Chương 53:
Chương 53:Chương 53:
Mãi cho đến khi Tiểu Đông tỉnh lại trong bệnh viện, vợ chồng Tưởng Minh mới mang con trở về huyện.
Cảnh sát ở quận này đã biết được tình hình vụ án thông qua các đơn vị anh em của họ, nói rằng họ là cảnh sát ở quận Y đã phá vụ án buôn bán trẻ em này. Bởi vì trước đó Chung Ly Hồng đã báo án ở quận này nên mặc dù đã tìm thấy đứa trẻ nhưng họ vẫn phải đến cục để kết thúc vụ án.
Thế là, khi cảnh sát hỏi họ làm thế nào tìm thấy đứa trẻ, vợ chồng Tưởng Minh nói rằng họ đã tìm một cao nhân bói toán rất giỏi trong làng để tìm cách, vị cao nhân đó đã đưa cho họ một lá bùa, họ mới có thể thông qua lá bùa cảm nhận được phương hướng của đứa trẻ.
Đương nhiên, hai người bọn họ cũng có ý tốt, Linh Bảo đã giúp đỡ cho bọn họ một việc lớn như vậy, đối với gia đình bọn họ là ân nhân, bọn họ đương nhiên sẽ dốc toàn lực để làm rạng thanh danh cho cô.
Cảnh sát dân sự đang ghi chép sau khi nghe xong khóe miệng giật giật, cao nhân vẽ bùa, vừa nghe đã cảm thấy đây là phong kiến mê tín dị đoan.
Qua cách ăn mặc và cách nói chuyện của hai vợ chồng liền biết bọn họ đều là người ở quê nên không có gì lạ khi họ tin vào những thứ như vậy.
Những người xuất thân từ học viện cảnh sát như bọn họ đã được giáo dục theo chủ nghĩa vô thần từ khi còn nhỏ, họ coi thường nhất là xem mệnh và bói toán, tiếp sau đấy anh ta còn rất nhiều việc phải giải quyết nên cũng không muốn nghe họ nói nhảm về các vị thần này thần nọ nữa.
Anh ta xua tay ra hiệu cho hai người đừng nói nữa, tuỳ tiện ghi lý do là đứa nhỏ có đeo đồng hồ định vị trên người rồi kết án.
Buổi tối tụ họp liên hoan với đồng nghiệp tại một nhà hàng lẩu tương đối cao cấp, uống vài ly rượu, anh ta liên thấy hứng chí bắt đầu lấy chuyện này ra than thở.
"Tôi nói cho các anh nghe, đừng thấy giáo dục bắt buộc được phổ cập đã nhiều năm, ở nông thôn rộng lớn vẫn còn có rất nhiều những cặp vợ chồng ngu ngốc. Mấy ngày trước chẳng phải có người mất con ở bệnh viện bên quận đó sao? Hiện tại đơn vị của anh em ở quận Y đã tìm thấy đứa trẻ rồi. Hôm nay tôi gọi điện cho họ để hỏi chuyện, các anh đoán xem họ nói gì, bọn họ nói, chuyện này căn bản không phải do anh em đơn vị quận Y đã ra sức, mà chủ yếu dựa vào một tên thầy bói trong thôn của họ, bởi vì thầy bói kia đã vẽ ra một tấm bùa đưa cho họ, để họ có thể cảm nhận được vị trí của đứa trẻ, các anh chưa thấy biểu cảm của cặp vợ chồng kia đâu, ngữ điệu sùng bái cứ như tên thầy bói kia là thần linh vậy, các anh nói xem có buồn cười hay không?”
Các viên cảnh sát cùng bàn cười to, sau đó lắc đầu nói: "Thật đáng tiếc, đơn vị anh em ở quận Y đã cống hiến người và sức nhiều như vậy, ngay cả một câu cảm ơn cũng không có." Trang trí của nhà hàng lẩu rất trang nhã, các bàn đều được ngăn cách bằng các bình phong có phong cách cổ xưa. Những người say rượu bao giờ cũng to tiếng nên những người ở bàn bên cạnh đều có thể nghe rõ mồn một nội dung của cuộc đối thoại này.
Chỉ thấy một người đàn ông trung niên ăn mặc bảnh bao ngồi ở ghế chính đột nhiên đứng dậy khỏi chỗ ngồi và lao sang bàn riêng bên cạnh với vẻ mặt kích động.
