Chương 64:
Chương 64:Chương 64:
Cả đám cãi nhau ngay tại chỗ.
Mà Phùng Kim Thành không nhìn thấy Phùng Lan Lan, định mang theo vệ sĩ, tiếp tục dựa theo phương hướng bùa chú chỉ định tìm tìm con gái, nhưng chưa đi được mấy bước, đã nghe thấy tiếng bước chân.
Không đến một phút sau, họ thấy Linh Bảo kéo theo ba người đàn ông bị dây mây trói đi tới, trên lưng cô có một người phụ nữ lớn tuổi hơn một chút, bên cạnh còn có hai người đi theo. Trong đó cô gái cắt tóc ngắn giống như nam sinh, có hơi mập mà ngốc nghếch, nhìn thấy Phùng Kim Thành trong đám người, nhất thời miệng méo xệch, chạy về phía Phùng Kim Thành.
"Ba ơi! Bal"
Cô ấy vừa hét vừa chạy. Rất rõ ràng, cho dù thần kinh não bộ của cô ấy bị tổn thương biến thành kẻ ngốc, nhưng chỉ cần liếc mắt cũng nhận ra ba mình. Phùng Kim Thành nhìn con gái toàn thân bẩn thỉu, trên mặt còn có mấy vết bầm tím, nước mắt lập tức rơi xuống.
Rồi một bước thành ba chạy tới ôm chặt lấy con gái: "Lan Lan! Cuối cùng ba cũng tìm thấy conl"
Phùng Lan Lan biến thành kẻ ngốc lúc này càng giống một đứa trẻ chỉ có chỉ số thông minh của đứa trẻ hai ba tuổi, một lát sau rời khỏi lông ngực của ba, chỉ vào Chu Phát Tài cáo trạng: "Baba, hắn là người xấu, đánh con, đá conl"
Phùng Kim Thành nhìn về phía người đàn ông lưng gù kia, trong mắt tràn ngập lửa hận, con gái như châu như bảo của ông ta, bị tên súc sinh này ngược đãi chà đạp bốn năm, ông ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn!
"Baba sẽ giúp con báo thù."
Nói xong, ông ta liên quay đầu nhìn về phía mấy cảnh sát địa phương: "Người này mua con gái tôi, còn giam cầm con bé, cưỡng hiếp, đánh đập nó, các anh phải bắt hắn lại, tôi muốn kiện hắn!"
Trên đường tới đây, ông ta đã nghĩ xem phải trả thù người đàn ông tra tấn con gái mình như thế nào, ông ta là con cháu quan lớn, không thể dùng thủ đoạn bất hợp pháp để tránh cho ba và các anh bị vạ lây, nhưng trong phạm vi pháp luật cho phép, ông ta tuyệt đối sẽ không để cho tên này dễ sống.
Lúc ấy ông ta tham khảo ý kiến luật sư, loại người biết rõ là phụ nữ bị bắt cóc nhưng vẫn mua về, nhiều nhất chỉ có thể phán ba năm. Nhưng nếu sau khi mua về rồi, người phụ nữ bị cưỡng hiếp, ngược đãi và hạn chế quyền tự do cá nhân, sẽ được kết hợp với tội "hiếp dâm "giam giữ bất hợp pháp';tội cố ý gây thương tích" cùng với một số tội và hình phạt khác, nặng nhất có thể phải lãnh án tù chung thân. (Nửa sau đoạn này trích dẫn từ Baidu)
Chu Phát Tài nhìn thấy người ba toàn thân khí độ bất phàm của Phùng Lan Lan, lại nhìn mấy vệ sĩ cao lớn phía sau ông ta, cho dù ngốc cũng biết thân phận người này rất không tâm thường, nhất thời sợ tới mức chân nhũn ra."Tôi... Tôi và cô ấy đã kết hôn, cô ấy đã là vợ tôi, ông để tôi đi tù, là muốn con gái mình làm quả phụ sao?" Dưới sự hoảng sợ, không biết tại sao đầu óc anh ta lại xoay chuyển, thế mà còn ý đồ lợi dụng mối quan hệ, bám vào người "ba vợ" phú quý này.
Phùng Kim Thành bị anh ta làm cho ghê tởm, đi qua đá một cước vào bụng Chu Phát Tài: "Tao đánh chết mày tên khốn nạn! Bây giờ còn dám nghĩ đến con gái tao!"
