Chương 54:
Chương 54:Chương 54:
Mọi người đều biết rằng ngôi miếu Sơn thần hoàn toàn nằm trong phạm vi bị phá dỡ, ngay khi Ngô Xảo Trân biết tin liền lập tức chạy đến ngăn chặn, nhưng phát hiện ra rằng trưởng thôn Vương Đống cùng họ hàng của ông ta là phó giám đốc phòng quy hoạch huyện, và những người từ văn phòng phá dỡ đều có mặt tại hiện trường.
Văn phòng phá dỡ đang đo diện tích ngôi nhà, không biết Vương Đống thương lượng với những người khác như thế nào, mặc dù không xây nhà ở trên đó, nhưng văn phòng phá dỡ vẫn tính toàn bộ diện tích của miếu Sơn thần, cộng thêm đập nước đều thuộc diện tích nhà riêng của Vương Đống, tổng cộng là 200 mét vuông, chỉ cần ông ta ký vào văn bản đăng ký, chẳng bao lâu tiền bồi thường phá dỡ sẽ được thanh toán cho ông ta.
Ngô Xảo Trân nhận được ân huệ của thần núi, sự thành kính của bà giờ đây đã cao hơn trước rất nhiều, làm sao bà có thể đồng ý với cục quy hoạch và văn phòng phá dỡ đưa ngôi miếu Sơn thần vào phạm vi phá dỡ, bà lại càng không thể để cho Vương Đống kiếm được một món hời lớn với danh nghĩa chủ nhân của ngôi miếu Sơn thần, vậy nên bà mới xảy ra xung đột với một số người.
Là một nữ nông dân sống ở nông thôn mấy chục năm, thường xuyên làm công việc đồng áng, thể lực của bà cũng không yếu, chỉ là kém hơn đôi chút so với thanh niên cao lớn cường tráng Vương Vĩ kia thôi, trước đám nhân viên công chức của văn phòng phá dỡ hào hoa phong nhã kia, bà hoàn toàn có thể một chấp hai. Kết quả là cả mấy người nhân viên vẫn không thể giữ nổi bà, trong lúc xô đẩy không ai để ý, không biết thế nào lại đẩy phó cục trưởng phòng kế hoạch đi cùng ngã xuống đất, đến cả tay của ông ta cũng bị cào cho bị thương.
Vị phó cục trưởng này tức giận ngay tại chỗ, gọi điện cho người từ đồn cảnh sát trên huyện xuống, nói rằng Ngô Xảo Trân đã dùng bạo lực đánh quan chức nhà nước, phạm tội cản trở công vụ, trực tiếp bắt bà đi.
Thần thức của Linh Bảo vẫn còn ở trong ngôi miếu kia, chủ yếu là dùng để kiểm tra xem những tín đồ đã đến cầu nguyện và tạ lễ trước điện thần và tượng thần, nếu như không có người đến cầu nguyện và tạ lễ làm một điều kiện gọi thần, cô sẽ không đến xem tình hình ngôi miếu Sơn thần trên núi làm gì, vì vậy đối với chuyện xảy ra vào ngày hôm nay mà nói, cô hoàn toàn chẳng hay biết gì cả. Sau khi nghe được chuyện này, cô mới vội vàng hỏi:
"Vậy bà ngoại con bây giờ vẫn còn ở cục cảnh sát thị trấn sao?"
"Chắc là vậy. Nghe nói nhóm người bọn họ còn ở huyện chúng ta ăn uống nữa."
Linh Bảo cảm ơn bà Chu, cô ngay lập tức chạy đến đồn cảnh sát thị trấn theo ký ức của nguyên chủ.
Chính quyền thị trấn và trang trại thị trấn chỉ cách thôn Bạch Đế nơi Linh Bảo bọn họ đang sống không quá 2 km, Linh Bảo đã chuyển linh lực của bản thân xuống dưới chân, vậy nên chưa đầy mười phút sau cô đã đến nơi cần đến rồi. Trong thôn chỉ có một con đường, thông nhau bằng một con đường lớn, hai bên trái phải đều có những cửa hàng buôn bán nhỏ, các tòa nhà của chính quyền thị trấn đều nằm ở cuối thôn.
Linh Bảo dùng thần thức nhìn xung quanh một lượt, phát hiện tất cả viên chức đều đang dùng bữa tại một nhà hàng duy nhất trong thôn, hình như đã đặc biệt sắp xếp trước một bữa tiệc theo từng bàn, họ ngồi trong ba bàn, vừa trò chuyện vừa ăn uống say sưa.
