Chương 223:
Chương 223:Chương 223:
Tả Bưu nằm ngủ trên giường, ông ta vốn không quá yên tâm, nhiệt độ trong phòng xuống thấp khiến ông ta bị lạnh mà tỉnh giấc.
Mơ mơ màng màng mở mắt ra, lại thấy một chiếc bóng mờ màu đen đang đứng cạnh giường, còn nghe thấy tiếng nước tí tách rơi xuống nền xi măng, Tả Bưu lập tức hoảng sợ. Ông ta bật đèn pin trên điện thoại lên theo bản năng, ánh đèn lóe lên, một gương mặt trắng bệch trương phồng vì nước hiện lên trước mắt, đó là một người phụ nữ, có mái tóc đen dài ít nhất 50,60 cm, mái tóc đẫm nước buông dài không ngừng nhỏ nước xuống đất.
Nước đọng trên tóc kia như nhỏ mãi không hết, một vũng nước to bằng bàn tay nhanh chóng xuất hiện trên mặt đất.
Tả Bưu sợ đến mức răng run lập cập, đây đúng là nữ quỷ! Minh Không pháp sư vừa nói sẽ ở cùng ông ta, lúc này đã không thấy bóng dáng. Ông ta muốn hét lên, lại phát hiện bản thân hoàn toàn không thể phát ra tiếng, cả người như bị quỷ đè chặt xuống giường, hoàn toàn không thể cử động.
Ông ta trơ mắt nhìn gương mặt đáng sợ của nữ quỷ dần dần kề sát mặt mình, kề sát tai ông ta, phun ra khí lạnh khiến kẻ khác sởn da gà, nỗi sợ hãi trong lòng như muốn vọt ra ngoài. Thấy gương mặt nữ quỷ kia đã gần như kề sát mặt ông ta, Tả Bưu ra sức giãy giụa, rốt cuộc tay trái cũng có thể di chuyển, ông ta vội cầm lấy điện thoại, ném xuống đất, trong lòng không ngừng cầu nguyện, nhất định phải có ai đó chú ý đến ông ta.
"Sơn thần phù hộ! Sơn thân mau cứu tôi!" Mấy chục năm qua, ông ta vốn là người kiên trì theo thuyết vô thần, lúc này lại ra sức âm thầm cầu nguyện.
Linh Bảo nghe thấy tín đồ hét lên, chưa đến nửa phút sau, cô đã lao vào phòng ngủ, hỏi: "Có chuyện gì vậy?”
Trên thực tế, cô đã nhìn thấy thủy quái đang gần như dán sát lên người Tả Bưu, nhưng cô không muốn rút dây động rừng.
"Cứu tôi... cứu tôi... Tả Bưu khó khăn khép mở miệng, lại phát không ra tiếng.
Mà nữ quỷ thấy Linh Bảo không phát hiện ra sự tồn tại của cô ta lại càng được nước lấn tới, cô ta làm giảm dương khí trên người Tả Bưu. Khi dương khí trên người thấp hơn mức giới hạn, có thể sẽ bị quỷ quái khống chế tinh thần, dễ dàng bị giết chết.
Lại không ngờ rằng, cô gái vừa lao vào kia đột nhiên vung tay về phía cô ta, nhanh như chớp rút ra một lá bùa màu vàng dán lên người cô ta, ngay sau đó, cô ta hoảng sợ, phát hiện ra bản thân không thể cử động.
Linh Bảo tháo bùa liễm tức trên người mình, khí tức bị lá bùa này che đi lập tức lộ rõ, trên gương mặt đáng sợ của nữ quỷ đột nhiên lộ ra biểu cảm như bị sét đánh: "Không thể nào... vừa rồi rõ ràng tôi không cảm nhận được!"
Linh Bảo quan sát nữ quỷ kia vài lần, phát hiện ra suy đoán lúc trước của bản thân là đúng, nữ quỷ này cũng tăng tu vi chủ yếu nhờ việc giết người rồi hấp thụ linh hồn con người.
Hơn nữ, nghe lời nói của nữ quỷ này, cô ta thực sự có thể cảm nhận được khí tức của người tu hành. Chẳng lẽ đây là thủ đoạn mới của tàn dư môn phái luyện quỷ kia?
Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng. Trước đây gặp phải lệ quỷ trên chiếc xe buýt kia, cô chưa kịp quan sát kĩ, lúc này có cơ hội, sao Linh Bảo có thể dễ dàng bỏ qua.
