Chương 65:
Chương 65:Chương 65:
Những thôn dân vây quanh bọn họ, nhất thời giống như mảnh giấy bị gió lớn thổi xa mấy chục thước. Chỉ ngắn ngủi vài giây, dân làng ban đầu vốn đang hùng hổ vây quanh bọn họ đều ngã xuống đất gào thét.
“Đi nhanh đi.'
Linh Bảo dẫn theo một đám người chạy về phía trước, vất vả mãi mới chạy đến ven đường, vội vàng nhét người lên xe, vừa khởi động xe mới phát hiện lốp xe đều bị trây xước, tất cả đều là vết rách dài hơn hai mươi cm, không thể đi được. "Tại sao lại như vậy được?"
Nhìn ba chiếc xe tư nhân, một chiếc xe cảnh sát đều bị đâm thủng lốp xe, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
Từ thôn này đến thành phố phải hai giờ lái xe, không có xe thì phải đi đến bao giờ, hơn nữa trong đội ngũ còn có bảy người phụ nữ thân thể suy yếu bị bắt cóc, nếu lỡ nửa đường bị thôn dân đuổi theo, vậy thì sẽ xong đời.
"Trên mỗi chiếc xe chỉ có một lốp dự phòng, không thể thay được! Muốn sửa chữa cũng không có cách!" Một cảnh sát buồn bã nói.
Sửa lốp xe thì phải đến cửa hàng chuyên môn sửa bằng dụng cụ và vật liệu chuyên dụng, không ngờ những thôn dân kia lại biết xe của bọn họ đậu xa như vậy để tới phá, ban đầu họ không hề nghĩ tới việc phải mang theo dụng cụ chuyên dụng cơ bản để sửa lốp xe.
"Phải sửa như thế nào?"
Linh Bảo hỏi. Bất kể là trí nhớ của cô hay là nguyên chủ, thì cũng không hiểu rõ loại xe này.
Trước mắt mọi người sáng ngời, Lục đại sư thân thông quảng đại, nói không chừng sẽ có biện pháp. Thế là một cảnh sát đến nói với cô rằng phương pháp đơn giản nhất chính là dùng băng keo để sửa lốp xe.
"Dùng băng keo dán không rò rỉ khí ra là được?" Linh Bảo xác nhận. Cảnh sát gật đầu.
"Vậy chúng ta tháo một lốp xe ra lập tức sửa chữa."
Linh Bảo quan sát chiều dài của lỗ thủng trên lốp xe, sau đó lấy ra một cái lốp dự phòng, dùng tay không cắt da lốp phía trên ra thành từng mảnh một, cũng không biết cô dùng biện pháp gì, da lốp giống như băng dính dán lên miệng lốp xe, dính vô cùng chắc chắn.
Mọi người nhìn mà trợn mắt há hốc mồm. Còn có cái gì mà Lục đại sư không biết không?
Linh Bảo sửa xong một chiếc xe, cảnh sát liền lấy máy bơm hơi lốp nhỏ trong xe để bơm lại lốp xe.
Cho dù động tác của mấy người không phải là chậm, nhưng sửa xong bốn chiếc xe, cũng mất nửa giờ.
Mà những thôn dân vừa rồi bị thổi bay tứ phía kia đã đuổi kịp rồi. Những người này bị một chiêu vừa rồi của Linh Bảo trấn trụ, loại thôn xã như thế còn mê tín hơn so với người ở thôn Bạch Đế, cô gái trẻ tuổi kia chỉ cần một tấm bùa là đã có thể khiến rất nhiều người bị ngã gãy xương tại chỗ, quả thực giống như yêu quái, người bình thường đâu phải là đối thủ của cô. Dân làng rất sợ ma quỷ, nhưng họ không thể để cảnh sát đưa những phụ nữ mà họ mua và con trai của họ đi để kết án được. Xuất phát từ sự kiêng ky Linh Bảo, bọn họ không dám cứng rắn, cũng chỉ có thể dùng biện pháp mềm dẻo. Vậy là một lão nông thông miinh, xảo quyệt lập tức nói với những gia đình mua phụ nữ kia để cho họ mang theo trẻ con.
