang qua tỉnh Y, lúc này gió lạnh vi vu, rõ ràng cảm thấy có âm khí nồng độ không bình thường, có vẻ như có không ít người chết oan ở đây.
Trên người Linh Bảo gắn bùa ẩn náu, ngồi trên nóc xe bám theo cả đường, thấy trên người bọn họ buộc cọc xi măng, sau khi đẩy người xuống sông Tấn và rời đi, cô mới hiện thân. Sử dụng biện pháp ngăn cách không gian để lấy vật, vớt một người trong đó từ sông Tấn lên.
Còn về người còn lại là đối thủ cạnh tranh của nhà họ Thôi phái đến, cũng không phải thứ tốt đẹp gì, nếu đã đánh chết thì để hắn chết đi. Cả chặng đường cô ngồi trên nóc xe, đã nắm rõ toàn bộ nội tình của hai người. Đan Trấn mãnh liệt ho mấy tiếng theo bản năng, sặc ra nước sông chui vào đường hô hấp, sau đó mới chầm chậm mở mắt ra, thấy một cô gái trẻ mặc áo len màu xanh lá nhạt, buộc tóc đuôi ngựa đứng trước mặt, khuôn mặt cô mơ hồ, nhưng bao hàm thiện ý ngồi xổm bên cạnh nhìn hắn.
Lúc hấp hối, trong lòng hắn chỉ có nhiệm vụ mình vẫn chưa hoàn thành. Hiển nhiên hắn đã lấy được chứng cứ quan trọng nhất tố cáo Thôi thị, nhưng chưa kịp giao cho tuyến trên của mình thì đã bị phát hiện. Tập đoàn Thôi thị là cây to rễ sâu ở tỉnh Y, hai mươi năm nay không biết đã hại bao nhiêu người, một khi hắn bị phát hiện, chứng cứ như đá chìm xuống biển, không biết người về sau phải cần bao lâu mới có thể nắm được thóp chí mạng của bọn họ. Chỉ cần nghĩ đến thời gian này lại có biết bao nhiêu người bị ma túy của bọn họ hại nhà tan cửa nát, hắn sẽ vô cớ sinh ra thù hận
Chỉ thiếu một chút như vậy, chỉ cần hắn giao chứng cứ ra thì đã có thể khiếu cáo Thôi thị, để những thứ ra vẻ đạo mạo nghiệp chướng tày trời đó, tất cả cùng phải xuống địa ngục! Vì để công đạo biểu lộ thời khắc thiện ác đều có báo ứng, hắn đã ẩn nấp ba năm! Chỉ thiếu một chút mà thôi!
Lúc hấp hối, hắn chỉ dạt dào một chuyện mình tưởng nhớ nhất. Thế nên khi hắn nhìn thấy cô gái trước mắt, phản ứng đầu tiên chính là gắt gao túm lấy tay cô, khẩn thiết nói:
"Giúp tôi gọi điện thoại, bảo người đó đến nhà máy bỏ hoang ở ngõ Châu Minh lấy một thứ, số điện thoại là..."
Linh Bảo nhẹ nhàng lắc một ngón tay trắng nõn ra, ra hiệu hắn đừng nói chuyện, nụ cười cô dịu dàng: "Tôi cảm thấy anh đợi lát có thể tự đi làm chuyện này."