“Xin hỏi Trường Sinh Thiên Đế, là kẻ nào dám ám toán Yêu chủ của chúng ta?”
Khổng tước Minh Vương cất tiếng hỏi.
“Chuyện này thì ta cũng không rõ lắm nhưng vừa rồi ta đã thử thôi diễn một chút, người này tới từ Tiên giới, hơn nữa là kẻ cầm quyền của thế lực lớn nhất Tiên giới, chắc không phải là chủ nhân của Thiên đình đâu nhỉ.”
Lục Trường Sinh nghiêm túc phân tích tình hình.
“Chắc không phải là chủ nhân của Thiên đình đâu nhỉ? Không, ta cảm thấy chính là chủ nhân của Thiên đình.”
“Đúng, chính là chủ nhân của Thiên đình.”
“Không sai, ta cũng cảm thấy chính là chủ nhân của Thiên đình.”
“Ồ ta hiểu rõ rồi, Yêu chủ của chúng ta là độc nhất vô nhị trên đời thế nên chủ nhân của Thiên đình mới sợ hãi rồi cho người tới tập kích Yêu chủ của chúng ta đây mà.”
“Đúng đúng, ngươi nói thế ta cũng hiểu ra rồi, hay lắm, cái tên Đế Thiên đó đúng là đồ con rùa, còn dám mưu hại Yêu chủ của chúng ta nữa chứ, thế mà mấy hôm trước hắn còn dám phái người tới đây, định mượn sức Yêu giới chúng ta nữa, đúng là đồ tiểu nhân.”
“Không sai, suýt nữa chúng ta lại rơi vào bẫy của cái tên Đế Thiên đó rồi.”
Các Yêu vương đều vô cùng phẫn nộ.
Mà Lục Trường Sinh lại nói tiếp một cách cực kỳ nghiêm túc.
“Các vị, hiện giờ không có bằng chứng gì nên chúng ta đừng tùy tiện phỏng đoán, ta tin Đế Thiên không phải loại người như vậy đâu.”
Lục Trường Sinh nói một cách hết sức tự nhiên.
“Trường Sinh Thiên Đế, có lẽ ngươi không biết nhưng cái tên Đế Thiên đó chính là đồ tiểu nhân không có chuyện ác nào hắn không dám làm đâu.”
“Phải rồi, hắn còn có ý đồ thống nhất lục giới, trở thành chủ nhân của toàn lục giới này nữa kìa, hắn mà xứng chắc? Còn lâu!”
Các Yêu vương đều cực kỳ phẫn nộ, họ đã đưa ra kết luận chuyện này nhất định đều do Đế Thiên thọc gậy bánh xe mà thành.
Thế nhưng đúng lúc này khổng tước Minh Vương lại lên tiếng.
“Bất kể là ai làm thì trước tiên chúng ta cứ vào xem Yêu chủ ra sao đã rồi tính sau.”
Thấy khổng tước Minh Vương nói thế các Yêu vương đều nhao nhao gật đầu.
Sau đó cả đoàn người nhanh chóng bước vào trong cung điện.
Lục Trường Sinh không đi cùng họ mà chỉ lẳng lặng đứng chờ bên ngoài.
Thiện Thính thì ở cách đó một đoạn, tay cầm một quyển sổ nhỏ, vừa thì thầm vừa viết gì đó.
“Ngày mùng năm tháng mười, theo lời mời của khổng tước Minh Vương nên ta cùng với Trường Sinh đại ca đã tới Yêu giới, vốn tưởng chủ nhân Yêu giới chỉ là có chút bệnh về đầu óc mà thôi, nhưng không ngờ trong đó lại ẩn giấu một âm mưu chấn động tới vậy.”
“Ban đầu Trường Sinh đại ca cũng không phát hiện ra, nhưng sau khi được ta chỉ điểm thì hắn mới bừng tỉnh đại ngộ, cuối cùng đợi ta kéo tơ lột kén, chỉ ra những điểm bất thường thì âm mưu kinh hoàng này mới hoàn toàn lộ rõ, chẳng ngờ chủ nhân của Thiên đình Tiên giới lại vì muốn thống nhất Tiên giới mà ám toán chủ nhân vừa phi thăng của Yêu giới.”
