Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài

Chương 91

Nghe đến đây, Vu Âm cảm thấy không ổn. Cô nhẹ giọng ngắt lời, “Trần Phương Ngộ, cậu cho tôi biết ngày tháng năm sinh của mình đi, tôi sẽ xem bát tự cho cậu. Theo tôi, số phận của cậu không phải khổ cực như vậy, có thể có hiểu lầm nào đó ở đây.”

Câu nói ấy như thắp lên một tia hy vọng trong ánh mắt cậu bé. “Thật sao, streamer? Có phải tôi chỉ là đứa trẻ bị lạc? Cha mẹ ruột của tôi vẫn đang tìm tôi đúng không?”

Giọng nói của cậu run rẩy, như sợ hy vọng mong manh này sẽ tan biến. “Mấy năm nay, tôi hay mơ thấy mình không bị bỏ rơi, mà bị bắt cóc. Cha mẹ ruột của tôi vẫn đang tìm tôi.”

Vu Âm gật đầu, hỏi thêm, “Cậu có biết ngày sinh và giờ sinh của mình không? Nếu không biết, ngày tháng năm sinh của cha mẹ cậu cũng được.”

Cậu lắc đầu, ánh mắt chùng xuống. “Tôi không biết gì về bản thân mình cả. Nhưng trong tủ nhỏ ở phòng kho, tôi từng thấy một tờ giấy hồng – giấy đăng ký kết hôn của ba mẹ tôi. Trên đó có ghi ngày sinh của họ, nhưng chữ viết của ba tôi xấu quá, tôi chỉ nhớ được ngày sinh của mẹ thôi.”

Vu Âm lặng lẽ nhìn màn hình điện thoại, ánh mắt trầm tĩnh như nước.

“Được rồi, cậu cho tôi biết ngày sinh và giờ sinh của mẹ cậu.” Vu Âm nhẹ giọng nói.

Trần Phương Ngộ nhanh chóng mở danh sách tin nhắn và tìm kiếm. Chỉ một lúc sau, cậu nhận được thông tin từ mẹ ruột, kèm theo một lá số bát tự.

Vu Âm nhìn vào lá số bát tự, chậm rãi phân tích. “Lá số này cho thấy mẹ cậu là một người có cuộc sống giàu sang, nhưng trong giai đoạn trung niên đã phải chịu nhiều mất mát, cả về tinh thần lẫn thể chất.”

Trần Phương Ngộ hơi khựng lại, đôi mắt thấp thỏm lo lắng. “Streamer, đây là lá số bát tự của mẹ ruột tôi thật sao? Có phải… có phải tôi chỉ là một đứa trẻ bị họ nhặt về không?” Cậu vừa hỏi, giọng vừa run rẩy, pha lẫn hy vọng và sợ hãi.

Vu Âm không vòng vo, gật đầu khẳng định. “Không. Bà ấy là mẹ ruột của cậu, và bà rất yêu thương cậu.”

Những lời này như một cơn sóng lớn đánh mạnh vào lòng Trần Phương Ngộ. Cậu cầm điện thoại bước ra ngoài, tìm một nơi thật yên tĩnh.

“Streamer, tôi… tôi tìm được một nơi rồi. Giờ cô có thể nói rõ hơn được không?” Trần Phương Ngộ ngồi xuống, đặt điện thoại lên đầu gối, ánh mắt đầy mong đợi.

Vu Âm gật đầu, giọng dịu dàng như muốn an ủi. “Tôi đã xem qua, mẹ cậu luôn âm thầm chăm sóc cậu. Hằng năm, bà ấy đều gửi quà cho cậu từ nước ngoài vào các dịp lễ, Tết, hay sinh nhật. Bà ấy chưa bao giờ quên cậu, dù chỉ một lần. Ngoài ra, bà ấy cũng gửi tiền vào tài khoản của cậu, lo lắng rằng cậu sẽ thiếu thốn.”

