Chương 204:
Chương 204:Chương 204:
"Linh Bảo, chuyện này chúng ta không khống chế được, cô lập tức rời khỏi tỉnh Nam đi! Tôi đưa cô trốn ra nước ngoài vài năm!"
"Tại sao?" Linh Bảo khó hiểu hỏi.
"Trước đây, Cục quản lí sự kiện thân bí đã phát hiện ra sự bất thường trong miếu Ngọc Hoàng, đã cử người đến đó, lúc ấy không chỉ mất đi hai vị tiền bối tiên thiên tam cảnh, ngay cả tổ tiên Tề gia đã đi áp trận cùng họ cũng bị thương, giờ vẫn đang dưỡng thương." Thang Viên nói, giọng nặng nề: "Linh Bảo, chúng ta thật sự không thể động đến miếu Ngọc Hoàng."
Linh Bảo không thể hiểu được, thế giới năm trăm năm sau, đất nước này đã sở hữu rất nhiều vũ khí tiên tiến, một số công cụ khoa học kĩ thuật cô chưa từng thấy, cũng chưa từng nghe thấy, dân số còn đông như vậy, không đủ để chống lại thần tiên sao?
Ví dụ như bản thân cô, đối mặt với một quốc gia hùng mạnh như vậy, sẽ cố gắng kiềm chế, cố gắng không gây rắc rối.
"Không phải nhà nước chỉ cân niêm phong các miếu của họ phải là được rồi sao?"
Thế lực của nhà nước ở nhân gian mạnh hơn trước rất nhiều, không phải đóng miếu rất dễ sao?
"Trước đây lẽ ra phải đóng cửa rồi. Nhưng sau đó hai vị tỉnh trưởng tỉnh Nam ra lệnh đóng cửa miếu đã liên tiếp bị giết, sau đó chính quyền địa phương cũng không dám điều tra việc này. Tu vi của người đó cao hơn các tiền bối, không hệ thống an ninh nào có thể ngăn cản hắn ta." Thang Viên bất đắc dĩ nói: "Bên kia để lại lời nhắn, nói quốc gia ức hiếp dân chúng quá đáng, miếu Ngọc Hoàng đã an phận rồi vẫn bị áp bức. Sau này, nếu ai nhằm vào miếu Ngọc Hoàng đều phải trả giá bằng cả tính mạng. Vì vậy, nhà nước chỉ có thể tạm thời gác lại vấn đề này."
Dù sao mỗi lần miếu Ngọc Hoàng hấp thụ linh lực đều có hạn, cũng không uy hiếp đến tính mạng dân chúng, nên nếu nhà nước đánh không lại bọn họ, cũng không dám chọc giận đến họ, sợ nếu họ tức giận sẽ gây ra nhiêu thương vong cho người dân.
Nếu người đó tiếp tục ở miếu Ngọc Hoàng, thỉnh thoảng nhà nước vẫn sẽ giám sát, nếu miếu Ngọc Hoàng bị đóng, đám người kia đi nơi khác, không biết sẽ gây ra phiên phức lớn gì trước khi bị nhà nước tìm ra.
"Được, tôi hiểu rồi, chính là đầu trọc thì không sợ bị nắm tóc." Linh Bảo kết luận một câu.
"Đúng vậy, dân số nước chúng ta hơn mười triệu người, phân lớn đều là người bình thường, bọn họ chỉ một cái phẩy tay là có thể giết chết rất nhiều người, đây chính là điểm yếu của nhà nước. Vì vậy, trước khi chúng ta nắm chắc mọi chuyện, giờ cô chỉ có thể thỏa hiệp."
"Tôi hiểu rồi." Linh Bảo chuẩn bị cúp máy.
Nhà nước không thể làm gì, cô chỉ có thể dựa vào chính mình. Bây giờ miếu Ngọc Hoàng có thể trực tiếp ra lệnh truy nã cô, có thể một ngày nào đó sẽ ảnh hưởng đến người thân và bạn bè của cô. Dù Thang Viên nói những người đứng sau miếu Ngọc Hoàng rất mạnh, nhưng nếu không trực tiếp ra tay một lần, cô sẽ không cam lòng.
Thang Viên nhớ tới chuyện lần trước cô đánh nhau ở cửa hàng tóc giả, vội vàng ngăn cản cô: "Cô biết gì? Đừng tự mình ra tay nữa. Đối thủ lân này quá mạnh, tiểu bối chúng ta đi còn không chịu nổi một cái tát, dù chúng ta muốn cứu người cũng đã muộn!"