"Có thể vui lòng cho tôi biết vị thây bói mà các anh vừa đề cập đến ở đâu không?"
Lãnh đạo cấp thấp của đội cảnh sát nhìn rõ diện mạo của người đàn ông trung niên, đột nhiên đứng phát dậy, đây có lẽ là một nhân vật tâm cỡ.
Những người khác không nhận ra anh ta, nhưng lãnh đạo đã tình cờ gặp qua rồi, người đàn ông này là em trai của vợ chủ tịch huyện, tên là Phùng Kim Thành, trong hai năm qua, anh ta theo anh rể đi phát triển nông thôn. Hiện tại nhà máy xi măng Hà Sa cùng với một vài tòa nhà bất động sản trong huyện đều là của anh ta, có thể nói anh ta là người giàu nhất ở cái huyện Văn Nhiêu này.
Bởi vì có anh rể là chủ tịch huyện, phòng công vụ của huyện sẽ luôn bật đèn xanh cho anh ta trong phạm vi cho phép, chẳng hạn như một vị lãnh đạo cấp thấp, khi nhìn thấy Phùng Kim Thành cũng sẽ phải khép mình cung kính.
Thế nên, vừa nhìn thấy Phùng Kim Thành vừa bước vào, mọi người đều lập tức rời khỏi chỗ ngồi bước ra ngoài nghênh đón.
"Aiyo Phùng Tổng, sao anh lại đến đây rồi, thật là vinh hạnh quái"
Phùng Kim Thành lịch sự bắt tay với ông ta, vẻ mặt đã được điều chỉnh thành một bộ dạng lạnh lùng xa cách nhưng vẫn không mất đi vẻ lịch sự: 'Mời nhân viên công ty đến cùng ăn tối đi." Sau đó anh ta nhìn viên cảnh sát dân sự trên bàn: "Vừa rồi ai nói đến chuyện vẽ bùa tìm người?"
Viên cảnh sát dân sự uống hơi nhiều bị đồng nghiệp đẩy ra ngoài, thấy lãnh đạo của mình tỏ vẻ thấp hèn trước người đàn ông kia, họ cũng đã ý thức được anh ta có lẽ là một nhân vật tâm cỡ.
"Là tôi đã nói đấy."
Kết quả là các viên cảnh sát không ai ăn bữa tối nữa, tất cả bọn họ đều quay trở lại đồn cảnh sát, họ lục tung hồ sơ và tìm ra thông tin liên lạc của vợ chông Tưởng Minh đưa cho Phùng Kim Thành.
Đợi sau khi Phùng Kim Thành rời đi, đám đông mới thở phào nhẹ nhõm, họ thi nhau bàn tán thảo luận sau lưng.
"Đường đường là ông chủ lớn với vốn tài sản hơn một tỷ nhân dân tệ thế mà lại đi tin vào những điều ngu ngốc như thế sao?"
"Người càng giàu thì càng mê tín. Nhưng ông chủ lớn nhà người ta, tuỳ tiện bỏ ra tám chín vạn tiền vàng bị lừa cúng cho thần linh cũng chả sao." Tưởng Minh và vợ của anh ta đã thuận lợi tìm thấy Tiểu Đông trở về, giờ đây họ đối với Lục Linh Bảo đều đã tâm phục khẩu phục, còn mang theo phong bì đỏ năm ngàn tệ cùng với Tiểu Đông đến để cảm ơn Linh Bảo.
"Tiểu Đông, đến đây, quỳ lạy chị Linh Bảo một cái đi con, chị Linh Bảo chính là ân nhân cứu mạng con đó." Chung Ly Hồng đẩy con trai đến trước mặt Linh Bảo lên tiếng chỉ bảo.
"Đừng làm khó Linh Bảo nhà chúng tôi nữa mà, đứa trẻ còn nhỏ, con bé nhà tôi làm sao nhận nổi món lễ lớn như vậy được chứ?" Ngô Xảo Trân vội vàng đến đỡ người.
