Chương 2
Tin đồn đại sư huynh xuất quan đã sớm lan truyền khắp đại lục, chấn động đến cả lão hoàng đế. Sau ngàn năm, đại sư huynh Nhiếp Minh cuối cùng cũng xuất quan và đột phá bình cảnh bước vào Tôn Giả.
Tôn Giả trên thiên hạ chỉ vỏn vẹn chín người, hiện tại đã có đủ mười người. Họ chính là mười người mạnh nhất và thống trị thiên hạ này.
Ở một khu rừng xa xôi, một nữ tử với nét mặt yêu kiều, cặp mắt long lanh đẹp như bầu trời, nước da không tì vết, mái tóc dài suông mượn, phụ kiện là cái thanh kiếm toát ra khi tức vương giả.
Thanh Nguyệt Kiếm Tiên - Ngọc Thanh Tuyết!
Nàng là một trong những thiên kiêu cùng thời với Nhiếp Minh. Nàng đột phá Tôn Giả trước Nhiếp Minh. Tuy nhiên không phải gì thế nàng cũng là thiên kiêu của thiên kiêu. Tuổi tác giữa nàng và hắn có chênh lệch rất lớn.
Nàng là Kiếm Tiên mạnh nhất trong Tứ Đại Kiếm Tiên, còn xếp thứ ba trong chín cường giả đỉnh cao thế gian. Nay Nhiếp Minh đã đột phá, e rằng bảng xếp hạng do Vĩnh Huyền Đường ban ra sẽ có chút khác biệt.
“Nhiếp Minh, ngươi đã đáng sợ đến mức nào rồi đây?”
Ở bên trong đại điện Tinh Huyền tông.
“Chúc mừng ngươi đã xuất quan Nhiếp Minh. Ngươi với thực lực hiện tại chắc hẳn đã muốn làm tông chủ mới rồi phải không?” Minh Ca vui mừng. Hắn giải quyết sự vụ tông môn nhiều năm. Đạo tâm cũng bị mớ hỗn độn do chúng đệ tử gây ra, làm cho loạn hết. Hắn muốn tận dụng thời điểm này tịnh tu.
“Không, diễn biến ngoài kia chưa giải quyết triệt để ta không cách nào nhận chức vụ đó.” Nhiếp Minh lắc đầu, trả lời rất thành thật. Nếu bây giờ hắn nhận chức vụ tông chủ thì mọi hành động đều được xem như là đại diện cho toàn thể tông môn. Nếu để lão hoàng đế chú ý đến quá nhiều, hắn sẽ rất khó làm những việc sau này.
Minh Ca sắc mặt bắt đầu có chút u ám. Hàn Phong bước ra nói thêm lời:
“Đại ca, hiện tại thế sự lo chưa xong. Nếu Nhiếp Minh nhận chức vụ tông chủ thì sẽ bị thiên hạ xem như đại diện cho mọi hành vi của môn phái, điều này sẽ rất rắc rối.”
“Ta hiểu rồi!” Minh Ca ủ rũ cúi gầm mặt xuống.
Các vị trưởng lão khác chứng kiến một màn này là đều chỉ biết cười thầm trong lòng. Họ cũng được lão gia hỏa này ngỏ lời rồi, nhưng hắn không nhận vì muốn an phận làm trưởng lão. Còn tông chủ thì quá nhiều rắc rối, bọn họ. . .méo thèm.
“Sư tỷ đang ở đâu?” Nhiếp Minh mở miệng hỏi. Hắn từ đầu đến giờ không hề thấy nữ nhân băng lãnh kia ở đâu cả. Sư tỷ Lam Yên là thánh nữ tông môn, nàng có quyền tham gia bất kì cuộc họp nào trong đại điện.
Hắn đã phát ra Lĩnh Vực khắp tông môn, hoàn toàn không cảm ứng được sự tồn tại của sư tỷ.
Tất cả nghe thấy câu hỏi của Nhiếp Minh. Họ biết không thể che giấu bất kì điều gì trước mặt cường giả cấp bậc này. Hắn chỉ cần một cái liếc mắt liền có thể nhìn thấu mọi thứ trong tông môn.
“Lam Yên. . .nàng đã rời khỏi đây rồi.” Hàn Phong trả lời thay tất cả mọi người trong đại điện.
“Rời đi? Đi đâu chứ? Tại sao lại rời đi?” Nhiếp Minh nhăn mặt hỏi.
“Ta không rõ. Lúc ngươi bế quan được hai năm. Lam Yên đã tuyên bố với toàn bộ thiên hạ sẽ rời khỏi tông môn, nàng biến mất không một dấu vết mà chẳng ai biết gì cả. Đến bây giờ bọn ta vẫn luôn ra sức tìm kiếm những chẳng có chút manh mối.” Nhị trưởng lão - Bích La Thiên trả lời.
