Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1022 - Chương 1025: Quyết Đoán

Chương 1025: Quyết Đoán

Khí độ không màng đến sống chết như thế này cũng làm cho Lý Thanh Sơn thầm sinh ra bội phục, nghe lời của hắn rồi cười nói: "Thiên hạ chính đạo, chính đạo của ai?""Nhân đạo tức là chính đạo! Con người là linh trưởng của vạn vật, nếu không thì vì sao các ngươi lại muốn biến thành bộ dáng của con người?"Lý Thanh Sơn nói: "Nếu ta là người, vậy ta cũng là chính đạo ư? Thôi, ai cần biết nhân đạo quỷ đạo gì chứ, phân đi phân lại, lãng phí tâm tư.

Hôm nay rơi vào trong tay ta là ngươi đáng đời.

Nếu sau này ta chết trong tay các ngươi, ta cũng không oán.

"Chỉ một câu nói, lệ khí ngất trời.

Biển máu nổi lên những cơn sóng ngàn cân, Văn Chính Danh một kiếm chém tan sóng cả, Lý Thanh Sơn bừng bừng vọt ra, móng vuốt đập lên trên kiếm.

Keng! Trường kiếm bay lên.

Roi độc xoay chuyển như rắn, quấn lên, một điểm đen như mực trên đuôi nhọn rung lên như tim rắn, đâm vào trên người Văn Chính Danh.

Dù thân thể đã hư hoá nhưng độc tố vẫn lan ra rất nhanh.

Văn Chính Danh còn cất giấu không ít thủ đoạn, nhưng cho dù một đấu một thì đến cả Chu hậu La Ti hắn cũng không thắng nổi chứ đừng nói còn có Lý Thanh Sơn tương trợ, lại thêm sự áp chế của Huyết Hải Phiên.

Biển máu cuồn cuộn dâng lên, trận chiến này không có chút hồi hộp nào.

Văn Chính Danh vẫn chưa nói lời nào, cho dù là lúc sắp chết thì trên mặt cũng không hề có vẻ e sợ, muốn tự bạo Kim Đan, lại bị Tam Muội Bạch Cốt hỏa của Tiểu An cắn nuốt.

Vào khoảnh khắc Văn Chính Danh chiến tử, hai thân ảnh nhanh như chớp ập tới, Lý Thanh Sơn và Chu hậu La Ti cấp tốc giao thủ cả trăm lần rồi lướt qua nhau.

Trong tay Lý Thanh Sơn có thêm một cái bách bảo nang, mà Chu hậu La Ti thì lấy được một viên Kim Đan.

Có địch nhân và đồng đội như vậy sẽ luôn làm cho người ta hoài nghi rằng con đường mà bản thân đi liệu có đúng đắn hay không.

Dù rằng hiện tại đã biến thành không phải người không phải yêu, nhưng chính đạo mà Văn Chính Danh nói thì thật ra hắn cũng hiểu.

Chẳng qua có nói tới những điều này nữa cũng vô ích, vào lúc hắn gặp khó khăn cũng chẳng nhìn thấy chính đạo ở nơi đâu, tới giúp hắn cũng không phải chính nhân quân tử của Nho gia, mà là một vị ma trong ma, yêu trong yêu.

Điều đầu tiên dạy cho hắn là phải tự dựa vào bản thân mình, vào đao trong tay, ngàn vạn đệ tử Nho gia thì sao chứ, làm gì có người nào thấy được sự tồn tại của Lý Thanh Sơn hắn đây.

"Đưa đây!" Lý Thanh Sơn giơ tay về phía Chu hậu La Ti.

"Trận chiến này nếu không có sức mạnh mà chỉ dựa vào hai người thì liệu có giết được hắn không?" Chu hậu La Ti nắm chặt Kim Đan trong lòng bàn tay, sức mạnh ẩn chưa trong đó làm nàng vô cùng động tâm.