Dục vọng cầu sinh của Chu Phát Tài rất mạnh, ngã trên đất rồi vẫn kiên trì kêu to: "Cô ta là kẻ ngốc, lại không còn trong sạch, sau này không thể gả cho ai nữa! Chỉ có thể đi theo tôi!"
Đổi lại là Phùng Kim Thành càng ra sức đá.
Cảnh sát bên cạnh hoàn toàn làm bộ như không nhìn thấy, bọn họ lựa chọn làm cảnh sát, phần lớn là cảm giác chính nghĩa đều rất mạnh, căm hận loại hành vi bắt cóc phụ nữ trẻ em này, nhưng nơi sơn thôn này hoàn toàn là một miếng bánh sắt, không phải loại cảnh sát nhỏ như bọn họ có thể gặm nhấm, chỉ có thể làm bộ như không biết. Hiện tại có con gái của ông chủ lớn bị lừa bán đến nơi này, còn mời một vị cao nhân thần bí khó lường đến, rất có thể sẽ làm cho những người mua bán dân cư này nhận được hình phạt thích đáng, bọn họ cảm thấy khoái chí sâu sắc.
Nghe Phùng Kim Thành nói muốn khởi tố, trong mắt người phụ nữ bị chém đứt gân chân tràn đầy thù hận: "Tôi cũng muốn kiện, tôi muốn Chu Nhị Cẩu ngồi tù! Hắn làm gãy chân tôi, hủy hoại cả đời tôi, tôi muốn hắn ta vào tù suốt đời!" Cô ấy vừa nói xong, mấy người phụ nữ khác cũng phụ họa theo, nhao nhao tỏ vẻ muốn truy cứu trách nhiệm hình sự của những người đàn ông này, để cho bọn họ ngôi tù.
Tất cả họ đều được giáo dục đại học, rất có ý thức pháp luật, biết rằng nếu bình thường, họ sẽ không có đủ sức lực, tiền của, thời gian để đổ lỗi cho những người này, nhưng bây giờ có con gái của ông chủ lớn là người bị hại, đến lúc đó nói không chừng có thể kiện tập thể, muốn báo thù cho mình sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Mấy người đàn ông nghe thấy các cô nói như vậy, tức giận mắng to, có người nói muốn đánh chết các cô, có người nói các cô đại nghịch bất đạo lại muốn tố cáo chồng mình, các cảnh sát cũng căm phẫn, còng tay lại hết cả đám. Cảnh sát địa phương bắt đầu gọi điện thoại cho cục báo cáo tình hình, biết được còn có vài người phụ nữ bị lừa bán, cục quyết định phái cảnh sát vũ trang đến hỗ trợ.
Các cảnh sát có kinh nghiệm phá án phong phú đều rõ ràng, kế tiếp còn có một trận chiến khó khăn phải đánh.
Có tâm lý phép vua thua lệ làng, không màng pháp luật, những thôn dân này sẽ không dễ dàng để cho bọn họ mang người đi.
"Chúng ta phải đi nhanh, bằng không đợi những thôn dân kia đuổi theo thì sẽ không đi được nữa." Một cảnh sát thúc giục.
Những người khác cho là đúng, Tiểu Triệu, cảnh sát tỉnh thành đi tới trước mặt Linh Bảo, có chút không được tự nhiên hô một câu: "Lục... Lục đại sư!" Bọn họ tiếp nhận nền giáo dục vô thần, đối với lực lượng thần bí tận mắt nhìn thấy, cảm thấy có hơi lật đổ thế giới quan, nhưng đối với cao nhân tất nhiên vẫn phải tôn trọng, bây giờ Tiểu Triệu cũng không dám gọi cô là em gái như trước nữa.
Linh Bảo nhìn về phía bên này, Tiểu Triệu nói: "Chúng ta lập tức xuất phát, những người này ôn ào chỉ sợ sẽ khiến dân làng chú ý, ngài xem có được hay không..."
Linh Bảo lập tức hiểu được ý của anh ta, gật đầu nói: "Được."
Cô liên tục thi triển mấy thuật giam cầm và thuật trói, đã hao phí không ít thần lực, dựa trên nguyên tắc tiết kiệm, cô sẽ không thi triển cấm ngôn thuật nữa. Nhưng vừa rồi cô quay về mảnh đất trống này, lại chiếm được tín ngưỡng chi lực của gần hai mươi người ở đây, nên cho dù thi triển cấm ngôn thuật bảy lần cũng không đau lòng.
