Ba thanh trường kiếm gần như bị chém rụng cùng một lúc, tia lửa bắn tung toé ra bốn phía, trường thương ở trong tay của nàng nhanh chóng xoay chuyển, phát ra tiếng kêu trầm thấp mà chói tai, đánh bay trường kiếm, không hề bị ảnh hưởng.
Mặc cho ngươi có thiên biến vạn hoá cũng khó ngăn phong mang của một thương này.
Thời khắc sinh tử, trên người Văn Chính Danh bạo phát ra hạo nhiên chính khí chói mắt, xé rách cánh tay của Lý Thanh Sơn.
Hắn chỉ còn lại bộ xương, tuy là bất tử, nhưng cũng không phát huy ra sức mạnh cường đại của Ngưu ma được.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên có một vòng hỏa diễm lượn quanh trên thân thể đã trở thành xương trắng của Lý Thanh Sơn, nơi hỏa diễm đi qua, máu thịt được phục sinh, giống như dục hỏa trùng sinh trong truyền thuyết.
Cơ thịt trên cánh tay kết lại, dữ tợn ép bạch quang trên người Văn Chính Danh xuống.
Một mảnh ngọc cổ đeo trên eo Văn Chính Danh vỡ tan ra.
Trường thương xuyên qua đầu Văn Chính Danh lại không có cảm giác đâm trúng hiện vật nào, Văn Chính Danh biến thành hư ảnh như linh hồn.
Lý Thanh Sơn vồ hụt một cái, Văn Chính Danh bay đến bên cạnh, mặt trầm như nước, nếu không phải có thủ đoạn bảo mệnh thì lần này gần như đã lật thuyền trong mương, bỏ mạng ở nơi này.
Hiện tại, hắn đã không sợ bất kỳ tấn công vật lý nào, toàn thân trên dưới không có nhược điểm nào, lại vẫn có thể kiểm soát trường kiếm, thi triển pháp thuật.
Mà hai con yêu quái trước mắt này đều đang ở trạng thái yếu ớt, chỉ cần lần nữa kết thành Tứ Thời kiếm trận cùng ba vị sư huynh thì nhất định có thể giết chết họ ở đây.
Đang nghĩ như vậy thì đột nhiên một ánh sáng đỏ như máu loé lên, một ngọn cờ huyết sắc phần phật lay động, cuốn về phía hắn.
Văn Chính Danh ngự kiếm bay gấp.
Huyết Hải Phiên cũng không ngừng nở ra biến lớn theo, bao trùm cả hạp cốc, quay đầu nhìn lại, biển máu cuồn cuộn không bờ không bến, hồi thần lại đã thấy thân ở trong một biển máu.
"Văn sư đệ!"Ba vị tôn sư gấp gáp đuổi tới cứu viện lại bị Lý Thanh Sơn và Chu hậu La Ti liên thủ chặn lại, chỉ có thể trợn mắt nhìn Văn Chính Danh bị cuốn vào trong Huyết Hải Phiên.
Chu hậu La Ti tinh thần bừng bừng, đang muốn thừa thắng truy kích, chợt thấy giữa eo thắt lại.
Lý Thanh Sơn bắt lấy eo nàng, dùng sức quăng về phía sau, cũng ném nàng vào trong Huyết Hải Phiên, làm gợn lên một quầng sáng.
Lý Thanh Sơn giương cánh, đỡ lấy Tiểu An, quay người đi luôn.
Ba người ngự kiếm đuổi gấp, nhưng lập tức phát hiện ra tốc độ của Lý Thanh Sơn còn kinh người hơn nhiều so với ghi chép trong tài liệu của Ưng Lang vệ, thế mà vụt một cái đã kéo dãn khoảng cách.
Nào có biết rằng, Lý Thanh Sơn căn bản không dám thi triển tốc độ cực hạn, bay trong hang động xen kẽ ngang dọc dưới đáy lòng đất gần như đã hao hết tất cả tinh thần, còn mệt hơn cả giao thủ với người khác.
Đợi đến khi đã kéo dài khoảng cách ra được một đoạn, hắn đột nhiên dừng bước quay người, hai quyền đấm nứt hư không, một vết nứt lan ra, đại địa nổ ầm ầm như động đất cấp mười hai, đất đá điên cuồng nổ tung ra khắp nơi.
Sau đó hắn thu khí tức toàn thân lại rồi cũng luồn vào trong Huyết Hải Phiên của Tiểu An, Tiểu An nâng Huyết Hải Phiên lên rồi đi.
Cơn đại địa chấn này không hề làm ba vị tôn sư còn lại bị thương tổn chút nào, nhưng lại khiến họ bị cầm chân lại, làm trái tim của họ chùng hẳn xuống.
Tất cả các dấu vết đều bị phá hoại, mà họ vẫn không cảm nhận được chút khí tức nào của đối phương, mở rộng cự ly tìm kiếm một hồi lại vẫn không có chút kết quả nào, chỉ có thể trông vào Văn Chính Danh phản kích lại sẽ truyền ra một tia khí tức, họ sẽ có thể đuổi đến cứu viện.
Trên biển máu mênh mông, sắc mặt Văn Chính Danh trầm xuống, cầm kiếm mà đứng, Chu hậu La Ti thì đứng ở không xa phía trước.
Lý Thanh Sơn thì ở phía sau như hổ rình mồi, trong khoảnh khắc vừa rồi, hắn đã đưa ra phán đoán dựa vào trực giác: "Làm bị thương mười ngón, không bằng làm đứt hẳn một ngón.
"Dựa vào thực lực của ba người họ thì gần như không thể giết cả bốn đại tôn sư ở đây, nhất thời bất cẩn, còn có khả năng bị giết ngược lại, chỉ bằng một chiêu Tứ Thời Kiếm Khí kia, nếu hắn phải chịu thêm một lần nữa thì đúng là không xong.
Mà chỉ dựa vào Huyết Hải Phiên thì Tiểu An cũng rất lòng khó áp chế được một tu sĩ Kim Đan, hiện tại lại là lấy nhiều địch ít, nắm chắc phần thắng.
Chu hậu La Ti nhìn Văn Chính Danh đã thành ba ba trong hũ, lại nhìn biển máu quen thuộc bên cạnh, không khỏi muốn nói: quả nhiên đối địch với họ rất đau đầu, liên thủ với họ thì lại nhẹ nhàng một cách bất ngờ.
Bốn tu sĩ Kim Đan liên thủ kết thành kiếm trận, nàng cũng không còn cách nào, hắn vừa ra tay, không những cứu nàng ra, còn kéo luôn cả một tu sĩ Kim Đan ra.
"Nào nào nào… có thù báo thù… có oán báo oán!" Lý Thanh Sơn giơ tay nhường, nói với Chu hậu La Ti.
Chu hậu La Ti hừ một tiếng, lại không hề vội vàng ra tay, yêu diễm cười nói: "Ngươi còn có di ngôn gì thì nói ra nghe xem.
"Văn Chính Danh thong dong nói: "Các ngươi ra tay đi! Nếu như ta đáng chết ở đây thì cũng là thiên mệnh.
Ngươi có thể giết Văn Chính Danh ta, lại không giết được chính đạo trong thiên hạ, không giết được hết ngàn vạn đệ tử Nho gia, yêu nghiệt như ngươi chỉ biết làm xằng làm bậy, chỉ có một con đường chết.