Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài

Chương 93

Ánh mắt bà ánh lên sự không thể tin nổi: “Chú và thím con còn nói với mẹ rằng con đã mời giáo viên nổi tiếng về dạy đàn tại nhà, mỗi buổi học tốn đến 5000 đồng. Sao lại thành ra là anh họ con học đàn?”

Nghe những lời này, lòng Trần Phương Ngộ dậy lên cảm giác tủi thân khó tả. Cậu khẽ đáp: “Chú nói thẻ ngân hàng của con chỉ là tạm thời. Lúc đó chú bảo mượn tên con mở thẻ vì không tìm thấy giấy tờ cá nhân của chú. Nhưng thực ra thẻ ấy luôn ở trong tay chú.”

Sắc mặt mẹ Trần càng lúc càng tối lại. Bà cười nhạt nhưng không giấu được sự giận dữ: “Vậy còn chuyện này: mấy năm qua, chú thím con nói gì với mẹ? Họ bảo rằng con hận ba mẹ vì đã bỏ con lại, không muốn gặp lại chúng ta. Đó là thật hay giả?”

“Giả,” Trần Phương Ngộ đáp dứt khoát. Cậu nắm chặt tay, giọng nói trầm hẳn: “Chú thím nói rằng ba mẹ không cần con, rằng hai người đã có gia đình và con cái khác ở nước ngoài. Con đối với ba mẹ chỉ là gánh nặng. Nếu không phải họ thu nhận, con đã phải lang thang ngoài đường, c.h.ế.t đói từ lâu.”

Nghe vậy, mẹ Trần tức đến mức buột miệng chửi thề, một điều bà hiếm khi làm.

Bà nắm lấy vai con trai, ánh mắt kiên định: “Nghe mẹ nói đây, Phương Ngộ. Mẹ và ba con đều ở nước ngoài gây dựng sự nghiệp, việc đó không hề dễ dàng. Ngay từ đầu, chúng ta đã rất bận rộn. Nhưng sau này, khi công việc ổn định, mỗi năm mẹ và ba đều cố gắng về thăm con, nhất là vào sinh nhật của con. Mẹ chưa bao giờ bỏ quên con, chưa bao giờ!”

Trần Phương Ngộ im lặng, cúi đầu, nghe mẹ kể lại những gì chú thím đã nói với bà suốt nhiều năm qua.

“Chú thím con nói với mẹ rằng con rất nổi loạn, rất cực đoan, hận mẹ và ba đến mức không muốn gặp chúng ta. Họ bảo rằng nếu con thấy mẹ hoặc ba, con sẽ nổi điên, làm tổn thương bản thân, thậm chí bỏ nhà ra đi.” Mẹ Trần siết chặt tay, giọng run rẩy. “Vì vậy, mẹ và ba, dù rất nhớ con, đã không dám bước vào nhà, chỉ dám đứng ngoài cổng nhìn lén con một chút. Chúng ta không muốn làm tổn thương con thêm.”

Bà dừng lại một lúc, ánh mắt thoáng lên nỗi đau đớn và uất hận. “Mẹ ngày đêm nhớ con, vậy mà lại bị chính những người thân cận nhất lừa dối và lợi dụng. Phương Ngộ, mẹ nói cho con biết, chú thím con là những kẻ xấu xa độc ác.”

Bà chỉ về phía căn biệt thự không xa, nói rõ ràng từng chữ: “Căn nhà đó đứng tên con. Năm ấy, khi mẹ và ba con ly hôn, chúng ta đã mua nó cho con. Tất cả chi phí sinh hoạt trong nhà, từ tiền điện, nước đến tiền lương của bảo mẫu, đều do mẹ và ba chi trả. Vậy mà chú thím con dám chiếm dụng như tài sản của họ!”

Lời nói của bà khiến cả phòng livestream im lặng trong giây lát, trước khi khán giả nổ ra hàng loạt bình luận đầy phẫn nộ:

“Thật quá đáng! Người ăn bám chính là chú thím của Trần Phương Ngộ!”
“Đây không chỉ là ăn bám, mà còn là chiếm đoạt trắng trợn!”
“Họ lấy tiền của cháu trai, ngược đãi cậu ấy suốt bao năm, thật không thể tha thứ!”

Mẹ Trần tiếp tục, giọng nói đầy căm phẫn: “Năm đó, ba mẹ con ly hôn vì không hợp nhau. Con còn nhỏ, mẹ muốn đưa con ra nước ngoài dù vất vả cũng chịu được. Nhưng ba con nhất quyết giành quyền nuôi con. Ông ấy khuyên mẹ nên để con ở lại nhà nội, giao cho em trai ông ấy chăm sóc. Mẹ nghĩ, dù sao cũng là người thân, con sẽ được yêu thương. Vậy mà…”

Bà hít sâu, cố nén cảm xúc: “Chúng ta đã đưa cả nhà chú con từ quê lên thành phố, sắp xếp công việc, thuê bảo mẫu để chăm sóc con. Chúng ta lo cho họ từ chỗ ăn ở đến tiền lương, chỉ mong họ đối xử tốt với con. Vậy mà họ báo đáp chúng ta thế nào? Họ ngược đãi con, lừa dối mẹ, tiêu tiền của mẹ mà còn cố biến con thành đứa trẻ bất hạnh!”

Ánh mắt bà chuyển sang đầy day dứt khi nhìn con trai mình. “Hồi đó mẹ đã sai. Dù khó khăn đến đâu, mẹ cũng nên đưa con đi cùng. Mẹ nghĩ rằng dù con có hận mẹ và ba, thì ở lại với chú thím, con cũng được sống đầy đủ, ấm êm. Nhưng mẹ đã nhầm.”

Bà nhẹ nhàng v.uốt ve gương mặt gầy guộc của Trần Phương Ngộ, nước mắt chảy dài: “Mẹ thật sự không biết con đã phải chịu đựng những gì. Nếu không nhờ phòng livestream này, mẹ có lẽ đã không bao giờ biết được sự thật.”

Vu Âm từ đầu dây bên kia chậm rãi lên tiếng: “Sự thật là, tất cả những gì bà và chồng cũ gửi về cho Trần Phương Ngộ đã bị chú thím cậu ta chiếm đoạt. Không chỉ lấy tiền, họ còn cố tình kìm hãm cậu ta, sợ cậu ấy vượt trội hơn con cái của họ. Nếu hôm nay Trần Phương Ngộ không tình cờ vào phòng livestream này để tìm cách liên lạc với bà, cậu ấy đã có ý định nhảy lầu tự tử.”

“Cậu ta sẽ c.h.ế.t ngay trước mặt bà, và lúc c.h.ế.t cũng không biết mẹ cậu ta đang đứng trước t.h.i t.h.ể của mình.

Trân Phương Ngộ đã chết, bà và chồng cũ mới biết được những đau khổ mà Trân Phương Ngộ phải chịu đựng trong mấy năm qua. Sau khi lo xong hậu sự cho Trân Phương Ngộ, bà không chịu được cú sốc này, đã g.i.ế.c cả nhà chú của con mình.

Chồng cũ bà phải gánh tội thay, nhưng nỗi đau mất con khiến bà mất lý trí. Bà cảm thấy chồng cũ cũng có trách nhiệm ve cái c.h.ế.t của con, trong cơn tức giận, bà đã g.i.ế.c cả chồng cũ, rôi sau đó tự sát.”

Bình Luận (0)
Comment