Vu Âm không dừng lại nghỉ ngơi mà nhanh chóng nhận một cuộc gọi khẩn từ ông Triệu. Đến nơi, cô thấy ông Triệu cùng một số lãnh đạo cấp cao đang đợi trong phòng họp.
Ông Triệu nhìn cô, vẻ mặt đầy lo lắng:
“Vu Âm, cháu không sao chứ?”
Vu Âm lắc đầu, trả lời gọn gàng:
“Cháu không sao, chỉ tiếc là không bắt sống được Bành Nguyệt Quốc. Hắn bị chính lũ ác quỷ mình nuôi phản lại và ăn mất rồi. Nhưng cháu đã bắt được hồn của Trần Diễm Long. Hắn biết khá nhiều chuyện, lát nữa chúng ta sẽ thẩm vấn hắn.”
Cô ngừng lại một chút, rồi hỏi tiếp:
“Còn lão Du và những người khác thế nào? Có phải hiện tại họ đều đang hôn mê không?”
Ông Triệu gật đầu:
“Đúng vậy. Tất cả những người trong danh sách đều đột nhiên hôn mê, gây ra không ít xôn xao.”
Vu Âm trầm ngâm, sau đó đề nghị:
“Hãy đưa họ đến một nơi tập trung. Cháu sẽ đưa linh hồn của họ trở lại cơ thể.”
Cô lấy từ túi trữ vật ra một cái túi lớn và đổ tất cả đồ vật bên trong lên bàn họp. Giữa một đống hỗn độn, cô nhặt lên vài món đồ ăn vặt và chiếc vali của mình, nhíu mày rồi hừ một tiếng:
“Đây là đồ của cháu, không phải đồ cướp đâu. Đàm Từ mua cho cháu đấy. Mấy thứ này cháu không nộp!”
Câu nói của cô khiến ông Triệu bật cười sảng khoái.
Sau khi sắp xếp lại các đồ vật quan trọng, Vu Âm lấy từ túi trữ vật ra một chiếc quan tài nhỏ. Cô mở nắp, kéo linh hồn của Trần Diễm Long ra. Một câu chú nhanh chóng được niệm lên, cố định linh hồn hắn tại chỗ.
Cô bình thản nói:
“Các người muốn hỏi gì thì hỏi. Hắn chắc chắn biết nhiều hơn Đổng Dương Siêu.”
Mọi người bắt đầu cuộc thẩm vấn. Vu Âm ngồi yên lặng ở một góc, không xen vào. Việc này không phải sở trường của cô.
Dưới tác dụng của thần chú, Trần Diễm Long không thể chống cự. Hắn trả lời rành rọt từng câu hỏi, tiết lộ rất nhiều thông tin quan trọng. Nhờ đó, ông Triệu và các lãnh đạo nắm được toàn bộ chi tiết về âm mưu, bao gồm cả việc một phần thế lực của Hoa Quốc đã bị xâm nhập bởi ngoại bang.
Câu trả lời của hắn cũng hé lộ rằng Bành Nguyệt Quốc chính là một mắt xích lớn trong âm mưu này. Không chỉ là người am hiểu huyền thuật, Bành Nguyệt Quốc còn được người Nhật tôn trọng và tin tưởng. Tuy nhiên, hắn không dễ dàng bán mạng cho ai. Để bảo vệ mình, hắn đã bí mật giữ lại rất nhiều bằng chứng, bao gồm thư từ, ghi âm, video… Ban đầu, những thứ này chỉ để phòng ngừa phản bội, nhưng giờ đây lại trở thành bằng chứng quý giá trong tay ông Triệu.
Khi cuộc thẩm vấn kết thúc, ông Triệu vỗ vai Vu Âm, giọng nhẹ nhàng:
“Cháu đã vất vả rồi. Bây giờ cứ đưa hắn đi tạm giam trước. Sau đó về nghỉ ngơi đi. Bệnh viện sẽ sắp xếp người đưa cháu về.”