Chỉ thấy ngón tay cô lần lượt xẹt qua trước mặt mấy người đàn ông kia, mấy người đàn ông vốn đang mắng rất to, giờ đây đều lập tức á khẩu không nói nên lời.
Vì thế, cảnh sát và mấy người phụ bị lừa bán lại càng dùng ánh mắt kính sợ nhìn về phía Linh Bảo.
Kéo theo bảy người đàn ông, mang theo bảy người phụ nữ bị bắt cóc, và đoàn người chạy ra đường với tốc độ nhanh nhất.
Chỉ khi lên xe, họ mới thực sự an toàn. Nếu không, nếu bị dân làng chặn lại, những phụ nữ bị lừa bán này, chỉ sợ một người cũng không mang đi được. Nhưng mà thực tế thật sự là sợ cái gì cái đó sẽ đến, bọn họ vừa đi qua khu dân cư của thôn dân không xa, đã nghe được phía sau truyền đến tiếng dân làng phẫn nộ hô to.
Quay đầu lại nhìn, chỉ thấy có ít nhất hơn năm mươi thôn dân, có đàn ông cao to, cũng có lão nông và bà lão, trong tay cầm cuốc, gậy gộc đuổi theo, nhanh chóng vây quanh bọn họ.
"Những người phụ nữ này đều là do chúng tôi mua, không được mang đi!" "Mau thả người ra, nếu không chúng tôi sẽ đánh chết các người! Những người đó lớn tiếng hô to, người nào cũng mang theo vẻ hung ác và phẫn nộ. Mấy cảnh sát cùng vệ sĩ vội vàng vây quanh những người phụ nữ bị lừa bán ở giữa, vẻ mặt đều rất khẩn trương.
Mấy người phụ nữ bị lừa bán, ngoại trừ Phùng Lan Lan ngốc nghếch, người nào cũng đều lạnh run.
Nếu như các cô ấy bị bắt trở lại, nhất định sẽ bị đánh đập tàn độc, thậm chí gãy tay gãy chân, cuộc sống càng thêm u ám hơn nhiều. Rõ ràng hy vọng ngay trước mắt, rõ ràng các cô sắp bò ra được từ trong vực sâu, chỉ thiếu một bước cuối cùng, lại bị những ác ma này kéo trở lại.
"Lục. Lục đại sư, chúng ta có thể trốn thoát được không? Cô có thể đưa chúng tôi ra ngoài, phải không?" Sắc mặt Vạn Thi Thi trắng bệch, run rẩy nhưng tràn ngập hy vọng nhìn Linh Bảo.
Mấy người khác cũng giống như nhìn cọng rơm cứu mạng cầu khẩn nhìn Linh Bảo.
Lúc này những người có chút lý trí đều biết, cảnh sát và vệ sĩ không thể đánh lại được những thôn dân dũng mãnh này, chỉ có Lục đại sư, cô có thủ đoạn thần bí khó lường! Chỉ có cô mới là vị thân bảo hộ có thể cứu họ khỏi khổ đaul
Thấy một đám người bên cạnh mình đều rất sợ hãi, Linh Bảo trấn an nhìn bọn họ một cái: "Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ dẫn mọi người ra ngoài."
Nếu muốn thực hiện thuật giam cầm với hơn năm mươi người cùng một lúc, thì sẽ cực kỳ hao phí thần lực, Linh Bảo suy nghĩ một chút đã có chủ ý, cô mở túi nhỏ trên người, lấy một lá bùa bên trong ra, sai người cầm giúp cô một cái hộp nhỏ đựng chu sa, ngón tay chấm một chút chu sa, vẽ một cái bùa cuông phong.
Phù thuật mượn năng lượng tự nhiên, chỉ cần hiểu rõ quy tắc trong đó, sẽ cực kỳ có hiệu quả, sử dụng bùa giấy có thể tiết kiệm ít nhất hai phần ba thần lực. Để những người khác dựa hết vào người cô, Linh Bảo dùng thần lực tạo ra một cái vòng bảo hộ tạm thời, sau đó ném bùa giấy lên không trung, lá bùa trên không trung không có lửa tự bốc cháy, lấy vòng tròn của bọn họ làm trung tâm, một trận gió lớn như bão cấp 21 đột nhiên vây chung quanh.