La bàn ngừng chuyển động, biểu cảm của Phong Bất Toàn cứng đờ, miệng há lớn, hồn nhiên không để ý rằng nước miếng đang chảy xuống.
Bạch Y Tú Sĩ vội hỏi:“Phong đạo hữu, thế nào rồi!”Phong Bất Toàn nhảy lên một cái vừa như bị điện giật vừa như bừng tỉnh khỏi ác mộng, giọng điệu như hóa khùng hóa điên chẳng khác nào một con tinh tinh lớn quái dị.
“Ta tìm ra rồi! Ta tìm ra rồi!”Văn Chính Danh nói:“Phong đạo hữu, tìm thấy chỗ ẩn thân của yêu nghiệt kia rồi sao?”Phong Bất Toàn vồ mạnh lên vai Văn Chính Danh, sử dụng khí lực lớn đến nỗi Văn Chính Danh cũng cảm thấy đau nhói.
Hắn nhìn Phong Bất Toàn đầy kinh ngạc, chỉ một bên mắt mù của hắn chảy ra một giọt lệ đục, mà bên sáng tỏ kia thì tràn ngập vẻ mừng như điên:“Ta muốn gặp U Phi đại nhân!”Rất nhiều năm trước, cũng là tìm người, cũng có hậu tạ.
Trận đấu đá thiên cơ, ân oán dây dưa kia hiện rõ trước mắt như mới vừa xảy ra hôm qua.
Việc tìm người kia chẳng khác nào một con diều giấy đi vào trong biển mây, tất cả thiên cơ đều bị che lấp.
Vất vả lắm hắn mới bắt được một chút tung tích, vậy mà một cơn gió kéo tới…Dây điều bị đứt, diều bay cao phía chân trời, không biết tung tích.
Hắn vốn tưởng rằng không biết con diều kia đã rơi ở chỗ nào đó, trở thành nỗi tiếc nuối không thể nào tiêu tan.
Nhưng hắn không ngờ, hôm nay sợi dây diều mờ ảo kia lại hiện ra trước mắt.
Nếu không có duyên phận vướng mắc sâu sắc như thế, hắn gần như đã quên rồi.
Bởi vì có cơ duyên sâu như vậy nên hắn mới tin chắc mình không nhìn lầm.
Đây là ý trời!“Phong đạo hữu, Phong đạo hữu!”Bạch Y Tú Sĩ liên tục gào lên, lúc này Phong Bất Toàn mới giật mình tỉnh lại và lau nước mắt trên mặt.
Khi thấy ánh mắt kinh ngạc của tứ đại tông sư, hắn mới nhận ra chiếc lưng còng của mình bỗng dưng thẳng tắp.
“Đạo hữu vui mừng như vậy là vì tìm được vị trí của yêu nghiệt kia rồi sao?”Văn Chính Danh lấy làm kỳ quái hỏi, dù như vậy thì cũng không cần vui mừng đến nỗi lệ rơi đầy mặt đâu nhỉ.
“Yêu nghiệt? À đúng rồi, không tìm được, tất cả thiên cơ đều bị che lấp, ta không tính ra được hắn ở đâu.
”Phong Bất Toàn âm thầm hối hận, lúc nãy mình không nên thất lễ như thế, lại còn nói ra vài chữ “U Phi đại nhân”, để người có lòng nghe được thì hậu quả khó mà lường nổi.
“Lão phu đã phụ lòng ủy thác của Hầu gia, ta không có lời nào để bẩm báo, mong mấy vị tông sư xin lỗi giúp ta!”Hắn chắp tay và nói, tuy tướng mạo vẫn xấu xí nhưng có thể thấy loáng thoáng vài phần hào hiệp của ngày xưa thông qua dáng người rắn rỏi kia.
Phong Bất Toàn nhẹ nhàng rời đi, để lại tứ đại tông sư quay mặt nhìn nhau, trong chốc lát chẳng hiểu rõ đến cùng đã có chuyện gì xảy ra với Phong Bất Toàn.
Nhưng họ cũng không thể cứ thế trở lại rồi xin cứu viện tiếp từ Như Ý Hậu, như vậy thì có vẻ vô dụng quá, thế là họ bàn luận:“Chắc chắn đám Dạ Du Nhân kia đều trốn xuống dưới lòng đất, hay là chúng ta truy sát xuống dưới lòng đất, ép yêu nghiệt kia xuất hiện.
”“Yêu nghiệt kia là hạng người vô tình vô nghĩa, sao lại mạo hiểm vì vài Dạ Du Nhân được, chỉ sợ không đơn giản như vậy.
”Bạch Y Tú Sĩ nói:“Vậy thì cũng chẳng sao, dưới lòng đất này cũng chẳng thiếu yêu ma! Con nhện tinh La Ti kia hạ lệnh đồ thành đã là mối họa lớn tội ác đầy trời, dù không thể tiêu diệt Nguyệt Ma, nhưng dẹp tan được tất cả yêu nghiệt, giết chết La Ti thì cũng coi như có cái để bàn giao với quận trưởng đại nhân!”Lý Thanh Sơn lại tới hồ lửa dung nham cùng với Tiểu An, hỏa linh trong này là mãnh liệt nhất, có tác dụng ức chế rất mạnh đối với linh quy yêu đan, thích hợp nhất để đột phá Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh.
Mùi lưu huỳnh dày đặc và dung nham màu vàng óng cuồn cuộn là phong cảnh vĩnh viễn không thay đổi ở nơi đây, mà Nguyên Từ hỗn loạn cuồng bạo kia lại càng khiến người ta kinh ngạc.
Nếu không phải từng giao đấu vài lần thì Lý Thanh Sơn gần như không thể tin rằng Kim Thiền có thể ở lại nơi như thế này.
Quả nhiên, Kim Thiền Linh Vương là danh bất hư truyền!Lý Thanh Sơn đợi một lúc , không có giọng nói nào vang lên trong đầu thì xông lên gật đầu với Tiểu An rồi bước vào dung nham.
Hắn không sử dụng yêu khí hộ thể ở nơi này, ngay cả yêu khí còn khó mà điều động được.
Cảm giác dung nham thiêu đốt da thịt có hơi đau đớn, nhưng rất thoải mái.
Làm hắn nhớ tới cảm giác tắm nước nóng ngày trước, hơn nữa còn có một nguồn sức mạnh cộng hưởng với mạch máu của hắn, đây là cảm giác mà lần trước hắn đến không có.
Lý Thanh Sơn trực tiếp giang hai tay ra, nằm thẳng trên mặt hồ, mái tóc màu đỏ sậm xõa tung, lửa nóng cuốn lấy thân thể hắn tựa như rắn, liếm láp toàn thân hắn.
Chẳng mấy chốc đã bao vây rồi nhấn chìm thân thể hắn.
Cuối cùng kết thành một cái kén lửa đỏ rực khổng lồ.
Đợi đến ngày phá kén chính là lúc tung cánh rồi.
Những con tử đá được đặt đối xứng nhau, cửa lớn rộng mở, vài cơn gió lạnh xào xạc thổi qua.
Một người đi tới trước bậc thềm, nhặt một tấm bảng hiệu ở dưới chân lên, nhẹ nhàng xoa một cái khiến bụi bặm tung bay, sau đó bốn chữ “Cuồng Kiếm sơn trang” dần hiện ra.
Dư Sơ Cuồng liếc mắt nhìn bên trong một cái, do dự một lát rồi cuối cùng vẫn không bước vào.