Văn Chính Danh không những không sợ mà còn mừng rỡ, quát lên:“Yêu nghiệt, đến đúng lúc lắm! “Định” cho ta!”Hắn phi thân lên phía trước mà không quay đầu lại, tay áo rộng giương ra, một tấm phù lao đến rồi hóa thành một chữ “định”, toàn thân Chu Hậu La Ti chợt cứng đờ.
Ba thanh trường kiếm được bao phủ bởi những dòng điện lao tới, kiếm khí như biến thành sợi quấn lấy thân thể Lý Thanh Sơn, trong phút chốc, hắn cảm thấy một cơn gió xuân thổi tới khiến xương cốt trở nên mềm yếu vô lực, sau đó bị băng lạnh thấu xương đông lại, rồi còn bị lửa cháy hừng hực thiêu đốt.
Mũi nhọn sừng trâu chỉ còn cách Văn Chính Danh một thước nhưng chợt trở nên vô cùng xa xôi.
“Tứ Thời Biến Ảo!”Văn Chính Danh cầm kiếm xoay người lại, trong nháy mắt đã tụ họp với ba thanh kiếm kia.
Lý Thanh Sơn chỉ cảm thấy trước sau phải trái, bốn phương tám hướng đều là kiếm khí, chúng liên tục xoay chuyển biến ảo.
Tứ đại tông sư tựa như đã hẹn ước cẩn thận, cùng buông tha cho Chu Hậu La Ti và nhắm vào Lý Thanh Sơn.
Đây tuyệt đối không phải chuyện có thể làm được nhờ vào phản ứng nhất thời, mà cần phải suy tư cẩn thận vô số lần, cân nhắc đến tất cả mọi sơ hở.
Văn Chính Danh yếu nhất tựa như là mồi nhử, dẫn dụ Lý Thanh Sơn rơi vào kết cục bị giết.
Bạch Y Tú Sĩ nói:“Nguyệt Ma, ngươi nghĩ rằng bọn ta không nghĩ tới việc ngươi sẽ đến đây đánh lén sao? Nghĩ rằng bọn ta sẽ không chuẩn bị gì ư?”Sau đó hắn vung tay lên:“Ba vị sư đệ, kiếm khí Tứ Thời đâu, giết tên yêu nghiệt này trước rồi lại nói!”Phù chú định thân cùng lắm chỉ duy trì được trong chốc lát, con nhện tinh kia sẽ thoát được nhanh thôi, đến lúc đó hai yêu con yêu quái hợp sức thì đúng là hơi phiền phức.
Có điều hắn tự tin tuyệt đối rằng phát động sát chiêu mạnh nhất của Tứ Thời kiếm trận thì có thể giết Nguyệt Ma bằng một chiêu.
Đến lúc đó lại triển khai kiếm trận rồi thong thả diệt con nhện tinh kia cũng không muộn.
“Xuân Lôi Kiếm!”“Hạ Vũ Kiếm!”“Thu Phong Kiếm!”“Đông Tuyết Kiếm!”Bốn đạo kiếm khí xanh vàng đỏ trắng phá không mà tới, tràn ngập khắp cả tầm mắt.
Lý Thanh Sơn hãm sâu trong kiếm trận, cảm nhận được cảnh báo mãnh liệt.
Linh Quy Huyền Giáp chỉ chống chọi được trong nháy mắt rồi ầm ầm nát tan.
Kiếm khí Tứ Thời liên tục biến hóa tuần hoàn, liên kết đầu đuôi tỉ mỉ chu đáo, không chút sơ hở.
Lý Thanh Sơn như bị quăng vào tấm đá mài, suýt chút nữa bị mài thành bột mịn.
Hắn lập tức sử dụng dị năng của Thủy Nguyệt Bàn, trong phút chốc phân thân ảnh trong gương ở trong nước lập tức nát tan, tung bay tựa hạt bụi nhỏ, bị tiêu hao hết không sót chút yêu khí nào.