Một vài phòng trên tâng cao nhất của tòa nhà đồn cảnh sát được sử dụng đặc biệt như một trung tâm giam giữ, các phòng trống không có bất kỳ bàn, ghế hay đồ đạc nào khác, Linh Bảo phát hiện thấy Ngô Xảo Trân ở một trong những căn phòng đó, một bà lão hơn sáu mươi tuổi đang bị còng tay bởi chiếc còng số tám lạnh lẽo, bà cúi đầu ngồi xổm trên mặt đất, trông rất đáng thương.
Linh Bảo lên lầu, cô gọi bà ngoại qua chiếc hàng rào thép, Ngô Xảo Trân ngẩng đầu lên, nhìn thấy cháu gái, nước mắt bà lập tức rơi xuống.
"Linh Bảo, lần này bà ngoại gây ra đại họa rồi con à, cục trưởng đó nói sẽ xử phạt hình sự, còn nói sẽ dời hồ chứa đến nhà chúng ta, nới móng nhà chúng ta, nói sẽ làm cho chúng ta tiền mất tật mang."
Linh Bảo khẽ nhíu mày, trong lòng vốn đã sinh tức giận nhưng giọng điệu vẫn rất bình tĩnh nói: "Ngoại yên tâm đi, bọn họ sẽ không được toại nguyện đâu."
Trong trí nhớ của nguyên chủ, căn cứ theo pháp luật hiện hành, hành hung quan chức nhà nước, chính xác là sẽ bị xử lý hình sự đến phạt tù có thời hạn dưới ba năm. Nhưng theo lời bà Chu đã nói, cùng lắm là do sơ suất đã xô ngã phó cục trưởng Cục Quy hoạch, căn bản đây không phải là hành vi đánh người có chủ đích. Bọn họ là muốn dùng chuyện này để xử phạt hình sự Ngô Xảo Trân, vậy mà cũng không thèm xem thử người nhà của bà có dễ bắt nạt hay không.
Đối với việc thay đổi vị trí của hồ chứa và cố ý phá hủy những ngôi nhà, chỉ cần bọn họ dám làm, cô nhất định sẽ khiến bọn họ phải trả một cái giá thật đắt. Tiền, sẽ luôn có người đến bồi thường.
Linh Bảo đánh thức linh lực của mình quét lên ổ khoá cửa, chưa cần chạm vào ổ khóa đã bật ra.
Ngô Xảo Trân còn chưa kịp nhìn rõ cô mở cửa như thế nào, đã thấy người vào đến nơi rồi, bà bị doạ một phen nói:
"Linh Bảo, con vào đây làm gì vậy, mau đi đi, lát nữa có người nhìn thấy sẽ bắt con lại luôn đó."
Trong mắt phụ nữ nông thôn, cán bộ và người trong đồn cảnh sát có quyền lực rất lớn, bà sợ cháu gái mình bị liên lụy.
"Không ai dám đâu." Nói xong, Linh Bảo bước lên phía trước, cố gắng tháo còng tay và xiêng xích trên người Ngô Xảo Trân. Khóa còng tay đối với cô mà nói là một thứ rất xa lạ, cô vẫn đang nghiên cứu thì nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài.
Đây là thời đại khoa học kỹ thuật tiên tiến, ngay cả trại tạm giam của cơ quan cảnh sát nông thôn cũng có biện pháp bảo vệ nhất định, ví dụ như phòng của người bị tạm giữ có cài đặt chuông báo động, bất kỳ hành vi nào không dùng chìa khóa mở cửa đều sẽ bị gửi báo động ra ngoài.
Vì vậy, viên cảnh sát đang ăn trong nhà hàng đã lập tức đến hiện trường.
Khi anh ta đến xem hiện trường, liền phát hiện thấy Linh Bảo đã vào được phòng giam, lập tức nói vào bộ đàm: "Có người đến cướp ngục.
Lời vừa được nói ra, Vương Đống với nhóm người họ hàng của gã là phó giám đốc phòng quy hoạch cũng không thèm ăn nữa, họ đều đứng lên đi theo kiểm tra tình hình.
Nhưng Linh Bảo suy nghĩ một hồi vẫn không biết mở khóa còng tay thế nào, đành đứng dậy nhìn viên cảnh sát đến trước nói: 'Mang chìa khóa tới đây!"