Bảy người phụ nữ này, ngoại trừ Vạn Thi Thi mới mua được hơn một tháng, những người khác đều mua được mấy năm rồi. Ngoại trừ Phùng Lan Lan bị thuốc mê tổn hại chức năng sinh lý, còn một nhà thì đàn ông có vấn đề, bốn người còn lại đều có con.
Một bà lão dắt một cậu bé năm sáu tuổi đi lên, nói với người phụ nữ bị đứt gân chân: "Lệ Vân, cô không thể đi, trẻ con không thể không có mẹ! Nhanh lên, Tiểu Hổ, bảo mẹ con đừng đi đi
Cậu bé tên Tiểu Hổ kia liên học theo, bảo mẹ đừng đi.
Linh Bảo nhìn đứa bé bên cạnh bà lão, lại nhìn người phụ nữ bên mình bị lừa bán, nói: "Đi hay ở là tùy các cô chọn."
Cô nhớ lại những tin tức mà nguyên chủ đã đọc, có một số phụ nữ bị lừa bán sẽ ở lại vì con mình.
Nhậm Lệ Vân đã bị bắt cóc rất nhiều năm, nhưng bởi vì cô ấy chạy trốn nhiều lần, người đàn ông kia liền chặt đứt gân chân của cô, không cho cô tiếp xúc với đứa trẻ, còn dạy cho nó coi cô như nữ nô trong nhà, thường xuyên cầm đá đánh đập cô. Tình cảm của cô dành cho nó cũng biến mất từng ngày. Vì vậy, cô ấy hoàn toàn thờ ơ với sự lưu luyến của đứa bé: "Tôi không phải là người ở đây, tôi phải về nhà!"
Bà lão nghe được lời này, sắc mặt cứng đờ, muốn mắng người nhưng bởi vì có Linh Bảo nên đành nhịn xuống: "Đứa bé không có mẹ thật đáng thương, cô bỏ lại nó như vậy, lớn lên nó sẽ hận côi"
Nghe được lời này, trên mặt Nhậm Lệ Vân lộ ra nụ cười châm chọc: "Hận tôi? Điều nó phải hận đáng lẽ là những người vô nhân tính như các người! Tôi vốn không phải tự nguyện sinh nó ra, các người lại muốn tôi hy sinh cả đời cho nó hả, không có cửa đâu!"
Bà lão nhất thời sâm mặt xuống, bình thường bà ta đã quen không đánh thì mắng Nhâm Lệ Vân, lúc này có thể nhẫn nại nói vài lời khuyên răn đã không dễ dàng, thấy cô không có khả năng đồng ý ,, lập tức hung tợn nguyền rủa nói: "Cô là đồ tiện nhân vứt chồng bỏ con, cô đi đi! Để tôi xem cô đi rồi tương lai sẽ có kết cục gì!
Hai người phụ nữ khác nhìn thấy đứa bé vốn có chút dao động, lúc này lại thấy bà lão hung tợn với Nhậm Lệ Vân, vẻ mặt cũng trở nên kiên định. Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, những người này chỉ là kiêng ky có Lục đại sư ở đây nên mới nói lời mềm mại muốn làm bọn họ yên lòng, sao có thể thay đổi được. Hai mươi ba mươi năm được giáo dục, hơn nữa bọn họ vốn cũng không chung đường với những kẻ này. Vì một đứa trẻ không tự nguyện sinh ra, sống cả đời với một người đàn ông mình hận thấu xương, chịu đựng nghèo đói và tra tấn, bọn họ không thể chịu đựng như thế được.
Có một người phụ nữ đã mang thai hai tháng, mẹ chồng nhà kia có ý đồ kéo cô ấy lại, bị Linh Bảo vung tay lên, bà ta không tự chủ được lui xa vài bước, thấy cô lại cầm một tấm bùa, mọi người sợ tới mức lui về phía sau vài bước.
Trận gió quái dị kia đã khiến bọn họ sợ vỡ mật, vừa rồi trong số những người ngã ra ngoài, rất nhiều người đã bị gãy xương, chỉ sợ một hai tháng nữa cũng chưa làm việc được, bọn họ không muốn bị thêm một lần nữa đâu."Cao nhân, ngài đừng động thủ! Chúng tôi không dám làm loạn nữa!" Những người này cầu xin tha thứ.
