Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài

Chương 35

Bên ngoài, mẹ chồng của Tiểu Hà đang ngâm chân thoải mái, vừa xem TV vừa cười đùa. Nhưng bà chưa kịp phản ứng, Tiểu Hà đã cầm chậu nước rửa chân hắt thẳng vào mặt bà.

Cô hét lên, giọng đầy đau đớn và căm phẫn:
“Tôi biết mà! Tiểu Vân Đóa mất tích không liên quan gì đến bà thì còn liên quan đến ai nữa? Bà biết rõ tôi yêu quý Tiểu Vân Đóa như thế nào, vậy mà bà dám bán nó cho quán thịt chó! Bà là con người sao? Đây là nhà của tôi, Tiểu Vân Đóa là chó của tôi, dựa vào cái gì mà bà tự tiện đem nó đi bán?”

Mẹ chồng Tiểu Hà, giờ đã ướt sũng nước, mặt mũi tối sầm lại. Bà đập bàn, đứng phắt dậy, quát lớn:
“Con ranh này! Mày điên rồi à? Tao là mẹ chồng mày đấy! Mày dám hắt nước rửa chân vào tao? Nếu là trước kia, tao đã bắt con trai tao ly hôn với mày rồi! Đừng tưởng mày sinh cho nhà họ Trần một đứa cháu trai là muốn làm gì cũng được! Tao là mẹ chồng, đây là nhà con trai tao, tao có quyền xử lý mọi thứ trong nhà này, bao gồm cả con ch.ó c.h.ế.t tiệt của mày!”

Trong phòng livestream, khán giả nghe được những lời này, ai nấy đều tức giận:

Fan 1: “Trời ơi, bà mẹ chồng này ác độc thật!”
Fan 2: “Không cần bàn cãi, streamer nói đúng rồi, Tiểu Vân Đóa chắc chắn bị bà ta bán đi!”
Fan 3: “Thật không hiểu nổi! Tiểu Vân Đóa là người thân của Tiểu Hà mà! Đại sư Vu Âm, xin nhận cái lạy của tôi!”

Tiểu Hà gào lên trong đau đớn, không để mẹ chồng át đi tiếng nói của mình:
“Căn nhà này là cha mẹ tôi mua cho tôi! Là tôi tự bỏ tiền trang trí trước khi kết hôn! Mặc dù tôi lấy con trai bà, nhưng căn nhà này, thậm chí cả chồng tôi cũng không bỏ ra đồng nào! Bà dựa vào đâu mà dám bán Tiểu Vân Đóa của tôi mà không xin phép? Bà có biết, tôi có thể báo cảnh sát kiện bà tội ăn cắp không?”

Nghe đến câu “báo cảnh sát,” chồng Tiểu Hà vội chạy đến, cố ôm cô vào lòng, an ủi:
“Vợ yêu, mẹ anh chỉ nhất thời hồ đồ thôi. Em đừng giận, đừng cãi nhau với bà nữa. Tiểu Vân Đóa không còn, ngày mai anh sẽ mua cho em một con ch.ó khác, được không? Vợ yêu, nhìn anh này, nhịn một chút đi. Tha thứ cho mẹ anh, được không em?”

Tiểu Hà quay phắt lại, ánh mắt đầy uất ức:
“Dựa vào cái gì mà tôi phải nhịn? Đó là Tiểu Vân Đóa! Con chó duy nhất trên thế giới này! Anh lấy gì để bù đắp cho tôi? Anh có thể khiến Tiểu Vân Đóa sống lại không?”

“Dựa vào cái gì mà tôi phải tha thứ cho một kẻ trộm? Mẹ anh là một kẻ trộm! Trong mắt tôi, bà ta còn là kẻ g.i.ế.c người! Một kẻ g.i.ế.c người thân của tôi!”