Giằng co một hồi, lúc này Chung Ly Hồng mới chịu gạt bỏ ý nghĩ kia, thấy Linh Bảo không nhận lễ, cô ta liền lấy phong bì màu đỏ ra nhét vào người Linh Bảo: "Linh Bảo, cô là ân nhân lớn của cả gia đình chúng tôi, dù thế nào cô cũng phải nhận lấy chút tâm ý nhỏ này của chúng tôi, sau này nhà cô có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại cho tôi, chuyện có thể làm được chúng tôi tuyệt đối sẽ không từ chối."
Nhìn thấy bộ dạng mang ơn của cả gia đình Tưởng Minh đối với Linh Bảo, Lê Tuyết phải mất một hồi lâu mới tiêu hoá được một sự thật, rằng Linh Bảo đã thực sự giúp người ta tìm thấy đứa trẻ mà ngay cả cảnh sát cũng không thể tìm được chỉ dựa vào một lá bùa.
Bạn cùng lớp kiêm bạn thân của cô ấy thế mà lại là một cao nhân.
Cả gia đình Tưởng Minh vừa rời đi, Lê Tuyết đã ôm lấy cánh tay của Linh Bảo, thề sẽ trở thành chiếc vòng đeo tay của Linh Bảo cả đời.
“Giàu sang chớ quên bạn bè nhé đại sư!"
"Không quên, không quên, đây, để tớ chia cho cậu một ít." Linh Bảo hào phóng lấy số tiên trong phong bì màu đỏ ra đưa cho Lê Tuyết.
Lê Tuyết vốn dĩ chỉ muốn trêu đùa, đương nhiên cô ấy sẽ không chịu nhận, hai người cười đùa cãi cọ một hồi, sau đó rủ nhau đi ăn cơm trưa.
Lê Tuyết cũng đã ở nhà Linh Bảo được vài ngày, sau bữa tối, cô ấy nói với Linh Bảo mình sẽ phải đi vào ngày mai. Thế là sáng sớm hôm sau, Linh Bảo đã đưa cô ấy đến nhà ga huyện, sau đó bắt một chiếc taxi quay trở về trên trấn. Lúc xuống xe bên đường ở trong làng thì đã là hơn mười hai giờ trưa.
Khi đến gần ngôi chùa trên núi, cô nhìn thấy bức tường trong sân được trát xi măng ngay ngắn ban đầu giờ đây hai bên đã bị viết một chữ "phá dỡ' thật lớn bằng sơn đỏ. Linh Bảo cau mày có chút không hài lòng, cô vẫy tay một cái, thuật làm sạch được áp dụng, bức tường trong sân trong nháy mắt trở nên sạch sẽ như ban đầu.
Chữ "phá dỡ' này khiến cô có một vài dự cảm không lành, trong trí nhớ của nguyên chủ, chỉ có nhân viên chính phủ mới có tư cách làm như vậy.
Vào mùa hè, buổi trưa hai bên cánh đồng không có người làm việc, Linh Bảo cũng không tìm thấy người để hỏi, vốn muốn về nhà hỏi bà ngoại, nhưng vừa đi bộ về nhà liền phát hiện cửa nhà đã bị khóa, không có ai ở nhà. Mua sắm ở trong huyện nhỏ thế này không thuận tiện, điện thoại di động Linh Bảo mua trên mạng vẫn đang trên đường giao tới, cũng không còn cách nào liên lạc được với bà ngoại, thế nên cô định sang nhà hàng xóm là bà nội Chu hỏi thăm.
Ai ngờ đâu vừa đi tới, cô liền đụng phải bà Chu cũng đang chuẩn bị đi ra ngoài, bà Chu nhìn thấy cô thì lo lắng nói:
"Aiya, Linh Bảo, sao điện thoại con lại gọi không được vậy? Con có biết đã xảy ra chuyện lớn gì rồi không? Bà của con bị người trên huyện phái xuống bắt đi rồi, họ nói sẽ xử lý hình sự bà của con đấy."
Linh Bảo phút chốc nhíu chặt mày: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Qua lời kể của bà Chu, lúc này Linh Bảo mới biết được đại khái về sự việc.
Khoảng một hai giờ trước đó, một chiếc xe ô tô lớn chở người của Văn phòng phá dỡ và Cục quy hoạch của huyện đã dừng lại trên đường vào thôn, nói rằng họ đang xây dựng một hồ chứa nước và cần đo diện tích nhà ở để chuẩn bị phá dỡ.