Chương 52:
Chương 52:Chương 52:
Bà Tưởng cũng nói: "Linh Bảo à, cả nhà chúng ta đến xin lỗi con, đính chính lại thanh danh của con trước mặt toàn thôn, cầu xin con rộng lượng không tính toán chuyện cũ mà giúp nhà ta tìm lại Tiểu Đông."
Khuôn mặt Tưởng Minh mang nét cười, đưa đồ đến trước mặt Linh Bảo: "Em Linh Bảo, tất cả là tại vợ tôi không tốt, tóc dài mà não ngắn, không có mắt nhìn đắc tội phải cao nhân, nhà tôi thành tâm xin lỗi em, chút lòng thành nho nhỏ này mong em vui vẻ nhận cho."
Linh Bảo nhìn tình hình trước mắt, lại nhìn vẻ mặt của Chung Ly Hồng một chút, lập tức hiểu được sự tình. Dù cho lúc trước cô đã từng nhắc nhở nhưng cuối cùng người phụ nữ này vẫn để mất đứa bé.
Cô đang xem xét tướng mạo thì bị Ngô Xảo Trân kéo tay áo: "Linh Bảo, như vậy là được rồi đó, cháu giúp họ tìm người đi."
Lúc này Linh Bảo mới phản ứng lại.
Là một vị thần nên cô đã quá quen với việc được người phàm quỳ trước mặt cầu nguyện, cũng không cảm thấy việc người khác quỳ xuống lúc xin lỗi là nghiêm trọng gì cả. Suy xét lời Ngô Xảo Trân vừa nhắc kết hợp với trí nhớ của nguyên chủ, cô mới nhận ra điều không ổn.
Cô vội vàng đỡ lấy bà Tưởng đang định quỳ xuống: "Bà Tưởng, bà mau đứng lên đi, không cần phải như vậy đâu. Cháu nhận lời xin lỗi của mọi người rồi."
"Vậy, vậy cháu có thể tính giúp chúng ta phương hướng của Tiểu Đông có được không, Tiểu Đông bị bọn buôn người bắt đi đã hơn hai ngày rồi." Bà Tưởng vừa khóc lóc vừa nói.
"Được được, mọi người vào đi.'
Linh Bảo dẫn người vào trong nhà.
"Có tóc hay quần áo đứa bé đã từng mặc không?”
"Có có có!" Bà Tưởng vội vàng nói, đưa cho Linh Bảo một bộ đồ trẻ con, tiếp theo lại cẩn thận lấy ra từ trong ngực hai sợi tóc của đứa trẻ. Hiển nhiên là đã có chuẩn bị trước khi đến.
Trước đây bà ấy đã nghe được người trong thôn kể nhiều lần về chuyện nhà bà Trương tìm được con trâu, cũng biết được lúc ấy Linh Bảo câm lông trâu để vẽ bùa, bà ấy nghĩ nói không chừng với khả năng của Linh Bảo cũng có thể tìm được người giống như tìm được trâu vậy, thế nên bà ấy đã chuẩn bị sẵn những thứ đó.
Linh Bảo bảo bà ấy đặt đồ lên chiếc bàn gỗ vuông trong gian nhà chính, còn bản thân vào phòng cầm chu sa đỏ và bùa ra.
Mà lúc này, những người trong thôn thích xem náo nhiệt cũng đã vào trong nhà, vây quanh chiếc bàn vuông thành từng lớp từng lớp người, thấy cô ra thì tự giác tránh ra thành một con đường. Lê Tuyết vừa hồi phục lại tinh thân cũng theo vào.
Linh Bảo không hề ái ngại việc bọn họ vây xem, lấy trong túi nilon ra một lá bùa đã cắt sẵn, mở hộp chu sa ra, dùng ngón tay chấm một ít, chuyển thần lực thành linh lực đưa đến đầu ngón tay rồi bắt đầu vẽ bùa.
Mọi người chỉ thấy ngón tay cô tuỳ tiện vẽ vẽ là ra được một lá bùa, thật sự là giống y như đúc, không thua kém gì so với mấy lão Âm dương sư ngoài kia.
Linh Bảo dùng linh lực để lá bùa ghi nhớ mùi hương trên tóc của đứa trẻ, lá bùa này xem như hoàn thành. Cô liếc nhìn Chung Ly Hồng khóc đến mắt mũi đỏ bừng sau đó đưa lá bùa cho cô 1a.