“Ta nghĩ là ta đoán được nàng ta đang ở đâu đấy.”
Vừa nghe xong, Nhiếp Minh mỉm cười nói. Hắn vừa mới nhớ lại sư tỷ từng nói nếu một ngày nàng biến mất khỏi tông môn. Nếu hắn thực sự muốn tìm thì hãy đến Thanh Nguyệt thành, Ngọc Thanh thế gia.
“Thật sao?!!!” Tất cả người trong đại điện đều minh ngạc. Chẳng lẽ cường giả cấp bậc như Tôn Giả đã có thể nhìn thấu toàn bộ thế gian.
Nhiếp Minh rời khỏi đại diện, tiến về sảnh chính tông môn. Hắn đứng trên không trung quan sát một người vô cùng đặc biệt. Đó là Lam Chiết.
Lam Chiết là thiên kiêu rất hiếm. Nhiếp Minh khẳng định điều đó. Tuy nhiên tông môn lại chẳng có ai phù hợp để khai phá hết toàn bộ khả năng của sư đệ. Hắn xuất quan và hoàn toàn có thể giúp tiểu tử này.
Trong lúc Lam Chiết đang cười đùa với các đồng môn khác, hắn lấy ra một kỷ vật ngắm nhìn rất lâu. Nhiếp Minh theo đó mà nhìn, hắn hai mắt mở to vô cùng kinh ngạc.
Hắn phóng tới với tốc độ gấp ngàn lần ánh sáng tới chỗ Lam Chiết khiến tất cả sư đệ muội đồng môn bất ngờ.
“Sư huynh?!!!” Lam Chiết bất ngờ thốt lên.
“Đệ lấy vật này ở đâu ra?!!!” Nhiếp Minh vội vàng nắm lấy hai vai Lam Chiết hỏi. Hắn biết rõ thứ kỷ vật này. Hắn là người làm ra nó mà.
Ngọc Tịnh Liên, thứ bảo vật thiên địa chỉ có hắn sở hữu. Nhưng hắn đã đem tặng cho một người đặc biệt.
“Đ-Đây là kỷ vật của phụ thân ta, mẫu thân ta đã đưa nó cho ta khi ta quyết định rời khỏi nhà để tu luyện.” Lam Chiết trả lời lại.
Nhiếp Minh nghe xong thì chấn kinh.
Sư tỷ Lam Yên có con rồi sao? Kỷ vật phụ thân, chẳng phải sư tỷ Lam Yên đang ám chỉ hắn sao. Phải rồi ở Côn Thiên sơn, khi hắn và sư tỷ Lam Yên luyện hóa lực lượng Long Phượng. Hai bọn hắn đã xảy ra chút quan hệ ngoài ý muốn.
Vậy Lam Chiết là con của hắn? Là con của hắn sao? Hắn luôn thắc mắc tại sao ngay từ lần đầu gặp Lam Chiết. Hắn luôn có cảm giác thân thuộc đối với nó.
Nhiếp Minh nắm lấy cổ tay Lam Chiết, kéo tên nhóc bên lên trời hướng về phía đông. Đó là nơi Thanh Nguyệt thành, Thanh Ngọc thế gia tọa trấn.
“Aaaaa có chuyện gì vậy đại sư huynh? Sao lại kéo ta bay lên trời chứ?” Lam Chiết không kịp định thần được chuyện gì đang xảy ra. Hắn chỉ biết dường như đại sư huynh biết về kỷ vật của phụ hắn. Chẳng lẽ đại sư huynh là huynh đệ thất lạc nhiều năm của hắn? Hay cả hai là anh em cùng cha khác mẹ?
“Ta muốn gặp mẫu thân ngươi.” Nhiếp Minh trả lời.
“Ặc!” Nhiếp Minh cứng đơ người. Chẳng lẽ những gì hắn nghĩ trong đầu là sự thật sao? Cái tình tiết quần què gì vậy chứ.
Chưa tới nửa canh giờ, Nhiếp Minh cùng Lam Chiết đã có mặt ở trước cửa Ngọc Thanh thế gia.
“Lam sư đệ, mẫu thân ngươi tên là Lam Yên phải không?” Nhiếp Minh mở miệng hỏi.
“Hả? Đó là tên cũ của mẫu thân ta trước khi nhận tổ quy tông thôi. Còn tên của mẫu thân ta hiện tại là Ngọc Thanh Yên. Đại sư huynh có vẻ biết về quá khứ mẫu thân ta nhỉ?” Lam Chiết ngây thơ đáp lại.
Lần này hắn chắc chắn tiểu tử này là con của sư tỷ rồi.
Cánh cửa Ngọc Thanh thế gia mở ra, có hai người bước ra. Đó là Ngọc Thanh Hạo với Ngọc Thanh Nguyệt.