Tiểu Hà gào lên trong nước mắt, đẩy cả mẹ chồng và chồng ra khỏi cửa. “Cút đi! Cả hai mẹ con anh cút hết đi!” Tiếng cửa đóng sầm lại vang lên, theo sau là tiếng khóa cửa chặt từ bên trong.

Trong phòng livestream, khán giả nghe thấy rõ ràng mọi thứ:

Fan 1: “Chồng của Tiểu Hà đúng là vô dụng! Chỉ biết khuyên vợ nhịn. Sao anh ta không bảo mẹ mình nhịn đi?”
Fan 2: “Bà mẹ chồng đúng là không phải người! Lợi dụng lúc Tiểu Hà không có ở nhà để bán Tiểu Vân Đóa, thật không thể tha thứ được!”
Fan 3: “Tôi mà là Tiểu Hà, chắc tôi đã sớm báo cảnh sát. Đúng là tội ác tày trời!”

Tiểu Hà trở lại, ngồi sụp xuống trước điện thoại, giọng nghẹn ngào:
“Streamer… có cách nào để Tiểu Vân Đóa của tôi quay lại không?”

Vu Âm nhẹ nhàng an ủi:
“Cô hãy bình tĩnh lại trước. Tôi còn một chuyện rất quan trọng muốn nói với cô, chuyện này liên quan đến chồng cô.”

Nghe đến chồng, Tiểu Hà cố gắng hít sâu, mất gần một phút để bình tĩnh. Cô gật đầu:
“Streamer, tôi hiện tại đã sẵn sàng, cô nói đi.”

Vu Âm chậm rãi giải thích:
“Tôi đã xem qua vận mệnh của Tiểu Vân Đóa thời điểm nó mất tích và cung tài vận của cô. Tôi phát hiện gần đây cô có hao hụt tiền bạc.”

Tiểu Hà nhíu mày:
“Ý cô là sao?”

Vu Âm tiếp tục:
“Vụ việc Tiểu Vân Đóa bị bán, ban đầu chồng cô không biết. Nhưng sau khi mẹ chồng cô bán nó, bà ấy đã gọi điện báo cho chồng cô. Tại thời điểm đó, nếu chồng cô thực sự yêu thương cô, anh ta có thể bảo mẹ chồng chuộc Tiểu Vân Đóa về hoặc tự mình đi chuộc. Thời gian vẫn còn kịp.”

Tiểu Hà nghe đến đây, cả người run lên:
“Vậy tại sao anh ta không làm như vậy?”

Vu Âm nặng nề đáp:
“Vì mẹ chồng cô nói với chồng cô rằng Tiểu Vân Đóa được bán với giá 500 tệ. Khi ấy, chồng cô đang rất thiếu tiền. Thay vì tìm cách chuộc lại Tiểu Vân Đóa, anh ta lại đi lấy số tiền đó từ mẹ chồng cô.”

Tiểu Hà tái mặt, giọng khàn đặc:
“Tôi và chồng tôi kết hôn theo kiểu ai kiếm được thì tự tiêu. Chúng tôi áp dụng chế độ chi tiêu AA. Tôi không hỏi lương anh ta, cũng chẳng quan tâm anh ta tiêu xài thế nào. Nhưng lương anh ta không thấp, tại sao lại thiếu tiền đến mức cần 500 tệ?”

Vu Âm im lặng một lúc, sau đó nhìn vào bát tự mà Tiểu Hà vừa gửi đến. Cô thở dài, giải thích:
“Chồng cô nghiện cờ bạc. Lương của anh ta không đủ để trả nợ cờ bạc, thậm chí còn vay mượn từ đồng nghiệp và bạn bè. Gần đây, mẹ chồng cô bị anh ta ép buộc phải đưa tiền, bà ta vì không biết lấy đâu ra nên mới nảy sinh ý định bán Tiểu Vân Đóa.”

Tiểu Hà sững sờ, cả người như đông cứng.

Bình Luận (0)
Comment