Cô chia một phần thân thức thâm nhập vào hồn thể của nữ quỷ này, quan sát thật tỉ mỉ, không bao lâu, phát hiện một bùa chú kỳ lạ trên bụng của nữ quỷ.
Nói là bùa chú, chủ yếu là vì nó chứa sức mạnh của bùa chú, nhìn bằng mắt thường lại giống một kí hiệu, Linh Bảo thấy hình dạng thứ này khá quen mắt, cô thoáng nhớ lại, không phải đã từng thấy khi dò xét linh khí người tu hành trong môn phái kia của Trình Húc Đông sao!
Nhưng 100 người bị dò xét linh khí đó, không phải đã bị người tự xưng là Đọa Tiên quân mang đi rồi sao?
Mà bùa chú kia, Linh Bảo nghiên cứu kỹ quy luật sức mạnh bên trong, phát hiện đây là một loại pháp thuật có thể chuyển vật chất sang trạng thái linh thể có thể hấp thụ được. Đây quả là chuyện người có tu vi từ Phàm Tiên trở lên mới có thể làm được.
Như vậy xem ra, dù trước đây phát hiện ra quỷ, tượng thân đặc thù ở miếu Ngọc Hoàng, hiện tại lại là tàn dư mờ mờ ảo ảo từ phái luyện quỷ kia, tất cả đều hành động theo lệnh của vị tiên quân kia - không từ thủ đoạn mà ra sức thu thập sức mạnh từ người bình thường.
Tà thuật mà đám quỷ quái sử dụng đều tràn ngập hai chữ cắn nuốt, như vậy, sự thật đã đủ rõ ràng. Những con quỷ này chính là chính là dê béo hắn tự nuôi dưỡng, sớm hay muộn cũng có ngày bị hắn nuốt vào bụng.
Vị Đọa Tiên kia, dường như cũng dùng phương pháp này để tăng sức mạnh của bản thân. Nếu cứ để mặc hắn tiếp tục mạnh lên, chỉ sợ sau này, cả đất nước, thậm chí cả thế giới đều trở thành lò mổ của riêng hắn. Dù cô là thần, cũng khó tránh khỏi số phận bị hắn cắn nuốt.
Lần trước, trên người Trình Húc Đông, thần thức của cô bị ông ta gạt bỏ, coi như hai người đều đã biết rõ thân phận của đối phương, chỉ cân Đọa Tiên kia không phải kẻ rất không hiểu biết, chỉ sợ hắn đã sớm nhận ra thân phận thần của cô, liệt cô thành con dê béo cuối cùng mà mài dao xoèn xoet.
Nhưng chỉ cần hắn còn kiêng dè sự tồn tại của cô, cô vẫn còn thời gian nghỉ ngơi để tăng thêm sức mạnh của bản thân.
Lệ quỷ mang theo nghi thức dò xét linh khí kia là lương thực dự trữ của Đọa Tiên, với người tu hành bình thường mà nói, thực sự rất khó giải quyết, nhưng cũng giống như cơ hội để cô mở rộng lượng tín đồ ra khắp liên bang, nếu có thể thành công, cô hẳn có thể đột phá lên Kim Tiên kỳ.
Trong lòng Linh Bảo dần hình thành một kế hoạch tuyệt vời.
Phải nắm chắc, không thể để kẻ địch được lợi, cô tiện tay mở thông đạo Luân Hồi, ném thủy quái là lương thực dự trữ này vào.
Thấy cô thô bạo lại dễ dàng xử lý thủy quái đáng sợ kia như vậy, lúc trước Tả Bưu vốn sợ đến mức tè ra quần đột nhiên trợn tròn hai mắt, đây là sự tồn tại nghịch thiên gì vậy!
Lúc Tả Bưu hồi phục lại tinh thân, Minh Không đã từ nơi phục kích phía bên ngoài bước vào. Ông và Linh Bảo đã có giao ước rằng diệt xong quỷ sẽ mở toàn bộ đèn trong phòng lên.
"Đạo hữu, tình hình như thế nào rồi?"
"Quỷ nước đã được thanh trừ, từ giờ ông ta có thể yên tâm không lo phiên muộn rồi." Linh Bảo đáp.
Lúc này Minh Không mới giải thích cho Tả Bưu sự sắp đặt vừa rồi:
"Con quỷ nước đó vô cùng giảo hoạt, ông ở miếu thần trốn được một thời gian nhưng không thể trốn mãi được, vì thế Lục đạo hữu đã nghĩ ra kế hoạch này, đó là để cho con quỷ tưởng rằng ông không có chút phòng bị nào, chủ động tìm tới cửa, sau đó một mẻ hốt gọn nó. Tả tiên sinh có bị thương hay không?”
Tả Bưu lắc đầu biểu thị bản thân không có gì đáng ngại, sau đó lại cúi đầu để cảm ơn Linh Bảo.
Linh Bảo phẩy phẩy tay: "Ông muốn cảm ơn thì cảm ơn Sơn thần đi."
Minh Không thấp giọng giải thích với Tả Bưu: 'Là Thần quân đã phái Lục đạo hữu tới để cứu trợ đó."
Tả Bưu bỗng nhiên hiểu ra, thảo nào vừa nãy ông ta thâm kêu trong lòng mấy câu Sơn thần phù hộ, vị Lục đại sư này đã đi vào cứu ông ta rồi. Xem ra vị Lục đại sư này là một trong những Thần sứ* của Sơn thần, vì thế mới được Sơn thần phái tới. Chỉ là một Thần sứ đã lợi hại như vậy, Sơn thần phải có pháp lực vô biên tới như thế nào kia chứ. Nghĩ như vậy, niềm tin của ông ta đối với Sơn thần lại càng thêm thành kính, vội vã bảo đảm với Minh Không và Linh Bảo:
"Hai vị đại sư hãy yên tâm, trong lòng tôi tất nhiên rất cảm tạ Sơn thần. Giờ tôi sẽ tới thành phố, tìm người cấp đất, lập miếu cho Sơn thần!"
*Thần sứ: sứ giả của Thần, tay sai của Thần.
Miếu ở được lập ở trong nội thành, ít nhất cũng cần đầu tư hàng nghìn vạn. Linh Bảo tất nhiên hiểu được sự khác biệt trong truyện này, vô cùng hài lòng với lời hứa của ông ta.
"Tả tiên sinh thật thành tâm. Bình thường hãy hành thiện tích đức nhiều một chút, ngày lập xong miếu, biết đâu Sơn thần sẽ thưởng thêm cho ông đấy."
Nghe vậy, Tả Bưu vô cùng hăng hái: "Đa tạ Lục đại sư nhắc nhở, tôi nhất định sẽ tận tâm tận lực dựng cho Sơn thần một ngôi miếu thật lộng lẫy!"
Linh Bảo suy nghĩ, hiện tại đối với cô mà nói, ngôi miếu có lộng lẫy hay không không phải vấn đề, mấu chốt chính là sắp lập được miếu ở thành phố lớn. Bây giờ cô đang tranh giành từng phút từng giây với vị Đọa Tiên kia mà. "Ngôi miếu lộng lẫy hay không không quan trọng, mấu chốt là phải nhanh, có thể thu mua sửa sang lại cũng được."
Tả Bưu biết đây chắc là ý của Sơn thần, vội vàng đồng ý: "Vậy thì nghe Lục đại sư vậy, tôi sẽ tới thành phố mua một thần miếu có vị trí tốt một chút, sau đó sửa sang lại."
Thủ tục phê duyệt đất đai ở thành phố lớn vô cùng rườm rà, nếu muốn chọn một địa điểm để lập miếu mới thì chỉ quy trình phê duyệt đất cũng mất một hai tháng, càng không nói đến việc thi công sau đó. Sửa sang lại quả thực có thể tiết kiệm được không ít thời gian.
Vì thế, sáng sớm ngày thứ hai, Tả Bưu đã vội vã tới thành phố, bắt đầu chuẩn bị cho việc thu mua một ngôi miếu đổ nát.
Vận khí của ông ta không tồi, rất nhanh đã tìm được một ngôi đền lác đác nhang khói ở rìa thành phố C€, trong vòng năm ngày đã thoả thuận xong, dùng giá hai ngàn vạn mua lại ngôi miếu chiếm khoảng đất mười ngàn mét vuông này, sau đó bắt đầu công trình sửa sang lại.
Linh Bảo giải quyết xong chuyện này, bèn đi máy bay tới thủ đô, chuẩn bị tự mình tới Cục quản lý sự kiện thần bí một chuyến.