Nghe đến đây, Trần Phương Ngộ trầm mặc. Cậu không thể ngờ rằng mẹ mình, người mà cậu cho rằng đã bỏ rơi mình, lại âm thầm quan tâm đến từng chi tiết nhỏ như vậy.

“Cậu nói rằng từ nhỏ đến giờ không gặp lại mẹ, nhưng thực tế là bà đã nhiều lần trở về nước trong những năm gần đây. Dù vậy, bà chưa tái hôn, cũng không có con riêng. Cậu là đứa con duy nhất của bà.”

Màn hình livestream bỗng dưng tràn ngập bình luận:

Fan A: “Mẹ của Trần Phương Ngộ vẫn luôn quan tâm anh ấy, vậy tại sao lại không đến gặp?”
Fan B: “Chắc chắn có điều gì đó đã ngăn cản!”
Fan C: “Streamer nói đúng. Một người mẹ không quên sinh nhật con trai mình thì làm sao có thể không yêu thương con?”

Trần Phương Ngộ cảm thấy trái tim mình như có gì đó tan chảy. Từ nhỏ, cậu luôn nghĩ rằng mình không được ai yêu thương. Cậu từng bước đi trên bờ vực, chỉ cần một cú xô nhẹ là sẽ rơi vào hố sâu tuyệt vọng.

“Streamer, nếu bà ấy yêu tôi, tại sao bà không đến tìm tôi? Có phải ba tôi ngăn cản không? Hay còn lý do nào khác?” Giọng cậu nghẹn lại, ánh mắt rối bời.

Vu Âm lắc đầu, nhẹ nhàng đáp. “Không liên quan đến ba cậu. Điều này liên quan đến chú thím của cậu.”

Những lời này khiến cả khán giả lẫn Trần Phương Ngộ đều ngỡ ngàng.

“Chú thím tôi?” Cậu lặp lại, giọng khàn đặc.

Nếu hôm nay Trần Phương Ngộ không trực tiếp hỏi, có lẽ cậu đã tự kết liễu cuộc đời mình.

Cho đến tận giây phút cuối cùng, Trân Phương Ngộ vẫn nghĩ rằng không ai yêu thương mình và mình chỉ là một gánh nặng của thế giới này.

Dưới ánh trăng nhạt, Vu Âm nhìn thẳng vào màn hình điện thoại, ánh mắt sắc sảo nhưng vẫn dịu dàng.

“Cậu biết không, nếu cậu chết, cậu sẽ c.h.ế.t ngay trước mặt mẹ mình. Cái c.h.ế.t của cậu không chỉ mang đến đau khổ mà còn khiến một người mẹ phát điên, có thể trở thành kẻ sát nhân.”

Những lời này như sấm sét đánh trúng trái tim Trần Phương Ngộ. Cậu lặng người, tay siết chặt lấy điện thoại.

Vu Âm chợt đổi giọng, khẽ hỏi: “Ngày mai là sinh nhật cậu đúng không?”

Trần Phương Ngộ gật đầu, giọng nhỏ như gió thoảng. “Đúng vậy.”

Vu Âm nhẹ nhàng nói tiếp: “Cậu có muốn gặp mẹ mình không? Đích thân hỏi bà ấy tại sao lại rời xa cậu suốt những năm qua?”

Trần Phương Ngộ ngẩng đầu, ánh mắt tràn đầy ngờ vực và khát khao. “Nhưng… mẹ tôi thật sự sẽ gặp tôi sao?”

Vu Âm gật đầu, ánh mắt kiên định. “Có những chuyện, cậu phải tự mình hỏi, tự mình nghe câu trả lời. Giờ hãy rời khỏi sân thượng, bước ra ngoài, cậu sẽ thấy một người phụ nữ mặc váy đen đầu tiên. Đó chính là mẹ cậu.”

Nghe những lời khích lệ ấy, Trần Phương Ngộ chỉ do dự nửa phút. Nhìn vào ánh mắt đầy tin tưởng của Vu Âm qua màn hình, cậu hít một hơi sâu rồi gật đầu mạnh.

Bình Luận (0)
Comment