Chương 224:
Chương 224:Chương 224:
Trước khi thực hiện kế hoạch của mình, trước mắt cô cần phải xác minh lại những phỏng đoán của bản thân trước đây. Kế hoạch của cô có thể thành công hay không, thái độ của chính phủ liên bang là vô cùng quan trọng.
Cục trưởng Chu biết được cô sắp tới, lập tức phái xe riêng tới sân bay để đón. Xe tiến vào ngoại ô phía Tây, lúc này Linh Bảo mới nhìn thấy toà kiến trúc tròn màu bạc chiếm diện tích đất vô cùng rộng lớn.
Một bức tường cao bao lấy toà kiến trúc tròn cùng với hai tòa năm tâng bên cạnh, mỗi cửa có hai vệ binh đứng gác, trước cửa dựng một biển cảnh cáo màu đỏ, trên đó có ghi "Khu quân sự trọng yếu, không phận sự miễn vào."
Chiếc xe mà Linh Bảo đang ngồi không gặp trở ngại gì mà đi thẳng vào cửa chính, vệ binh hai bên còn cung kính cúi chào.
Vừa xuống xe, Linh Bảo thấy cục trưởng Chu đang đứng ở cửa lớn tòa kiến trúc bạc kia để đón tiếp cô.
Hai người cùng đi bộ vào trong tòa kiến trúc, Linh Bảo dùng thần thức nhìn qua một lượt, người đi đi lại lại bên trong rất nhiều, trong đó người trẻ tuổi chiếm phần đa, nhưng tu vi còn không vượt qua Tề Mục, đều thấp vô cùng. Hiện tại, Linh Bảo đã biết những người này đều là cảnh giới dưới cấp tiên thiên, vừa bắt đầu con đường tu hành mà thôi, lực chiến đầu thì... cơ bản gần như bằng không.
Bước vào phòng làm việc của cục trưởng, Linh Bảo đi thẳng vào vấn đề nói:
"Lần này tôi tới là muốn hỏi chuyện của Luyện Quỷ Môn, còn bao nhiêu bè đảng còn sót lại chưa bị thâu tóm, việc thâu tóm như thế nào rồi?"
Khi đó việc tóm được tên đầu sỏ của Luyện Quỷ Môn cũng đều nhờ công của Linh Bảo. Lúc ấy không ai ngờ rằng, một cô gái tuổi còn trẻ như vậy lại là một cao thủ lợi hại đến thế.
Cục trưởng Chu gọi một cuộc điện thoại, rất nhanh đã có một người đàn ông trẻ tuổi mặc vest xanh mang một tập hồ sơ dày bốn đến năm mươi xentimet đi tới:
"Báo cáo hai vị lãnh đạo, đây là toàn bộ tư liệu về 278 người trong bè đảng còn sót lại của Luyện Quỷ Môn đã bị bắt trong ba tháng gần đây. Theo sự điều tra của chúng tôi, ước tính vẫn còn năm mươi tên đang bỏ trốn."
Linh Bảo lấy tư liệu tổng quan trong đó ra, lật xem chừng hơn mười phút, lông mày dần nheo lại, phỏng đoán của cô quả nhiên không sai.
Về Luyện Quỷ Môn, cô từng nghĩ đó chỉ là một môn phái tu tà đạo trong dân gian nên không quá để ý tới chuyện này. Nhìn thấy mấy người có lực chiến đấu cao nhất trong số đó cũng chỉ đến thế là cùng, cô yên tâm ném hết mấy chuyện còn lại cho Cục quản lý các sự kiện thần bí giải quyết. Tuy nhiên, lệ quỷ bắt được hôm qua khiến cô phát hiện rằng sự việc vốn không hề đơn giản như mình nghĩ. Lần này gặp phải hai lệ quỷ, đều là kiểu giết người xong sẽ nuốt chứng linh hồn của họ, đây không phải bản lĩnh mà một quỷ hồn sinh ra đã có. Làm thế nào để tiêu hoá sức mạnh của các hôn phách khác là một loại công pháp tu ma vô cùng tà ác. Công pháp của những lệ quỷ này giống hệt với những lệ quỷ của Luyện Quỷ Môn, chứng tỏ chúng có cùng nguồn gốc với nhau.
Một vấn đề quan trọng khác chính là những lệ quỷ kia tuy rằng rất xảo quyệt, nhưng cũng chỉ có bản năng săn mồi, hoàn toàn mất đi ý thức của bản thân. Điểm này cũng hoàn toàn giống với đám lệ quỷ của Luyện Quỷ Môn.