"Ta cứu mạng ngươi, không, mặc cho ngươi nói gì, không phải ta đang bàn điều kiện với ngươi, đưa đây !"Lý Thanh Sơn trầm mặt, khí tức hung lệ trên người càng trở nên nặng hơn, biển máu lại cuồn cuộn dâng lên như cự thú gào thét đang muốn chọn người cắn nuốt.

Sắc mặt của Chu hậu La Ti biến đổi, cắn răng quăng Kim Đan ra thành một đường vòng cung sáng chói rồi rơi vào trong tay Lý Thanh Sơn.

Lý Thanh Sơn thu Kim Đan lại, sắc mặt mới hơi giãn ra, cười nói: "Vậy mới ngoan chứ! Bây giờ chúng ta đi tìm ba vị kia, chiến lợi phẩm thu được thì mỗi người một phần, hiện tại là ba đối ba!" Hơn nữa kiếm trận của đối phương đã bị phá, quan trọng nhất là bây giờ trong lòng họ nhất định tràn ngập phẫn nộ và thù hận.

Dã thú khi bị thương sẽ vì điên cuồng mà trở nên đáng sợ, nhưng con người một khi mất đi lý trí thì sẽ trở nên yếu ớt.

"Văn sư đệ chết rồi!" Bạch y tú sĩ đột nhiên dừng chân lại, thần tình chấn động.

"Cái gì, không thể nào!" Sắc mặt hai người đại biến, không thể tin nổi.

Một khi đạt đến cảnh giới Kim Đan thì sẽ có rất nhiều thủ đoạn bảo mệnh, tuyệt sẽ không dễ dàng bị kích sát, chẳng qua lá cờ huyết sắc quỷ dị kia lại đã để lại ám ảnh tâm lý trong lòng họ, loại pháp khí tự tạo ra không gian này thật sự quá hiếm thấy.

Dường như đang nghiệm chứng lời nói của bạch y tú sĩ, yêu khí của Nguyệt ma lại một lần nữa dâng cao lên, giống như một ngọn đèn trong bóng đêm hấp dẫn họ đi về phía trước.

Mà khí tức của Văn Chính Danh lại không xuất hiện theo, hiển nhiên là lành ít dữ nhiều.

"Chúng ta nhất định bảo báo thù rửa hận cho hắn!"Đôi mắt của ba người đều đã phiếm hồng, sát khí ào ào.

Bạch y tú sĩ chặn hai sư đệ lại, cắn răng nói: "Chúng ta rút lui!""Vì sao?""Ta hiểu tâm tình của các ngươi, nhưng mà hiện tại không phải cơ hội tốt.

Mối thù của sư đệ sẽ không bỏ qua như vậy đâu!" Trong mắt bạch y tú sĩ ánh lên hàn quang.

"Không ngờ họ lại rút lui, đúng là rất quả quyết!"Lý Thanh Sơn cảm thấy ba luồng khí tức kia đột phá ra khỏi tầng đất, cuối cùng biến mất ở đáy lòng đất, tuy là cố đuổi theo thì vẫn đuổi kịp, nhưng mà một thân một mình, chỉ cần bất cẩn là sẽ bị giết, trái lại có khả năng chuyển thắng thành bại.

Hơn nữa hắn còn có một việc lớn khác phải làm!Hiện tại đã không còn ai có thể ngăn trở hắn luyện hóa Thanh Hà, cái thời cơ này vụt qua là sẽ mất luôn, nhất định phải làm trước khi Như Ý quận kịp phản ứng.

Lý Thanh Sơn mang theo Tiểu An, tìm đến một dòng sông ngầm, ngược dòng đi lên, rất nhanh đã tới trong Hồ Nguyệt Đình.

Hắn phá nước đi ra, giương cánh chao liệng, chấn bay ra thủy châu khắp trời, dưới ánh nắng chiếu rọi xuống lấp lánh như trân châu, thúc giục tốc độ đến cực hạn, núi non vùn vụt trôi qua trước mắt.

Chẳng qua bao lâu, hắn đã chạy tới Thương Mang sơn mạch, nơi có đầu nguồn của sông Thanh Hà.

Bình Luận (0)
Comment