“Ngươi về rồi sao?” Ngọc Thanh Hạo ngạc nhiên khi nhìn thấy Lam Chiết.
“Ta về rồi. À vị đại sư huynh của ta có chuyện cần gặp mẫu thân.” Lam Chiết gượng gạo nói.
“Nếu là người quen của huynh thì cứ vô trong đi, mọi người đều đang ở trong đại điện.” Ngọc Thanh Nguyệt cười cười đáp lại.
Họ tiến vào bên trong. Ngay bên trong đại điện , Lam Chiết hớn hở kêu lên:
“Mọi người!!! Ta về rồi đây.”
“Hắc hắc tiểu tử nhà ngươi cuối cùng cũng chịu ló mặt về đây. Lão phu hôm nay không đánh gãy chân chó ngươi thì liền không xứng với danh xưng Chuỳ Tiên.” Ngọc Thanh Thiên tức giận hét lên. Lão tuy có tuổi nhưng khí tức phát ra đã là Đại Thừa Cực Cảnh. Nhưng muốn bước vào Tôn Giả là vô cùng khó. Ngay cả thiên kiêu như Nhiếp Minh còn phải cần tới ngàn năm.
“Nhìn tiểu Chiết nhà ta kìa, tuổi nhỏ đã là Kim Đan Cực Cảnh, ta nghĩ vài ngày nữa thằng bé sẽ đột phá lên Hoá Linh thôi.” Nhị trưởng lão trái ngược, bắt đầu khen ngợi tài năng của tiểu quỷ này.
“Sao ta không thấy mẫu thân đâu hết vậy?”
Không chỉ Lam Chiết mà ngay cả Nhiếp Minh cũng để ý chuyện này.
Kenggg!!!
Âm thanh đổ vỡ của chén dĩa, tất cả mọi người hướng mặt vào nữ nhân vừa bưng chén trà bước vào đại điện. Nàng vừa nhìn thấy Nhiếp Minh liền che miệng, hết sức kinh ngạc mà làm rơi chén trà trong tay.
“Nhiếp. . .sư đệ!” Ngọc Thanh Yên vừa nhìn thấy Nhiếp Minh, không khỏi run người, kêu lên rất yếu ớt.
“Sư tỷ, ta đã không gặp tỷ ngàn năm rồi. Tỷ không nhớ đến ta sao.” Nhiếp Minh mỉm cười đáp lại.
“T-Ta nhớ. . .đương nhiên là nhớ chứ.” Ngọc Thanh Yên đỏ mặt đáp lại.
Mọi người trong đại điện đều kinh ngạc khi nhìn thấy biểu cảm thẹn thùng này của Ngọc Thanh Yên. Họ chưa từng nghĩ nữ nhân đáng sợ nhất gia tộc lại có bộ mặt này.
“Ta đến đây để thăm tỷ và hỏi tỷ một chuyện. . .” Nhiếp Minh tiến tới, đặt tay xoa đầu Lam Chiết, xoay nửa khuôn mặt lại nhìn vào nàng, hỏi:
“Lam Chiết. . .à không Ngọc Thanh Chiết là con của ta với tỷ phải không?”
Lam Chiết ngẩn người hoàn toàn sau khi nghe đại sư huynh hỏi mẫu thân hắn chuyện này. Đây là vấn đề mà hắn chưa từng nghĩ đến phải rồi xét đến tuổi tác thì mẫu thân hắn hơn đại sư huynh không quá năm tuổi, sao có thể là huynh đệ thất lạc của hắn chứ. Mà cái tình tiết đại sư huynh là thân sinh phụ thân của hắn, đây là tình tiết gì vậy chứ.
Ngọc Thanh Yên cúi gầm mặt, thấp thỏm đáp lại:
“Hắn đúng là con ngươi.”
“Haiii~ ta biết ngay mà. Ta luôn thắc mắc sao ngay từ lần gặp đầu tiên lại thấy tên nhãi này rất thân quen.” Nhiếp Minh xoa xoa đầu hắn.
“Thật ra Ngọc Thanh Hạo lẫn Ngọc Thanh Nguyệt đều là con ngươi, cả ba là anh em sinh ba.” Ngọc Thanh Yên nói thêm một câu nữa.
Lần này hắn cũng chính thức hoá đá. Ban đầu hắn không để tâm đến hai người Ngọc Thanh Hạo hay Ngọc Thanh Nguyệt. Vì lúc đó hắn chỉ muốn xác nhận Lam Chiết phải con hắn hay không? Giờ lòi thêm hai đứa nữa và quả thật cả hai đều có nét giống hắn.
“CÁI GÌIIIIII?!!!!!” Một tiếng hét vang lên khắp cả thành, ai nấy cũng đều phải bịt tai lại.