"Cô cầm lá bùa này, nghĩ đến hình dáng của con trai mình là có thể thấy được bây giờ cậu bé đang ở đâu."
Sau khi bị chồng dạy dỗ ngày hôm qua, Chung Ly Hồng cũng không dám lộ ra bất kỳ nghỉ ngờ nào đối với Linh Bảo nữa, câm lá bùa bắt đầu suy nghĩ, sau một lát, cô ta ngạc nhiên mừng rỡ nói:
"Tôi thấy Tiểu Đông đang ở trong một kho hàng bỏ hoang, nó đang ngủ, bên cạnh còn có ba đứa trẻ khác cũng đang ngủ!"
Mọi người nghe vậy cũng hết sức ngạc nhiên, vừa kinh ngạc vừa hoài nghi nhìn vê phía Linh Bảo, cô quá trẻ tuổi, dáng dấp cũng không có chút khí chất thần linh nào, chỉ có mỗi Chung Ly Hồng nhìn thấy nên đương nhiên vẫn không thể khiến bọn họ tin tưởng hoàn toàn.
"Nhà kho đó ở đâu?" Tưởng Minh lập tức hỏi tới vấn đề chính.
Chung Ly Hồng nhất thời sững sờ, cô ta chỉ nhìn thấy đó là một nhà kho, nhưng nhà kho đó ở đâu thì cô ta lại không biết. Thế là cô ta lại cầu cứu tới Linh Bảo.
Lúc này Linh Bảo cũng ý thức được khuyết điểm của loại bùa theo dõi này, nó chỉ thích hợp tìm đồ vật hoặc người trong phạm vi nhỏ, tiền đề là người đang được tìm kiếm hoặc nơi tìm kiếm phải quen thuộc. Đã hai ngày trôi qua kể từ khi đứa trẻ nhà họ Tưởng bị bọn buôn người bắt đi, chắc chắn đã đi đến một nơi nào đó rất xa rồi.
Cô âm thầm suy nghĩ trong đầu, nhìn thấy chiếc đồng hồ trên cổ tay của Tưởng Minh, cô ngay lập tức có một giải pháp.
"Đưa đồng hồ của anh cho tôi."
Mặc dù Tưởng Minh không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng anh ta vẫn không do dự mà tháo chiếc đồng hồ ra đưa cho Linh Bảo.
Linh Bảo câm chiếc đồng hồ rồi nhờ Chung Ly Hồng đưa lá bùa cho cô, sau khi đặt lên chiếc đồng hồ, lá bùa thế mà lại dính chắc như được dán vào mặt sau của chiếc đồng hồ, cô vẽ thêm vài nét nữa rồi đưa chiếc đồng hồ cho Tưởng Minh.
"Hãy đi theo hướng kim giờ chỉ, anh sẽ đến được nơi con trai anh đang ở."
Mọi người đều tụm lại xem, nhất thời phát ra câu cảm thán.
Kim giờ của đồng hồ di chuyển liên tục theo chuyển động của con người, quả nhiên nó không giống kim giờ của đồng hồ đeo tay nữa mà ngược lại giống như kim chỉ nam trên la bàn. Dưới ánh mắt theo dõi của mọi người, mọi người đều đã nhìn thấy, Lục Linh Bảo không hề mở nắp đồng hồ, chỉ dán một lá bùa vào, đã có thể khiến cho chiếc đồng hồ thay đổi một cách thân kỳ như vậy. Sau khi tận mắt chứng kiến, cuối cùng họ cũng tin rằng Linh Bảo đã được Sơn Thần Bồ tát dạy cho những kỹ năng thần kỳ, cái nhìn của họ đối với cô cũng đã có chút kính trọng hơn.
"Được, cảm ơn Linh Bảo, đợi khi tôi tìm được Tiểu Đông sẽ đến cảm tạ em."
Tưởng Minh nhận lấy chiếc đồng hồ, dứt khoát mời một vài người trong thôn cùng đi tìm con trai với mình.
Mãi cho đến khi dân làng giải tán, Lê Tuyết mới hồi phục lại tinh thần sau một loạt sự kiện vừa rồi.
Cô ấy không nhìn thấy cảnh Linh Bảo thay đổi chiếc đồng hồ, nhưng lại nghe thấy tiếng cảm thán của dân làng bên trong, lại nhìn thấy sự kính trọng của gia đình vừa rồi quỳ xuống xin lỗi Linh Bảo, cô ấy phải mất một hồi lâu mới hệ thống lại được ngôn ngữ của mình.