“Quả thực âm mưu này đã khiến người nghe phải kinh hồn táng đảm, cũng may ta đã phát hiện ra sớm, thế nhưng chân tướng chuyện này rốt cuộc ra sao, trong đó liệu có ẩn tình gì không? Xin đợi hồi sau phân giải.”
Thiện Thính thì thào, sau khi viết xong nhật ký lại vui vẻ cất quyển sổ nhỏ vào không gian trữ vật.
Hắn thoải mái dựa vào một tảng đá, khua khoắng vòi voi, cứ thế nhìn ánh chiều tà với đôi mắt tràn ngập thỏa mãn.
Lục Trường Sinh nhìn cảnh này từ đầu tới cuối, chỉ là hắn cũng không hiểu được kiểu tự bày trò tự vui vẻ có gì hay ho.
Nhưng rốt cuộc hắn chỉ lắc đầu cười chứ không nói gì thêm.
Có câu là người người đều cười Thiện Thính, nhưng người người đều là Thiện Thính.
Thời gian cứ thế trôi, chẳng mấy đã qua hai canh giờ.
Rốt cuộc tới lúc này các đại Yêu vương mới hài lòng ra khỏi cung điện, trông ai nấy cũng đều rất phấn chấn.
Đúng là họ đang rất vui vẻ, quả nhiên Yêu chủ đã khôi phục trí lực, hơn nữa quan trọng nhất là hắn đã chịu tiếp nhận thân phận Yêu chủ của mình rồi.
Lưu Thanh Phong cũng dẫn Long Mã đi ra, một người một ngựa nhìn có vẻ hơi tiều tụy.
Đám Yêu vương này đều không phải người, sau khi xông vào liền hỏi han đủ thứ, thí nghiệm đủ kiểu làm họ mệt chết đi được.
Cũng may là chuyện này cuối cùng cũng đã kết thúc.
“Trường Sinh đạo hữu, lần này đúng là phải cảm ơn ngươi.”
Khổng tước Minh Vương đi ra xong làm đại lễ tỏ ý cảm tạ với Lục Trường Sinh.
Trước mặt người ngoài khổng tước Minh Vương đều gọi Lục Trường Sinh là đạo hữu.
“Khổng tước huynh khách khí rồi.”
Lục Trường Sinh cười đáp.
Ngay sau đó khổng tước Minh Vương lại nói.
“Hiện giờ Yêu chủ đã hoàn toàn khôi phục, chúng ta dự định để hắn kế thừa trái tim của Yêu Đế, nếu Trường Sinh đạo hữu không bận gì thì có thể cùng đi với chúng ta.”
Khổng tước Minh Vương lại mời.
“Trái tim của Yêu Đế?”
Lục Trường Sinh có chút tò mò.
“Phải, trước khi Yêu Đế chuyển thế đã để lại trái tim của mình, chỉ cần kế thừa trái tim của Yêu Đế là sẽ có được thân thể của Yêu Đế, nhờ đó nhận được Thiên Đạo ấn ký của Yêu giới.”
Khổng tước Minh Vương giải thích cặn kẽ một lượt.
“Ấn ký Thiên Đạo?”
Lục Trường Sinh nghe thế thì rất hứng thú.
Có điều Lục Trường Sinh cũng không định cướp đoạt, tới lúc đó cần thì chỉ cần bảo Lưu Thanh Phong cho mình mượn dùng là được rồi.
“Được.”
Lục Trường Sinh gật đầu.
“Vậy mời Trường Sinh đạo hữu đi theo ta.”
Khổng tước Minh Vương nói xong lại nhìn sang Lưu Thanh Phong rồi thưa: “Yêu chủ tôn thượng, mời ngài đi theo ta.”
Lưu Thanh Phong còn đang lơ mơ, nghe thế hắn hơi ngẩn ra, theo bản năng lại nhìn sang Lục Trường Sinh.
Rồi cuối cùng vẫn đi theo đoàn người.
Long Mã thì không định đi cùng Lưu Thanh Phong, nó tới bên cạnh Lục Trường Sinh.
Thân ảnh mấy người rất nhanh đã biến mất trước cung điện.