"Hơn nữa, cô đã đập phá miếu Ngọc Hoàng đến vậy, nếu họ muốn tiếp tục hại người, nhất định phải tốn thời gian tu sửa miếu, hiện tại cũng không vội, cô trở về thành phố S trước đi, chúng ta cần nhiều thời gian hơn để bàn bạc!"
"Yên tâm đi, tôi chỉ là đi xem một chút, sẽ không hành động theo cảm tính." Linh Bảo vội vàng hứa hẹn.
Tuy nói định đánh nhau, nhưng Linh Bảo cũng không hoàn toàn coi thường sự an toàn của bản thân, đánh không lại hắn thì nhất định sẽ bỏ chạy, nếu chuẩn bị tốt, chạy trốn cũng không Sao.
Nếu như vậy hãy chuẩn bị phù thần hành trước.
Loại bùa này là loại cấp cao của bùa ngự phong*.
*bùa ngự phong: bùa cưỡi gió.
Khi còn là một đứa trẻ, đã có khoảng thời gian cô từng rất nhút nhát, rõ ràng cô muốn chơi với các bạn đồng trang lứa, nhưng họ lại phớt lờ cô, cô đã cố tình chọc tức đối phương để thu hút sự chú ý của họ, cũng thường bị đánh trả đến nỗi cái mũi thâm tím và khuôn mặt sưng tấy, Thanh Tiêu đã tạo ra một thần khí để cô chạy trốn, mỗi lân bế quan đều sẽ cho cô bùa phòng ngự, để cô đánh không lại thì chạy trốn, sau khi hắn xuất quan, ông ấy sẽ dạy dỗ những tiểu tử kia một bài học.
Hiện giờ thần lực của cô đã mạnh hơn, trong nháy mắt có thể dùng thần lực đi hai ngàn dặm, cho dù là Đại La Kim Tiên tới cũng đuổi không kịp cô. Vì vậy, về cơ bản, lá bùa này vẫn có thể đảm bảo an toàn.
Không thể trực tiếp sử dụng bùa ở trần gian, trước tiên phải dùng thần lực truyền vào lá bùa mới có thể có được thần lực mạnh như vậy. Mất nửa ngày để truyền thần lực cho lá bùa, mất thêm nửa ngày nữa để vẽ một lá bùa hộ mệnh.
Lúc này đã là tám giờ tối, cô lần đầu thử nghiệm tấm bùa chú vừa được vẽ ra này, chọn một nơi thoáng đãng để đứng, vừa thi pháp với tấm bùa chú trong tay, một giây sau, cô đã cách xa khu đô thị Tây Bắc hai nghìn dặm.
Vì là ban đêm, trên đường cũng đang có nhiều người, nên không có ai chú ý.
Linh Bảo nhìn xung quanh, thấy con phố này có rất nhiều quán ăn, khá giống phố ẩm thực ở thành phố C, nơi chuyên chặt chém người ngoài.
Tuy nhiên, Linh Bảo không bận tâm đến tiên, ngửi thấy mùi thơm của đủ loại món ngon bay xung quanh, cô ăn từ đầu phố đến cuối phố. Đây là lần đầu tiên cô thấy nhiều món Tây Bắc như vậy, vẫn cảm thấy khá tươi ngon, trong đó có rượu gạo vàng, đặc biệt chua ngọt, Linh Bảo không khỏi tò mò hỏi:
"Ông chủ, ông đang ở thành phố nào?"
"Thành phố Đan Quảng." Ông chủ nhìn cô một cách kỳ lạ, ông ấy đến từ thành phố Đan Quảng, một cố đô du lịch nổi tiếng, vậy mà còn hỏi ông đang ở thành phố nào.
Linh Bảo nghe tên của địa điểm liền lấy điện thoại di động ra, bật bản đồ và di chuyển đến thành phố này, cuối cùng cũng hiểu mình đang ở đâu, vì vậy cô đánh dấu lại, sau này lại đến ăn.
Phần mềm bản đồ của cô ấy gần như đã trở thành một cuốn sổ ghi chép mỹ thực, với tên món ăn, mùi vị và tên cửa hàng cụ thể, tất cả đều có thể được ghi lại.
Sau khi ăn rất nhiều món ăn mới, Linh Bảo cảm thấy rất hài lòng, cô thực sự đã ăn hết những món ngon cách đó hai nghìn dặm trong nháy mắt, nếu sau này cô vẽ thêm vài lá bùa thì cô sẽ có thể mua đồ ăn ở mọi nơi trong vòng mười phút, những mỹ thực đặc sản ngon nhất, sau đó bày ra một bàn, ngồi xuống chậm rãi thưởng thức.