"Linh Bảo, bọn họ tới đây làm gì thế?" Từ thái độ của thôn dân đối với Linh Bảo, cô ấy mơ hồ cảm giác được địa vị của Linh Bảo trong thôn này rất không tâm thường.
"Con trai của bọn họ mất tích rồi, muốn mình giúp họ tìm." Linh Bảo cũng không giấu diếm gì.
"Cậu làm loại chuyện này từ khi nào vậy?" Cô ấy nhìn thấy Linh Bảo mang theo lá bùa và chu sa đi ra, cũng đã nhìn thấy lá bùa màu vàng được dán trên đồng hồ đeo tay lúc người đàn ông kia rời đi.
Linh Bảo không trả lời câu hỏi của cô ấy, mang vẻ thần bí nói: "Cái này không thể nói được."
Lê Tuyết là người biết điều, cho nên sau khi nghe cô nói như vậy, cũng không cố gắng hỏi nữa. Cô ấy âm thâm đoán xem Linh Bảo có phải xuất thân từ gia đình nguồn gốc gia học có rất nhiều quy tắc hay không. Có điều, trong lòng cô ấy tới cùng vẫn có chút tò mò, cô ấy là người đến từ thành phố lớn, đối với mấy chuyện phong kiến mê tín ở nông thôn cô ấy chỉ mới thấy trên TV, mà mấy cái loại thân linh hay bà cốt bà đồng này trên TV về cơ bản chỉ là tấm bia đỡ đạn cho bọn phản diện.
Rốt cuộc, cô ấy vẫn có chút lo lắng cho bạn của mình, nhỏ giọng nói: "Nếu không linh nghiệm, bọn họ liệu có tới quấy rây cậu không?”
"Yên tâm đi." Linh Bảo cười nói, sau đó đi xem nhà họ Tưởng mang đến cho cô những gì.
Cô vừa xé miếng vịt quay đã hút chân không vừa đi vào bếp: "Ngoại ơi, chúng ta cắt cái này ra ăn thử đi, xem có ngon không."
Để lại Lê Tuyết một mình đầy vẻ nghi ngờ.
*
Tưởng Minh đưa một vài người dân trong làng lên thành phố, thuê người lái một chiếc xe van, sau đó liên dựa vào kim chỉ nam của chiếc đồng hồ xác định phương hướng mà chạy. Nói đến đây, chiếc đồng hồ này đã trở nên rất thần kỳ, nó cứ như bản đồ dẫn đường quen thuộc của thế hệ trẻ bây giờ vậy, nó thay đổi hướng theo chuyển động của bọn họ bất cứ lúc nào, thậm chí có thể nhận diện đường đi một cách thông minh chứ không chỉ đơn thuần là chỉ ra một đường thẳng.
Sau khi lái xe hơn mười tiếng đồng hồ, họ đã đến rìa biên giới tỉnh, cuối cùng cũng đến nơi khi trời đã tối.
"Chính là cây đa ở đây. Lần trước em cũng đã nhìn thấy một cây đa như vậy bên ngoài cửa sổ." Chung Ly Hồng kích động nói.
Tưởng Minh và một số người dân trong làng xông lên đập phá cánh cửa của nhà kho bỏ hoang, bên trong có một thanh niên gây gò đang canh giữ, vừa thấy bọn họ tiến vào hắn mới phát giác ra tình thế có vẻ không đúng, liền mở cửa sổ cố gắng chạy thoát thân nhưng đã bị dân làng phẫn nộ bắt lại, mới trèo từ cửa sổ xuống đã bị túm lấy đánh túi bụi.
Bọn họ ai cũng có con nhỏ trong gia đình, sao không căm ghét những kẻ buôn người tán tận lương tâm này cho được.
Còn vợ chồng Tưởng Minh cũng đã nhìn thấy con trai mình trên chiếc giường gỗ sơ sài kia, họ lập tức vui mừng đến nhảy cẵng lên, ôm đứa trẻ vào lòng mà khóc lớn.
Ngủ cùng với Tiểu Đông còn có ba đứa trẻ khác, tất cả đều trạc tuổi cậu bé, rõ ràng là cũng đã bị bắt cóc đến đây.
Sau khi gọi cảnh sát, cảnh sát địa phương đã đến hiện trường và bắt giữ kẻ buôn người về thẩm vấn, còn bốn đứa trẻ đều được đưa đến bệnh viện cùng nhau.