Vu Âm tiếp tục:
“Không chỉ vậy, cô hãy kiểm tra hộp trang sức của mình. Hơn một nửa số vàng của cô đã bị mẹ chồng cô đổi thành đồ giả. Số tiền bán trang sức, bà ấy cũng đưa hết cho chồng cô để trả nợ.”
Tiểu Hà không thể chịu đựng thêm. Cô lập tức đứng bật dậy, chạy về phía hộp trang sức.
“Tiểu Hà, đừng vội! Nghe tôi nói hết đã!” Vu Âm gọi lớn qua điện thoại.
Khán giả trong livestream cũng sốt ruột:
Fan 1: “Streamer vẫn chưa nói hết! Tiểu Hà, nghe hết đi rồi hẵng hành động!”
Fan 2: “Chồng cờ b.ạ.c thì không thể tha thứ được. Tiểu Hà, ly hôn ngay! Thu thập bằng chứng, để anh ta tự trả nợ!”
Fan 3: “Cặp mẹ con này đúng là không còn gì để nói. Đã sống trong nhà người ta mà còn vì 500 tệ mà bán chó, lại còn trộm cả trang sức!”
Sau khi kiểm tra trang sức, Tiểu Hà quay lại, gật đầu xác nhận:
“Streamer, đúng như cô nói. Hơn một nửa số vàng của tôi đã bị đổi thành đồ giả. Anh ta còn gì để biện minh nữa?”
Khán giả bắt đầu đặt câu hỏi:
Fan 4: “Tiểu Hà, chồng cô là con nhà nghèo sao? Sao lại có người vô trách nhiệm như vậy?”
Fan 5: “Phụ nữ lấy phải chồng nghèo đúng là khổ đủ đường. Nhìn Tiểu Hà mà thương.”
Tiểu Hà ngồi xuống, giọng lạnh nhạt nhưng đầy đau đớn:
“Anh ta là con trai độc nhất trong một gia đình nông thôn. Điều kiện gia đình anh ta rất khó khăn. Khi kết hôn, vì sính lễ, anh ta nói không đủ tiền, nhà tôi chỉ yêu cầu 6 vạn 6. Trong đó, tôi phải vay mượn người thân 6 vạn để giúp anh ta.”
Nghe đến đây, khán giả đồng loạt phẫn nộ:
Fan 6: “Tiểu Hà, ly hôn đi! Anh ta không xứng đáng!”
Fan 7: “Chuyện sính lễ đã vậy, giờ còn cờ bạc, phá nát gia đình. Đúng là không thể tha thứ được!”
Fan: “Xem ra, thương hại đàn ông chính là khởi đầu của xui xẻo.”
Khán giả: “Đúng là phượng hoàng nam. Có người vợ tốt như vậy mà không biết trân trọng. Ly hôn nhanh đi! Cô xứng đáng được sống hạnh phúc hơn!”
Vu Âm lướt qua các bình luận mới, bình tĩnh lên tiếng:
“Tiểu Hà, chồng cô có một công việc không tệ, nhưng vì nghiện cờ bạc, anh ta luôn sống trong cảnh nợ nần. Anh ta sợ chủ nợ gọi điện đến công ty, sợ đồng nghiệp biết chuyện nên đã nảy sinh ý định lợi dụng cô.”
Tiểu Hà nhíu mày, nghi ngờ hỏi: “Ý cô là sao?”
Vu Âm tiếp tục:
“Anh ta hiện đang lên kế hoạch giả vờ bắt cóc con trai cô. Theo kế hoạch, anh ta sẽ tìm cách đưa cô đi khỏi nhà, rồi để đồng hương của mình mang con trai cô đi giấu. Sau đó, nhóm đồng hương đó sẽ giả làm bọn bắt cóc, liên lạc với cô, yêu cầu tiền chuộc và đe dọa rằng nếu cô báo cảnh sát, họ sẽ g.i.ế.c con tin.”
Tiểu Hà sửng sốt: “Làm sao cô biết được chuyện này?”
Vu Âm điềm tĩnh giải thích:
“Tôi tính được vận hạn gần đây của gia đình cô, và thông tin này trùng khớp. Chồng cô sẽ liên tục tẩy não, khiến cô lo sợ cho an toàn của con trai, đến mức không dám báo cảnh sát. Bọn chúng sẽ yêu cầu 30 vạn tiền chuộc, và vì lo cho mạng sống của con, cô sẽ chuyển số tiền đó.”
Vu Âm dừng lại một chút, rồi nói tiếp:
“Nhưng mọi chuyện không dừng ở đó. Chồng cô thấy cô dễ dàng chấp nhận mức tiền chuộc, anh ta sẽ tiếp tục nhờ đồng hương tăng giá lên gấp ba lần, cứ thế lừa hết tiền của cô. Trong thời gian bị bắt giữ, con trai cô do điều kiện chăm sóc tồi tệ, bị ốm nhưng không được chữa trị kịp thời. Hậu quả là trí tuệ của nó bị tổn thương nghiêm trọng, dẫn đến trở thành người tàn tật suốt đời.”
Lời nói của Vu Âm như một lưỡi d.a.o đ.â.m thẳng vào tim Tiểu Hà. Cô thở gấp, cả người run rẩy:
“Con trai tôi… Tàn tật trí tuệ?”
Vu Âm gật đầu, giọng trầm buồn:
“Khi con trai cô được đưa về nhà trong tình trạng đó, mẹ chồng cô sẽ đổ hết trách nhiệm lên đầu cô, trách cô không chăm sóc con cẩn thận. Cô vì tự trách mà nhẫn nhịn, sống trong đau khổ. Đỉnh điểm là khi cô tận mắt thấy mẹ chồng tát con mình chỉ vì nó không chịu ăn, cô mới quyết định ly hôn và mang con trai đi.”
Khán giả trong livestream phẫn nộ:
Fan 1: “Cặp mẹ con nhà chồng đúng là không còn lương tâm!”
Fan 2: “Tiểu Hà, ly hôn ngay! Đừng chần chừ thêm nữa!”
Vu Âm nói tiếp:
“Để giành quyền nuôi con, cô đã chấp nhận chia phần lớn tài sản chung cho chồng mình. Một mình cô vất vả nuôi con, đến khi về già, cô vì lo lắng cho tương lai của con trai mà quyết định cùng nó rời xa thế giới này, để nó không phải chịu khổ thêm nữa.”
Tiểu Hà nghe đến đây, không thể kìm nén được nữa, ôm mặt khóc nức nở.
“Tiểu Hà, cô hãy tỉnh táo. Tất cả bằng chứng đều ở trên chiếc điện thoại của anh ta,” Vu Âm nhắc nhở.
Tiểu Hà lau nước mắt, lập tức nhớ ra:
“Lúc nãy, khi tôi đuổi anh ta đi, anh ta chưa kịp mang theo điện thoại!”
Vu Âm vội nói:
“Không chỉ chiếc điện thoại mà anh ta thường dùng. Còn một chiếc khác, được giấu trong ngăn kéo bàn làm việc. Bằng chứng quan trọng nằm trong chiếc điện thoại đó.”
Nghe vậy, Tiểu Hà chạy thẳng vào phòng làm việc. Chưa đầy một phút sau, cô quay lại với một chiếc điện thoại màu đen trên tay. Vừa kiểm tra nội dung, cô vừa không ngừng rơi nước mắt. Một lúc sau, Tiểu Hà tắt màn hình, lau nước mắt và cúi đầu cảm ơn Vu Âm:
“Cảm ơn cô, streamer. Nếu không có cô, mẹ con tôi…”
Cô nghẹn lại, không dám nói tiếp.