Ông dừng lại, ánh mắt đầy cảm kích:
“Trước đây, chúng tôi bảo vệ đất nước. Giờ là đến lượt các cháu trẻ tiếp nối. Các cháu làm tốt hơn chúng tôi rất nhiều. Cảm ơn cháu, Vu Âm.”
Vu Âm hơi ngượng ngùng khi được ông Triệu khen ngợi. Cô cười trừ, gãi đầu, ánh mắt lúng túng:
“Cũng không có gì đâu ạ, đây là việc cháu nên làm.”
Ông Triệu bật cười hài lòng:
“Cháu thật khiêm tốn. Ông đã sắp xếp tài xế đưa cháu về. Cháu chỉ cần nói cho tài xế biết muốn đi đâu là được.”
Ông Triệu dừng lại một chút rồi hỏi thêm:
“Cháu vẫn còn ở tòa cao ốc chứ?”
Vu Âm lắc đầu, đáp thẳng thắn:
“Không ạ, cháu sẽ về nhà anh Đàm Từ. Đầu bếp nhà anh ấy nấu ăn rất ngon!”
Ông Triệu nghe vậy thì bật cười:
“Vậy một ngày nào đó, ông sẽ mời cháu đến nhà ông để nếm thử tay nghề của đầu bếp nhà ông. Nếu cháu thích, có thể qua nhà ông ở, đảm bảo cháu sẽ không thất vọng!”
Câu nói hài hước của ông Triệu khiến không khí nhẹ nhàng hẳn lên. Vu Âm cười đáp lễ, rồi chào tạm biệt mọi người trước khi cùng tài xế ra ngoài.
Khi lên xe, Vu Âm gọi điện cho Đàm Từ. Nghe anh bảo đang ở nhà, cô liền bảo tài xế đưa mình đến biệt thự của anh.
Cánh cổng biệt thự mở ra, Vu Âm bước vào và thấy Đàm Từ đang ngồi trên ghế đọc sách giữa sân. Cách đó không xa, Nghiêm Minh đang chơi đĩa bay với con ch.ó săn lớn. Thấy Vu Âm trở về, con ch.ó liền ngậm đĩa bay, vui vẻ chạy về phía cô.
Vu Âm nhìn nó, vừa nắm cổ vừa giả bộ nghiêm mặt:
“Mập thế này mà còn ham chạy nhảy. Lần sau mà còn thế nữa, coi chừng tao phạt đấy!”
Con chó ngoan ngoãn vẫy đuôi, rồi cọ cọ vào tay cô như xin lỗi. Thấy vậy, Vu Âm bật cười, thả nó ra. Nó liền quay lại sân, tiếp tục chơi đĩa bay với Nghiêm Minh.
Đàm Từ bước đến gần, ánh mắt tràn đầy lo lắng:
“Em có bị thương không? Lúc ở sân bay, tôi thấy sắc mặt em không được tốt. Là bị thương hay quá mệt mỏi?”
Vu Âm thoáng ngạc nhiên:
“Anh để ý thật đấy!”
Cô mỉm cười, rồi giải thích:
“Không tính là bị thương, chỉ là dùng quá nhiều linh lực nên hơi mệt. Cũng giống lần trước thôi. Bành Nguyệt Quốc lại triệu hồi cả đàn quỷ. Tôi sợ chúng chạy ra hại người nên phải dùng Thần Khí đánh tan chúng. Sau đó linh khí trong người tiêu hao quá nhiều. Có phun ra một ngụm m.á.u nhỏ, nhưng không sao đâu, sẽ sớm hồi phục thôi.”
Cô nói nhẹ nhàng, như thể đó chỉ là một chuyện nhỏ. Nhưng Đàm Từ nghe xong thì không giấu nổi sự căng thẳng:
“Em nói vậy chứ tôi biết tình hình lúc đó chắc không hề đơn giản. Sức mạnh càng lớn, trách nhiệm càng nặng, mà nguy hiểm cũng không ít.”