Nghĩ lại thật sự rất thỏa mãn.
Đáng tiếc, đối với thực lực bây giờ của cô, vẽ lá bùa này quá khó, vẽ một lá bùa cũng phải mất một ngày, có kỹ năng vẽ lá bùa này, cô có thể bay đến mọi nơi.
Sẽ thật tuyệt nếu Thanh Tiêu ở đây, tiện tay là có thể vẽ một xấp.
Nhìn lá bùa vừa sử dụng trong tay, Linh Bảo cảm thấy mình rất nhớ Thanh Tiêu.
Cô không chỉ nhớ những lá bùa của ông ấy, cũng bởi vì cô vừa uống rượu gạo, cô lại càng nhớ rượu Tiêu Dao Túy thượng cổ của ông ấy hơn, dù thứ này đã khiến cô ấy ngủ say năm trăm năm ... nhưng những người sành ăn sẽ không bao giờ oán trách đồ ăn.
Buồn bã một lúc, Linh Bảo mua thêm một trăm xiên thịt cừu, ăn xong rồi vê khách sạn, ở đó rồi tiếp tục vẽ bùa. Sau khi rút ba lá dự phòng, cô dùng một lá khác để trở về thành phố H.
Khi mọi thứ đã sẵn sàng, Linh Bảo đến ngay bên ngoài miếu Ngọc Hoàng, bắt đầu quấy rối họ.
Dù miếu Ngọc Hoàng đã tạm đóng cửa để tu sửa do bị sét đánh, nhưng do vị trí thuận lợi, lại ở nội thành nên vẫn có rất đông người và phương tiện qua lại.
Linh Bảo đến bên ngoài miếu Ngọc Hoàng, dùng thần lực quét qua một lượt liền tìm thấy vị trí của giám viện, hắn ta đang ngồi thiền trong miếu Ngọc Hoàng.
Linh Bảo dán bùa ẩn nấp lên rồi lấy đà nhảy lên, vượt qua bức tường trong sân, đi thẳng vào bên trong miếu, đến sảnh phụ phía đối diện, Linh Bảo nhảy lên mái nhà và ngồi xuống, dồn linh lực dồn vào giọng nói rồi kêu to:
"Giám viện miếu Ngọc Hoàng Minh Lễ, mau ra đây cho ta đánh."
Vừa hét lên hai lần, cô đã thu hút sự chú ý của các đạo sĩ sống bên trong, giám viện Minh Lễ đang ngủ cũng tỉnh dậy, giọng nói thật thô lỗ, Minh Lễ cảm thấy mình bị khiêu khích, lập tức chạy ra ngoài nhìn xung quanh, nhìn một lượt cũng không thấy ai:
"Ai2"
Linh Bảo nhặt một viên ngói trên mái nhà, truyền một phần linh lực vào, ném mạnh vào cái bụng béo của Minh Lễ.
Minh Lễ đang nhìn xung quanh, đột nhiên đau đớn rên rỉ, vừa nhìn liên thấy một mảnh gạch vỡ trên mặt đất. Hắn ta có thực lực tiên thiên nhị cảnh, nếu có thứ gì có thể đả thương hắn ta, hắn ta biết đối phương chắc chắn không phải người bình thường.
"Bọn trộm cắp ở đâu! Giấu đầu lòi đuôi, còn không mau xuất hiện!"
Linh Bảo không trả lời, lại nhặt một viên gạch khác ném vào đầu hắn ta, lần này đập thẳng vào đầu Minh Lễ đến chảy máu.
Lần thứ ba, lần thứ tư, lần thứ năm, lần thứ sáu, lân nào cũng tàn nhẫn hơn lần trước, cuối cùng Minh Lễ bị đánh đến quỳ rạp trên đất.
"Ngươi làm rất nhiêu chuyện ác, giấu tiểu quỷ trong tượng thần, hấp thụ năng lượng của người phàm, coi thường thần linh. Ta tới đây để trừng phạt ngươi. Hôm nay ngươi đủ thảm rồi, nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai ta sẽ lại tới."
Minh Lễ tức giận đến ngã ngửa.
Người ở đó đã nhanh chóng đưa hắn ta đến bệnh xá và băng bó vết thương cho hắn ta. Bây giờ, vị đạo sĩ bói toán bước ra, nói: