Đại Sư Huyền Học Là Sơn Thần (Dịch Full)

Chương 205 - Chương 205:

Chương 205: Chương 205:Chương 205:

"Giám viện, tôi thấy giọng nói này rất quen, hình như là cô gái hôm đó tới quậy phát"

"Cái gì!" Minh Lễ kinh ngạc.

Ngay lập tức, hắn ta lệnh cho Sở trưởng Sở Cảnh sát đang bị thao túng phái cảnh sát đặc nhiệm đến và bao vây Linh Bảo, bắt cô chuộc tội.

Ngày hôm sau, dưới sự giám sát của nhiêu camera, cuối cùng hắn ta cũng phát hiện ra vị trí của Linh Bảo từ chuyển động của những viên gạch, lập tức yêu cầu cảnh sát xả súng về hướng đó.

Tuy nhiên, mọi chuyện diễn ra không như mong muốn, một bé gái bị bắn thủng lỗ chỗ rơi xuống.

Lần này Linh Bảo không dùng gạch đánh người mà nhặt vỏ đạn trên mái nhà, ném vào đầu Minh Lễ khiến đầu Minh Lễ bê bết máu, văng tung tóe khắp sàn nhà.

Lần này Linh Bảo đi chậm lại, cô cố ý để hắn ta cảm nhận được vị trí của cô.

Minh Lễ bị trêu chọc hai ngày nên tức giận đuổi theo, Linh Bảo triệu hồi linh lực, đánh cho Minh Lễ một cái, Minh Lễ lập tức ngã từ trên mái nhà xuống đất, phun ra một ngụm máu.

"Ngươi ỷ vào pháp thuật, bình thường luôn bắt nạt người thường. Thấy thế nào? Cảm giác bị người mạnh hơn mình đánh mà không thể phản kháng thế nào? Ngươi có hoảng sợ không? Có sợ hãi không? Có tức giận không?”

"Ta rất ghét ngươi. Cho nên, ngày mai đừng đùa giỡn nữa, ta sẽ đánh chết ngươi."

Giọng nói trong trẻo và ngây thơ của cô gái thốt ra những lời độc ác, khiến Minh Lễ cảm thấy cả người ớn lạnh.

Hắn không nghĩ cô đang nói đùa, từ hôm qua đến hôm nay, vết thương của hắn mỗi lúc một nặng hơn, ngày mai hắn thật sự sẽ chết.

Tuy nhiên, hắn ta thậm chí không có sức mạnh để đánh trả cô. Thật dễ dàng để cô lấy đầu hắn ta.

Đây là sức mạnh gì! Các thế lực khác không thể bảo vệ hắn ta, vì vậy hắn ta chỉ có thể nhờ sư phụ giúp đỡ.

Sự đáng sợ của cái chết khiến hắn ta không còn có thể nghĩ đến việc tự mình lập công chuộc tội, vì vậy hắn ta nhanh chóng gọi người đàn ông mặc đồ đen đến.

Người đàn ông mặc đồ đen đã muốn bắt Linh Bảo từ lâu và lấy tinh lực của cô, nhưng bây giờ hắn thấy cô đã tự chui đầu vào bấy, vì vậy hắn đến miếu vào ngày hôm sau, chờ cô đến.

Bất kể vết thương nghiêm trọng của mình, giám viện Minh Lễ nhất quyết chống gậy đến giếng trời của miếu Ngọc Hoàng, toàn thân đều băng bó, chờ đợi cùng sư phụ của mình.

"Cô gái chết tiệt này đã gây ra tổn thất lớn như vậy cho miếu Ngọc Hoàng của chúng ta, hôm nay có sư phụ ở đây, cô ta nhất định sẽ bị đuổi đi!" Minh Lễ nói, giọng điệu nịnh nọt: "Đến lúc đó lột da cô ta ném ra ngoài, xem sau này ai dám nhúng tay vào việc của miếu Ngọc Hoàng chúng ta!" Khi hắn ta nói điều này, dường như hắn ta đã tưởng tượng ra Linh Bảo bị tra tấn đến gần chết, hắn ta vô cùng hạnh phúc.

Người áo đen hừ lạnh một tiếng, đắc ý nói: "Tên hề chỉ biết nịnh nọt này. Muốn làm anh hùng, còn phải xem ngươi có sống lâu như vậy không!"

Linh Bảo đã khiêu khích hai ngày liên tiếp, hôm nay khi đến miếu Ngọc Hoàng, cô theo lệ thường dùng thần lực quét qua, cuối cùng cũng tìm được một đối thủ xứng tầm.

Người nọ khoác một chiếc áo màu đen phủ toàn thân, tỏa ra khí tức tà ác, nhìn không rõ diện mạo, nhưng thực lực của hắn tuyệt đối sẽ không vượt qua phàm, hơn nữa, cô cũng không biết các cấp bậc phàm nhân phân chia như thế nào.

Linh Bảo không khỏi hơi thất vọng. Có vẻ như phải giết chết người đàn ông mặc áo choàng đen thì mới có thể khiến kẻ đứng đầu sai khiến họ đủ tức giận rồi tự mình đến ứng chiến.

Đúng vậy, diệt trừ. Sức mạnh của người đàn ông áo đen này vừa nhìn đã thấy bất chính, tràn ngập hơi thở đẫm máu, giết hắn có thể ngăn cản nhiều người vô tội trở thành nạn nhân.

Linh Bảo xuất hiện trên nóc nhà, nhìn người đàn ông áo đen, lạnh lùng nói: "Ngươi là tà tu cũng dám xuất hiện ở điện thần, là tự tìm đường chết!"

Đạo sĩ bói toán vừa thấy Linh Bảo xuất hiện, liền kích động chỉ vào cô, hét lên: "Sư phụ, chính là cô ta! Người hôm đó tới quậy phát"

Tất cả mọi người chờ mong nhìn về phía người đàn ông áo đen, cảm thấy giây lát nữa hắn sẽ đánh cho người phụ nữ không biết trời cao đất dày này một chưởng đứt cả gân cốt, miệng phun máu tươi.

Quả nhiên, người áo đen nhảy lên, động tác cực nhanh, dùng khí thế kinh người đáp xuống nóc nhà đối diện!

Sau đó, hắn quay người và chạy ra khỏi ngôi miếu.

Chạy rồi? ! ! !

Tất cả mọi người trong miếu Ngọc Hoàng đều sững sờ, sư phụ pháp lực vô biên như vậy mà lại chạy trốn? I

Linh Bảo sửng sốt nhìn, một nhân vật được mọi người người tôn kính gọi một tiếng tổ sư vậy mà lại không thèm giữ chút thể diện nào, còn có thể chạy trốn nhanh gọn như thế.

Nhưng sao bọn họ có thể hiểu được trong lòng người đàn ông áo choàng đen kia đang hoảng loạn đến nhường nào?

Hắn ta đã ở cấp bậc tiên thiên lục cảnh, thực lực khác xa với các tu giả bình thường. Hơn nữa vì có thân thức giúp sức nên hắn không cần tiếp xúc cũng có thể trực tiếp dùng thần thức cảm nhận được tu vi của đối phương. Đương nhiên là giới hạn nhận biết của hắn chỉ trong phạm vi những người có tu vi thấp hơn mình. Với những người có tu vi cao hơn, hắn không có cách nào biết được chính xác cụ thể cấp bậc tu vi của người đó, nhưng hắn lại vẫn có thể dùng thần thức cảm nhận được cảm giác áp bức, từ đó phán đoán thực lực của đối phương mạnh hay yếu.

Cô gái nhỏ nhắn tuổi đời ước chừng còn khá trẻ trước mắt lại đem đến cho hắn cảm giác áp bức vô cùng khủng khiếp. Ngoại trừ tiên quân ra, hắn chưa từng gặp được ai hùng mạnh có năng lực hiển hách như vậy.

Tiên quân là người có thực lực cường đại cỡ nào chứ? Chính là vung tay một cái đã có thể thừa sức bóp chết loại người như hắn. Cô gái này mặc dù yếu hơn tiên quân một chút nhưng vẫn không phải là loại người mà hắn có thể đánh lại được, bây giờ hắn còn không chịu chạy, chẳng lẽ phải đứng yên ở đây chờ chết hay sao?

Tu hành không hề dễ, người như hắn không dễ dàng gì mới có thể có trải qua biết bao gian truân thử thách mới thu được thực lực như bây giờ, lại sống hơn một trăm tuổi rồi, có quyền có thế, hưởng thụ vô vàn vinh hoa phú quý bậc nhất đời người. Tiền tài, bảo vật hay nữ sắc, hắn muốn gì thì sẽ được nấy, muốn giết ai thì giết kẻ đó, không có thứ gì có thể khống chế được hắn. Cuộc sống của một đế vương sung sướng đến nhường này, hắn sao có thể cam tâm tình nguyện mà nhắm mắt xuôi tay dễ vậy được.