Máu thịt toàn thân bắn tung tóe, suýt chút nữa bị mài thành một bộ xương, trên người chật kín vết kiếm.
Bạch Y Tú Sĩ thả lỏng tâm trạng, chắp tay nói:“Chúc mừng Văn sự đệ báo được thù lớn!”Văn Chính Danh cũng lộ ra nụ cười thả lỏng, tất cả những thứ này chỉ xảy ra trong chớp mắt, đợi khi Chu Hậu La Ti phá tan được Định Thân phù thì tứ đại tông sư đã kết thành kiếm trận lần thứ hai.
Chu Hậu La Ti nhìn mà lòng khiếp sợ, nếu họ sử dụng chiêu này từ đầu thì chắc chắn nàng không chống đỡ được đến hiện tại.
Họ để dành sát chiêu này là chờ Nguyệt Ma cắn câu, cũng là để dây dưa với nàng đến cuối, sau đó ra đòn bất ngờ, không cho nàng cơ hội tự bạo yêu đan.
Dù yêu quái có giả dối thì cũng khó mà mưu lược được như nhân loại, chủ yếu là do nhân loại có quá nhiều thủ đoạn, bùa chú, kiếm trận và trận pháp.
Có thể nói, nếu chỉ dựa vào sức mạnh bản thân để chiến đấu thì e rằng tứ đại tông sư hợp sức cũng chẳng phải đối thủ của Chu Hậu La Ti.
Một khi nàng tới gần người thì chính là một cơn ác mộng, nhưng vì có những mánh khóe này nên họ mới dồn ngược nàng vào chỗ chết được.
“Các ngươi cho rằng mình giết được hắn rồi sao?”Nghe Bạch Y Tú Sĩ nói vậy, Chu Hậu La Ti cất giọng khinh thường, sao họ biết tên này khó giết nhường nào chứ.
Tim Văn Chính Danh giật thót một cái, Nguyệt Ma vốn nên ngỏm rồi lại đột nhiên nhào lên.
Thi triển kiếm khí Tứ Thời này tiêu hao rất nhiều tâm tư và sức lực, tu vi Văn Chính Danh lại là yếu nhất trong bốn người, vì “báo được thù lớn” nên tâm tư cũng hơi thả lỏng, lúc này không tránh kịp nên bị ôm chặt lấy.
“Ta bắt được hắn rồi! Nương của con ta, còn không mau ra tay!”Một cái roi phá không mà tới, nó trong suốt trắng sáng, dùng ngàn vạn sợi tơ nhện xoắn bện tạo thành, chính là roi độc của Chu hậu La Ti.
Tuy độc tố đã bị loãng ra, nhưng độ cứng cỏi của nó lại không thay đổi, vẫn là vũ khí vừa tay nhất của nàng.
Chu hậu La Ti nâng tay đón lấy, chấn động thành cây thương thẳng tắp, ngọn thương đâm thẳng về phía Văn Chính Danh đang không động đậy được, hắn chỉ cảm thấy chân mày nhói đau, sát khí ầm ầm.
"Sư đệ cẩn thận!"Ba người bạch y tú sĩ đại kinh thất sắc, vung kiếm chém về phía Chu hậu La Ti, sao có thể nghĩ đến toàn thân máu thịt của Lý Thanh Sơn đã bị huỷ nhưng vẫn có thể động đậy.
Nhưng Chu hậu La Ti không để ý đến bất kỳ điều gì, cũng không thèm nhìn họ một cái nào, vào lúc này, trong mắt của nàng chỉ có sự tồn tại của Văn Chính Danh!Văn Chính Danh bị nhốt, Tứ Thời kiếm trận đã bị phá, tuy đều là pháp khí hiếm có, nhưng nếu chỉ dựa vào ba thanh trường kiếm kia mà muốn phá vỡ thần thông hộ thể của nàng thì vẫn chưa đủ.
Đâm!Giống như một tia chớp màu trắng rơi xuống từ chín tầng mây, bất kể vật cản nào đều không thể làm nó dao động.