"Con dâu à, con có cốt nhục của nhà chúng ta rồi, con còn muốn đi đâu nữa! Con về đây, người một nhà chúng ta vui vẻ sống với nhau, mẹ cam đoan sẽ không để cho con bị đánh nữal Ngày nào cũng nấu trứng cho conl" Bà bão nhà kia khóc lóc kể lể với người phụ nữ bụng hơi nhô lên.
"Cốt nhục!" Người phụ nữ cười lạnh một tiếng: "Đây chỉ là nghiệt thai do cưỡng gian mà ra thôi! Tôi về sẽ đi phá nó ngay!"
Lừa bán hủy hoại cuộc đời cô, người nhà mua cô cũng không coi cô là người, tại sao cô phải để lại cái thai có gien của người nhà này, chẳng lẽ tương lai trở lại xã hội bình thường, còn phải làm việc vất vả để nuôi nó, làm một bà mẹ đơn thân sống cuộc sống gian khổ hay sao?
Nhìn bà lão ngày xưa thường xuyên ngược đãi mình lộ ra vẻ mặt đau lòng, người phụ nữ cảm thấy rất vui vẻ.
Huyết mạch tương liên vốn là thiên tính, chỉ trách người trong thôn này chưa bao giờ coi phụ nữ mua về là người, khiến sự thù hận của họ chặt đứt mọi ràng buộc.
Những lão già kia thấy đánh bài tình cảm đối với những người phụ nữ ngày thường bị bọn họ ngược đãi đến lạnh lòng không có hiệu quả, liền đem ánh mắt đặt trên người những người khác.
"Đồng chí cảnh sát, các người không thể đưa con dâu tôi đi! Chúng tôi tiết kiệm cả đời mới mua được đứa con dâu này, các người đưa nó đi hai vợ chồng già chúng tôi sẽ không còn đường sống!" Một bà già khóc lóc.
"Các người mà đưa con dâu tôi đi, tôi sẽ đụng đầu chết ở chỗ này!" Không biết là ai trực tiếp đe dọa.
"Mua bán người vốn đã là không đúng, các người có nghĩ tới những cô gái bị các ngươi mua hay không, các cô ấy đều là người sống, không phải gia súc! Hôn nhân là bình đẳng và tự nguyện, họ không muốn ở với con trai của các người, các người lại ép buộc ngược đãi họ, đây là một hành vi vi phạm pháp luật nghiêm trọng, sẽ bị kết án." Một cảnh sát địa phương khuyên nhủ, đồng thời cũng phổ biến pháp luật cho họ.
"Nơi này của chúng tôi nghèo như vậy, không mua phụ nữ thì ai nguyện ý gả vào chứ, con trai tôi ba mươi tám rồi cũng chưa kết hôn, nếu không mua phụ nữ, nhà chúng tôi sẽ đoạn tử tuyệt tôn! Những người trong thành phố các ngươi làm sao hiểu được khó khăn của chúng tôi!" Một lão nông khoảng sáu mươi tuổi lý trí mạnh mẽ nói.
"Đúng vậy, chúng tôi rất nghèo, cuộc sống khổ sở, các người thương hại chúng tôi đi! Bắt con dâu đi, gia đình chúng tôi sẽ sụp đổi" Một bà già khác đáng thương nói.
Người này là bà lão mua Vạn Thi Thi, Vạn Thi Thi nghe vậy lập tức đứng ra, lạnh lùng nói: “Thương hại các người, thì ai sẽ thương hại những người bị lừa bán như chúng tôi? Ba mẹ tôi làm việc ngày đêm để tôi học đại học, không phải là công cụ sinh sản cho các người cả đời!" Sau đó lại quay đầu nói với Linh Bảo: "Lục đại sư, ngài đừng bị bọn họ lừa gạt, bọn họ chỉ giả bộ đáng thương mà thôi, trước kia bọn họ đánh tôi, tôi tuyệt đối không thể trở về với bọn họ được, cầu xin cô!"