So với tính mạng thì thể diện chẳng là cái thá gì cả.

Đám đông ở miếu Ngọc Hoàng chỉ kịp thấy cô gái nhỏ nhắn trẻ tuổi kia đuổi theo người mà bọn họ gọi là tổ sư ra ngoài, ngay sau đó họ nghe thấy một tiếng vang lớn, tường nhà đã bị đập một lỗ thủng to lớn. Không lâu sau, cô gái nhỏ kia quay về, tay còn thong thả xách tổ sư của bọn họ như xách một con gà con. Người nào tinh mắt còn thấy được khóe miệng của vị tổ sư kia đang chảy máu. Người này thật sự đã quá sợ hãi rồi. Mắt thấy vị trước mặt thật sự đã chịu đủ hãi hùng rồi, Linh Bảo cũng không trực tiếp ra tay nữa, mà tiện tay vứt thẳng người xuống dưới đất.

Mũ trùm đầu của người đàn ông mặc áo choàng đen rơi xuống, cuối cùng cũng thấy rõ tướng mạo của người này. Nhìn sơ qua thì không quá sáu mươi tuổi, lông mày và tóc đều bạc trắng, nhưng trên mặt lại không có tí nếp nhăn nào."Gọi điện cho sư phụ và tổ sư của ông đi, gọi kêu người mạnh nhất trong bọn số họ đến đây! Nếu trong vòng hai mươi tư giờ bọn họ không đến, tôi sẽ trực tiếp ra tay xử đẹp ông!" Linh Bảo bày ra dáng vẻ hung ác, nghiêm mặt uy hiếp."Sao cơ?" Người đàn ông mặc áo choàng đen hơi ngơ ngác nhìn cô. Hắn làm gì có sư phụ tổ sư nào, tất cả công pháp hắn có, thậm chí là công lực lúc ban đầu cũng đều là do tiên quân truyền thụ. Nhưng mà vì tiên quân nói thẳng thừng bảo hắn không đủ tư cách làm đồ đệ của ngài ấy, nên từ đó đến nay hắn ra ngoài cũng không dám tự nhận tiên quân là sư phụ mình. Hơn nữa, hắn làm việc theo lời của tiên quân, người có thể cứu giúp hắn cũng chỉ có tiên quân. Nhưng mà nếu tiên quân không chủ động liên lạc trước, hắn không có cách nào liên lạc được với ngài ấy.

Linh Bảo hơi nhíu mày, chẳng lẽ do người đàn ông mặc áo choàng đen này là lão già hơn trăm tuổi rồi nên không biết cách gọi điện thoại hay sao?"Không cần biết ông dùng cách nào, lập tức liên lạc với bọn họ đi. Nhắn lại với bọn họ rằng, nếu như không ai tìm đến, tôi sẽ cũng không ngại san bằng cái miếu Ngọc Hoàng này ra đâu!" Linh Bảo nhấn mạnh ý mình một lần nữa, tăng thêm sự uy hiếp trong lời nói.

Nếu người đứng đẳng sau kia để tâm đến miếu Ngọc Hoàng như vậy, dùng miếu Ngọc Hoàng uy hiếp chắc hắn ta sẽ phải tự ra mình ra mặt thôi. Người mặc áo choàng đen lộ ra vẻ mặt vô cùng bối rối, cô gái này có thù với tiên quân sao, nếu không phải thì tại sao lại dùng thủ đoạn tàn nhãn như thế để khiến kích động tiên quân phải ra mặt?

Hắn ta chưa từng gặp diện kiến bản tôn của tiên quân, nhưng hắn cũng có thể đoán được phần nào lý do tại sao bây giờ ngài ấy không muốn xuất hiện trước mặt người khác. Nếu hắn nung nấu ý định bán đứng tiên quân, chắc chắn sẽ bị ngài ấy giết chết.

Nhưng mà tu vi của cô gái trước mắt mạnh mẽ như vậy, nếu hắn mà không nghe theo thì chắc chắn cũng sẽ bị cô gái này giết chết. Đường nào cũng chết... Không được, hắn nhất định phải tìm cơ hội trốn thoát!
Bình Luận (0)
Comment