Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1017 - Chương 1020: Tru Sát

Chương 1020: Tru Sát

Bởi vì quanh Diêm Sơn thành có không ít hang động đi xuống dưới lòng đất, nên yêu ma làm loạn đã gây nên những tổn thương cực sâu đối với nơi đây.

Cuồng Kiếm sơn trang một thời cực kỳ hưng thịnh giờ đã thành một đống phế tích, toàn bộ Diêm Sơn thành cũng đã biến thành một tòa quỷ thành, không có người ở.

Dư Sơ Cuồng trở về là để tảo mộ, muốn nói cho thê tử biết Tử Kiếm đã tới Tàng Kiếm cung tu hành, có chốn để về lần nữa.

Nhưng khi hắn tới bên ngoài Diêm Sơn thành thì giật nảy cả mình, lập tức phi thân tới trước mộ.

Bia mộ vẫn dựng thẳng vững chắc nhưng phần mộ ở phía sau đã bị đào thành một cái hố to, quan tài bên trong cũng không cánh mà bay.

Quan tài đã được chôn cất hơn mười năm nên không hề có mùi huyết nhục hấp dẫn sự chú ý của dã thú yêu quái.

Mà nhìn dấu vết đào bớt thì rõ ràng đây là hành vi của nhân loại, không còn gì để nghi ngờ.

Nếu là bọn trộm mộ thì cũng sẽ không mang cả quan tài đi, ai lại tốn nhiều sức lực như vậy để đào một bộ xương khô chứ?Sắc mặt Dư Sơ Cuồng âm trầm như sắp nhỏ ra nước, đột nhiên hắn nhớ đến một người:“Mã Siêu Quần!”Trong hang động, một con yêu tướng giống như mèo rừng mãnh liệt nhào lên, tốc độ kinh người, gió tanh nhanh chóng đập vào mặt.

Ánh sáng trắng lóe lên, yêu tướng kia đã thành đầu một nơi thân một nẻo rồi, Văn Chính Danh tiện tay vê ra một viên yêu đan rồi cất vào trong túi Bách Bảo.

Tuy tứ đại tông sư không tìm được Lý Thanh Sơn, nhưng muốn tìm những yêu quái khác thì thực sự quá dễ dàng.

Dưới sự tra xét từ thần niệm của họ, dù là Dạ Du Nhân giỏi ẩn giấu khí tức để tiến hành ám sát thì cũng dễ thấy tựa như đom đóm trong bóng tối.

Một hồi gió tanh mưa máu chợt bùng lên ở dưới lòng đất, đến mức mà bất kể là Dạ Du Nhân hay là yêu quái cũng đều chỉ còn con đường chết, chẳng đỡ nổi một chiêu.

Suy cho cùng, yêu quái có thể chiến đấu vượt cảnh giới giống như Lý Thanh Sơn thực sự quá hiếm thấy.

“Tỷ tỷ, đồn thăm dò của chúng ta bị giết sạch rồi!”Dạ Lưu Ba vội vàng bẩm báo với Dạ Lưu Tô, dưới mệnh lệnh của Lý Thanh Sơn tất cả Dạ Du Nhân đều rút về dưới lòng đất.

Tuy các nàng không biết tứ đại tông sư là gì, nhưng cũng biết đó là đối thủ mà các nàng tuyệt đối không chống lại được.

“Tiếp tục di chuyển sâu xuống dưới lòng đất!”Dạ Lưu Tô quả quyết hạ lệnh rồi xông lên phía trước, dẫn đầu đám Dạ Du Nhân, tiếp tục di chuyển.

Bạch Y Tú Sĩ bông dừng bước rồi nhắm mắt lại.

Văn Chính Danh nói:“Đường sư huynh, thế nào rồi?”Bạch Y Tú Sĩ mở mắt ra:“Có một đoàn Dạ Du Nhân ở phía trước chúng ta, cách khoảng hai mươi dặm, không có ai đã vượt qua thiên kiếp thứ hai, họ đang di chuyển xuống phía dưới.

Còn một luồng yêu khí khổng lồ song hành với vị trí của chúng ta, bên ngoài năm mươi dặm, chắc là con nhện tinh kia.

”“Chúng ta truy đuổi cái nào đây?”Bạch Y Tú Sĩ đáp:“Đi thôi, bắt giặc phải bắt vua trước! Trước hết tiêu diệt con yêu nghiệt kia đã rồi lại đi dẹp tan đám Dạ Du Nhân.

”…Dạ Lưu Ba nói:“Hình như họ không đuổi theo!”Mấy vạn Dạ Du Nhân vội vã tiến bước trong hang động, đội ngũ uốn lượn tựa như rắn, không vang lên một tiếng động nào.

“Không thể bất cẩn, tiếp tục di chuyển xuống phía dưới.

Nắm chắc sự nhiễu loạn của nguyên từ thì họ cũng không dễ gì tìm được chúng ta, sau đó chúng ta có thể tản ra!”“Tản ra sao? Như thế thì chẳng phải là sẽ bi tiêu diệt từng nhóm một hay sao?”“Đối thủ lần này không phải là đối tượng mà chúng ta có thể chiến thắng nhờ vào số lượng, bằng không thì chủ nhân cũng đã không để chúng ta bỏ chạy từ trước.

”Dạ Lưu Ba lo lắng nói:“Không biết chủ nhân thế nào rồi?”“Dựa vào thủ đoạn của chủ nhân thì tự vệ không thành vấn đề.

Chúng ta đi mau lên!”Mỗi lần gặp phải lối rẽ thì sẽ tách ra một lần, chẳng mấy chốc đội ngũ đã tan tác, cuối cùng chỉ còn lại hai người Dạ Lưu Tô và Dạ Lưu Ba.

Nhiệt độ xung quanh đã nóng đến mức như thiêu như đốt, nham thạch thoáng đỏ lên.

Một giọt mồ hôi rơi trên mặt đất sẽ lập tức có một đống sương trắng bùng lên, Dạ Lưu Ba hơi cáu kỉnh, vung đao bổ đôi khối nhũ đá trước mặt.

“Đáng ghét, nếu ta mạnh hơn một chút thì tốt rồi!”“Đừng nói gì.

”Tâm trạng Dạ Lưu Tô cũng không tốt nhưng vì tâm tính chín chắn nên không để lộ ra thôi.

Vừa mới xây dựng được một mảnh lãnh địa ở trên mặt đất thì lại bị ép trở về dưới lòng đất, hơn nữa còn là chỗ sâu hơn ở dưới lòng đất.

Dạ Du Nhân mới thống nhất không được bao lâu mà đã bị nàng tự tay chia tách.

“Có điều, chắc chắn chủ nhân sẽ giải quyết họ!”Dạ Lưu Ba nói tràn ngập tự tin.

“Ừm.

”Dạ Lưu Tô cũng không lạc quan lắm, trên mặt đất ở Thanh Châu này là thiên hạ của nhân loại, dù là yêu soái cũng không thể nào hoành hành.

Chẳng qua, nếu đã chọn ỷ lại thì cũng chỉ đành tin tưởng hắn.

Một tiếng “ầm ầm” vang dội truyền đến từ đỉnh đầu, hang động rung lắc cực mạnh, đất đá tung bay cả lên.

“Chuyện gì xảy ra vậy?”“Có lẽ những người kia đã gặp Chu Hậu, chúng ta tiếp tục đi thôi!”

Bình Luận (0)
Comment