"Ha, khẩu khí cũng lớn đấy, cô có biết hành vi hiện tại của cô gọi là cướp ngục, đủ để kết án tám đến mười năm tù không? Bắt cô ta luôn đi." Tên đội trưởng đội cảnh sát trưởng cao giọng nói.
Cái gọi là bảo vệ lẫn nhau giữa bọn nhân viên quan chức, với tư cách là một cán bộ của thị trấn, tất nhiên ông ta sẽ chọn bảo vệ Vương Đống, cũng là một cán bộ quan chức. Hơn nữa, Vương Đống còn có một người họ hàng làm phó cục trưởng Cục quy hoạch, mà Cục quy hoạch vấn luôn là một cơ quan béo bở, vừa nhàn rỗi lại có nhiều thu nhập chất xám, lần này ông ta tìm cách lấy lòng phó cục trưởng để có thể sắp xếp con gái ông ta vào làm việc ở cục quy hoạch trong tương lai.
Dưới trướng ông ta tổng cộng chỉ có sáu người, hôm nay đi làm cũng chỉ có ba viên cảnh sát, lúc này bọn họ mới xông lên, không ngờ còn chưa tới gần cửa, râm một cái ba người đã ngã nhào xuống sàn xi măng, chân dốc ngược lên trời cứ như giãm phải mỡ lợn vậy.
Mấy tên cảnh sát của đồn cảnh sát ở thị trấn nhỏ này bình thường căn bản chẳng được đào tạo gì cả, về cơ bản không có cơ hội bắt giữ được tội phạm, đa số bọn họ chỉ là những kẻ không đạt tiêu chí. Vì vậy, cả ba ngã xuống nền đất cứng chóng mặt đến nỗi hoa hết cả mắt, hồi lâu cũng không thể đứng dậy.
Nhìn thấy cả ba thuộc hạ của mình đều ngã xuống, tên cảnh sát trưởng còn tưởng rằng có vật gì đó ở cửa, nhất thời không dám lại gần. Mà lúc này, bởi vì nhà hàng chỉ cách tòa nhà chính phủ khoảng một phút đi đường nên Vương Đống và những người khác cũng đã đến.
Nhìn thấy Vương Đống, Linh Bảo híp mắt lạnh lùng nói:
"Lá gan trưởng thôn cũng lớn đấy, nơi có công trình di tích văn hóa đã biến thành nhà ở của cá nhân ông tôi còn chưa nói, giờ ông còn muốn lợi dụng công trình di tích văn hóa giả làm thành nhà tự xây để lừa gạt quỹ phá dỡ của nhà nước. Xem ra mấy ngày về trước nhà ông rút ra bài học vẫn còn chưa đủ nhỉ."
Vương Đống nghe vậy, trong lòng lập tức nổi giận. Gã phải nằm viện đến mấy ngày, vết thương trên cánh tay hơi lành một chút thì xuất viện, chuẩn bị tiếp tục làm thêm giờ để sửa sang nhà cửa cho gia đình.
Không ngờ khi về thôn mới biết danh tiếng đại sư cao nhân Lục Linh Bảo đã vang danh khắp thôn, cái gì mà có thể trừ tà, còn có thể vẽ bùa tìm người, có thể tính toán vận mệnh, nói chung là vô cùng kì diệu.
Một gia đình có mối quan hệ tốt với gia đình Vương Đống đã nói riêng gã rằng có lẽ lý do khiến Vương Vĩ của bọn họ trở nên điên cuồng như bây giờ là do những mánh khóe của Lục Linh Bảo.
Ban đầu Vương Đống không tin mấy điều này, nhưng vợ của gã vốn nhút nhát, thà tin còn hơn không tin, thế là bà ấy đã tìm một người tên Thần côn nổi tiếng từ thị trấn trên huyện đến bệnh viện tâm thần để cho Vương Đống xem.
Nhưng không ngờ tên Thần côn kia lại thật sự có chút năng lực, nhìn thoáng qua liền nói Vương Vĩ bị người làm phép, dẫn đến thân thể âm khí quá nặng mới thường xuyên nhìn thấy ma quỷ, sợ hãi đến phát điên. Sau khi mở một lá bùa bình an cho Vương Vĩ rôi uống máu gà trống thì Vương Vĩ đang điên cuồng vì sợ hãi đã bình tĩnh trở lại. Vương Vĩ đã lấy lại được chút tỉnh táo, nói rằng lúc bị ma ám trong bệnh viện, anh ta đã nhìn thấy Lục Linh Bảo, là cô đã xúi giục con ma nữ tra tấn anh ta.