Hai bên kết hợp với nhau liên biết được rằng, những lệ quỷ này vốn xuất thân từ Luyện Quỷ Môn. Tuy nhiên, hai quỷ hồn mà cô gặp phải đã không còn người thao túng, đều do chúng tự mình gây án.
Điêu này đã chứng tỏ tuy rằng đã bắt được không ít bè đảng còn dư của Luyện Quỷ Môn, nhưng đám lệ quỷ mà bọn chúng nuôi dưỡng đã chạy thoát mất rồi.
Tuy nhiên, hồ sơ của Cục quản lý các sự kiện thần bí lại viết rằng trong tay mỗi đệ tử của Luyện Quỷ Môn đều có một lá cờ đen để thao túng con quỷ, chỉ cần tiêu huỷ lá cờ đó là có thể diệt trừ được lệ quỷ mà chúng nuôi dưỡng.
Linh Bảo xem xong hồ sơ còn cho người mang tới vài lá cờ đen chưa bị tiêu huỷ để xác nhận, dùng thần thức kiểm tra một lượt bên trong bên ngoài của lá cờ đen, cuối cùng cũng có được kết luận.
"Mọi người bị lừa rồi." Cô nói một cách chắc chắn.
"Tiêu huỷ lá cờ chỉ có thể tiêu diệt được con quỷ đang trú ngụ bên trong. Nếu con quỷ không có trong đó, tiêu huỷ lá cờ cũng chỉ đồng nghĩa với việc cắt đứt mối quan hệ giữa chúng và những kẻ nuôi dưỡng quỷ, từ đó khiến chúng hoành hành không giới hạn."
Cục trưởng Chu và chàng trai trẻ phụ trách hồ sơ đều bị kinh hãi đến sững người.
"Nhưng mà lãnh đạo, những bè đảng còn lại của Luyện Quỷ Môn đều giống nhau mà, lá cờ đen và đám lệ quỷ như xương với thịt nối liền nhau, tiêu huỷ hoàn toàn lá cờ đen là có thể tiêu diệt được toàn bộ lệ quỷ mà chúng nuôi dưỡng... Hơn nữa, lúc chúng tôi tiến hành tiêu huỷ, quả thực phát hiện ra có quỷ bị giết chết."
Chàng trai trẻ giải thích.
"Điều này chỉ có thể chứng minh người ban đầu truyên những tin tức này cho bọn họ cố ý gây hiểu nhầm cho họ."
Linh Bảo nhẫn nại giải thích cho hai người: "Hai người nhìn trong tất cả những lá cờ đen này đều chỉ có sức mạnh vô cùng yếu ớt, vậy mà vẫn cần những lá cờ này nuôi dưỡng quỷ hồn của bọn chúng, có hợp lý hay không?”
"Toàn bộ đệ tử của Luyện Quỷ Môn đều dựa vào việc hấp thụ sức mạnh trên người các con quỷ để nâng cao tu vi của bản thân. Những con quỷ đủ sức mạnh để bọn họ hấp thụ đều mạnh hơn bản thân họ rất nhiều. Hai người nghĩ những lá cờ đen hiện giờ chỉ lác đác vài con quỷ yếu ớt có thể cung cấp được sức mạnh cho bọn họ ư? Những con quỷ khác có thể cung cấp sức mạnh đi đâu cả rồi? Thật sự bị tan thành tro bụi vì mọi người tiêu huỷ đám cờ đen ư?"
Nói tới đây, Linh Bảo lại nói với họ phát hiện của cô về quỷ nước và lệ quỷ trên xe buýt kia.
Sắc mặt của cục trưởng Chu phút chốc liên trở nên nghiêm trọng.
Luyện Quỷ Môn có gân ba trăm người, trong tay mỗi người đều nuôi dưỡng ít nhất năm sáu con quỷ, tổng cộng ít nhất cũng hơn một ngàn con. Nếu thứ bọn họ đã tiêu diệt chỉ là một phần nhỏ có sức mạnh yếu ớt trong số đó, vậy nghĩa là sẽ có trên dưới một ngàn lệ quỷ đang rải rác ở khắp mọi nơi trên toàn quốc.
Đất nước rộng lớn như vậy, mười một triệu kilomet vuông [1], hơn một tỷ người sinh sống, phải tìm hơn một ngàn lệ quỷ trong đó thì quả thực giống như mò kim đáy biển vậy.
