Các fan trong livestream bắt đầu ồn ào:
“Trần Phương Ngộ, đừng tắt livestream nhé! Chúng tôi cũng muốn xem!”
“Làm ơn đừng dừng lại, ai cũng tò mò muốn biết kết quả.”
Trần Phương Ngộ nhìn bình luận, khẽ nói: “Được rồi, tôi sẽ để mọi người cùng theo dõi.”
Cậu cầm điện thoại rời khỏi sân thượng. Đây là tầng cao nhất của khu chung cư nơi cậu sống. Bước vào thang máy, cậu xuống tầng một, rồi đi qua sảnh lớn.
Khi vừa bước ra khỏi sảnh, ánh mắt cậu lập tức bị thu hút bởi một người phụ nữ trung niên. Bà mặc váy đen, đi giày cao gót, tay cầm một cây đàn violin. Dáng người thanh thoát nhưng đầy vẻ u sầu, bà đang đứng cách đó vài trăm mét, phía trước biệt thự của chú thím cậu.
Trần Phương Ngộ như bị thôi thúc, tiến đến gần. Khi đến trước mặt bà, cậu khẽ gọi: “Dì ơi… dì có phải là mẹ con không?”
Người phụ nữ giật mình, ngẩng đầu lên. Đôi mắt bà lộ rõ sự kinh ngạc.
“Phương Ngộ?” Giọng bà run rẩy, hai tay cũng không ngừng run. “Sao con lại ở đây? Mới vừa rồi mẹ còn gọi điện cho chú con, chú con bảo con đang ở nhà nổi nóng mà…”
Bà không kìm được cảm xúc, vứt cây đàn xuống đất, tiến đến gần cậu. Bà đưa tay xoa đầu cậu, rồi bất giác đo chiều cao: “Con cao hơn mẹ rồi… Thật không ngờ…”
Đây là lần đầu tiên trong ký ức, Trần Phương Ngộ cảm nhận được sự thân thiết đến từ một người lớn. Cậu trợn tròn mắt nhìn người phụ nữ trước mặt, giọng nghẹn ngào: “Dì… dì là mẹ con thật sao?”
Người phụ nữ lặng đi, rồi ánh mắt tràn ngập đau khổ. “Phương Ngộ, con không nhận ra mẹ sao?”
Câu hỏi ấy như một lưỡi d.a.o cứa vào tim bà. Bà khẽ thì thầm: “Chú và thím con nói rằng, họ đã cho con xem ảnh của ba mẹ mỗi năm, để con không quên cha mẹ mình trông như thế nào.”
Bà nắm lấy tay Trần Phương Ngộ, nhưng chợt nhận ra điều gì đó. Bà nhìn kỹ bộ quần áo cậu đang mặc, đôi mắt hiện rõ sự hoang mang. “Sao con lại mặc bộ quần áo này? Đây là đồ mẹ mua cho con khi con mười tuổi mà. Mẹ gửi rất nhiều quần áo mới mỗi năm, sao con vẫn mặc bộ này?”
Trần Phương Ngộ cúi đầu, giọng nhỏ dần: “Bộ này là đồ của anh họ không mặc nữa, thím đưa lại cho con.”
Người phụ nữ sững sờ, đôi tay run lên. “Cái gì? Mẹ gửi quần áo mới cho con mỗi năm… Chú và thím chưa bao giờ đưa cho con sao?”
Cậu khẽ gật đầu, rồi nói tiếp: “Chú và thím cũng chưa bao giờ đưa cho con bất kỳ bức ảnh nào của ba mẹ. Con chưa từng nhận được gì từ mẹ.”
Những lời này như sét đánh ngang tai, làm bà choáng váng. Vu Âm, qua màn hình điện thoại, khẽ cười nhạt: “Quần áo mẹ cậu mua cho cậu, mà cậu lại nghĩ là đồ của anh họ. Điều này chứng tỏ chú thím cậu đã lấy hết mọi thứ mẹ cậu gửi.”
Vu Âm nói thêm: “Trần Phương Ngộ, bây giờ cậu và mẹ cậu hãy tìm một nơi yên tĩnh để nói chuyện thật lòng. Cậu sẽ thấy, thế giới này không chỉ có đau khổ mà còn đầy yêu thương và ấm áp.”
Dưới ánh sáng mờ nhạt của những chiếc đèn đường, Trần Phương Ngộ đứng đối diện mẹ mình. Gương mặt bà rạng ngời niềm vui và xúc động, nhưng bỗng chững lại khi nghe thấy giọng nói lạ phát ra từ điện thoại của con trai.
Mẹ Trần nhíu mày hỏi: “Con đang gọi điện cho ai vậy?”
Trần Phương Ngộ lắc đầu, giải thích: “Không phải, con đang nói chuyện với một streamer trên mạng. Cô ấy giúp con tìm thấy mẹ. Cô ấy bảo chúng ta nên tìm một nơi yên tĩnh để nói chuyện.”
Ánh mắt của mẹ Trần thoáng hiện sự bối rối. Bà chưa quen với việc phát trực tiếp và không nghĩ rằng con trai mình lại nói chuyện với người lạ trên mạng.
Vu Âm, ở đầu bên kia màn hình, khẽ bật cười trước cách nói chuyện ngây thơ của cậu bé.
Mẹ Trần nắm lấy tay con trai, nhẹ nhàng nói: “Nếu con không ngại, chúng ta đến khách sạn mẹ đang ở nhé. Nó gần đây thôi, yên tĩnh và tiện cho hai mẹ con nói chuyện.”
Bà chỉ vào cây đàn violin và những món đồ đặt dưới đất: “Mặc dù mẹ đã gửi quà sinh nhật cho con từ trước, nhưng mẹ nghe nói con thích đàn violin nên mẹ đặc biệt đặt làm một cây đàn từ nước ngoài mang về.”
Trần Phương Ngộ ngoan ngoãn cúi người giúp mẹ nhặt các kiện hàng lớn nhỏ. Khi nghe đến đàn violin, cậu khẽ nói: “Mẹ ơi, anh họ con mới là người học đàn, còn con thì không được học. Chú thím nói học đàn tốn kém quá, họ không đủ tiền để cho con học.”
Mặt mẹ Trần thoáng biến sắc. Bà nghiêm giọng: “Con muốn học thì cứ học, liên quan gì đến họ? Con trai của mẹ khi nào cần họ cung phụng?”
Bà nhìn thẳng vào mắt con trai, tiếp tục: “Lúc mẹ và ba con ly hôn, chúng ta đã lập riêng cho con một tài khoản ngân hàng. Mỗi năm, mẹ và ba đều chuyển tiền vào tài khoản đó. Một phần là tiền học phí và chi tiêu, phần còn lại là tiền tiêu vặt của con. Dịp Tết hay sinh nhật, mẹ và ba đều gửi thêm tiền lì xì. Thậm chí, nếu công ty làm ăn thuận lợi, mẹ còn chuyển thêm.”
Bà ngừng lại, như cố gắng nhớ lại: “Những năm đầu, mẹ không kiếm được nhiều, mỗi năm chỉ chuyển khoảng 500 ngàn cho con. Nhưng vài năm sau, công ty mẹ phát đạt hơn, mẹ gửi ít nhất 5 triệu mỗi năm. Ba con cũng không chịu thua. Mẹ gửi 500 ngàn, ông ấy gửi 600 ngàn. Mẹ gửi 5 triệu, ông ấy gửi 6 triệu. Làm sao con lại thiếu tiền để học đàn violin được?”