Nếu không ra tay, dựa vào tốc độ lan rộng của bọn chúng, sợ rằng trong tương lai Cục quản lý các sự việc thần bí sẽ không thể khống chế được. Hơn nữa, cũng không biết sẽ có bao nhiêu người bình thường bất hạnh bị hại nữa.
Nhưng nếu ra tay, sao bọn họ có thể giải quyết hết được. Cao thủ tiên thiên trên toàn quốc vô cùng ít ỏi, chỉ có ba bốn trăm người, đại đa số còn là tiên thiên nhất cảnh, làm sao có thể đối phó với nhiều lệ quỷ như vậy được.
Cục trưởng Chu đăm chiêu ủ dột nói:
"Tiên bối, không dám giấu diếm gì, nếu những lệ quỷ đang tác oai tác quái kia đều là do Luyện Quỷ Môn trước đây nuôi dưỡng thành, người tu hành trong năm đại gia tộc của chúng ta đối phó với chúng cũng quá hao tổn sức lực rồi. Lệ quỷ trên núi Tây Hà của thành phố Z lần này, cục chúng tôi đã phái ba vị cao thủ tiên thiên nhất cảnh đi trước đối phó, vậy mà đến nay vẫn chưa thể chính thức chạm mặt nó. Về sau Thang Viên liên hệ với các pháp sư của chùa Chiêu Giác gần núi Tây Hà, nghe các pháp sư của chùa Chiêu Giác nói rằng, bọn họ vì trừ hại mà cũng đã mai phục rất lâu, đến cả cao thủ tiên thiên tam cảnh cũng từng được phái đi, lúc giao đấu với nhau vậy mà vẫn để cho lệ quỷ kia chạy mất."
Tiên thiên tam cảnh thực ra vô cùng yếu, nhưng bình thường, nó hoàn toàn đủ để đối phó với một con quỷ.
"Xem ra những lệ quỷ kia không có người kiểm soát thì lợi hại lên không ít."
"Cứ như vậy mãi thì số người bình thường bị hại sẽ nhiều không kể xiết! Nhưng cho dù có chiêu mộ toàn bộ cao thủ tiên thiên cảnh giới trên toàn quốc, cộng với những cao thủ mà cục có thì tổng cũng chỉ bốn trăm người, quả thực là có lòng diệt trừ mà sức lực không đủ!" Cục trưởng Chu thở dài một hơi, sau đó lặng lẽ liếc nhìn Linh Bảo, đợi cô tiếp lời.
Anh ta biết Lục Linh Bảo là một thiếu nữ vô cùng nhiệt huyết rất thích trừ hại giúp dân. Mà hiện tại, cũng chỉ có cô mới có năng lực giúp bọn họ vượt qua kiếp nạn này thôi.
Linh Bảo hiểu ý của anh ta, nhưng cô có những dự định của riêng mình. Tình cảnh lệ quỷ rải rác trên toàn quốc là một sự thật đã được định trước sẽ xảy đến, vậy cô chỉ có thể lợi dụng tình cảnh này, nâng cao sức mạnh của bản thân lên tới mức tối đa. "Có biết vì sao người của mấy người mai phục nhiều ngày như vậy vẫn không tìm ra lệ quỷ kia không?”
"Mong Lục tiền bối chỉ giáo!"
Linh Bảo nói cho anh ta biết cô phát hiện được phù văn trên người lệ quỷ, cục trưởng Chu ngơ ngác không nói nên lời.
Lệ quỷ không đáng sợ, đáng sợ là lệ quỷ có văn hoá. Đám lệ quỷ này vậy mà lại dùng phát minh của xã hội loài người như một thiết bị để dò tìm linh quặng, cải trang thành trang bị để dò tìm người tu hành, chẳng trách luôn không thể bắt được chúng.
"Hắn là Lục tiền bối đã nghĩ ra cách để đối phó với chúng rồi nhỉ?"
"Đúng thế, chỉ cần mỗi người đều đeo bùa liễm tức, những con quỷ sẽ không thể nhận ra khí tức của người tu hành nữa."
Cục trưởng Chu thâm nghĩ, nếu có được bùa liễm tức, vậy việc tìm kiếm các sự kiện tâm linh bất thường rồi truy bắt chúng sẽ có thể tiết kiệm được không ít thời gian. Cục trưởng Chu đang thâm nghĩ xem làm thế nào mới có thể khiến Linh Bảo cung cấp bùa liễm tức cho họ, anh ta đã nghe thấy cô nói: