Ở nơi sông Thanh Hà chảy ra Thương Mang sơn, gia chủ của Tạp gia Câu Đại đang im lặng khẽ khàng đi đến gần.
Trong tay hắn cầm một cái Lưu Ly ẩn thân kính, ẩn tàng thân hình khí tức, không lộ ra nửa kẽ hở, dù là mặt đối mặt cũng khó mà phát hiện ra sự tồn tại của hắn.
Ngày xưa Lý Thanh Sơn cũng từng có được một cái "Lưu Ly ẩn thân kính", chẳng qua đó chỉ là một kiện linh khí trung phẩm, mà tuy hình thức của cái ở trong tay Câu Đại gần như tương đồng, nhưng lại là một kiện linh khí cực phẩm, kém tận hai tầng.
Luyện khí đã trải qua vài ngàn năm phát triển, sản sinh không ít đồ vật "Chế thức” để thỏa mãn các nhu cầu khác nhau như "Ẩn thân" và "Phòng ngự" .
Tương tự như năm đại luyện khí pháp quyết của luyện khí cảnh giới, tất cả chúng đều kết hợp những ưu điểm và nhược điểm khác nhau để tối đa hóa hiệu quả.
Những luyện khí sư sau này chỉ cần chiếu theo cái quy cách này để luyện chế là được.
Nhưng trình độ luyện khí khác nhau thì sức mạnh của khí vật cũng sẽ phân cao thấp.
Sự tự tin của Câu Đại không chỉ đến từ cái "Lưu Ly ẩn thân kính" này, trong một tay khác của hắn đang cầm một cái bình nhỏ, trong bình có dịch thể dao động.
Thân là gia chủ của Tạp gia, tu vi thực lực của hắn đều không tính là mạnh, nhưng các loại đồ vật hi kỳ cổ quái lại thu thập không ít, vào lúc then chốt có thể phát huy ra hiệu quả đặc biệt.
Một bình "Ngưng linh dịch" này vốn là tài liệu trân quý dùng để luyện khí, chỉ cần đổ nó vào trong dòng sông, không những có thể phá hoại yêu khí của Nguyệt Ma mà còn có thể ngưng kết thủy linh chi khí của mảnh thủy vực này.
Sau này Nguyệt Ma còn muốn luyện hóa mảnh thủy vực này thì sẽ phải phí công sức lớn.
Mà hắn thì sẽ không có bất kỳ nguy hiểm nào, ở trước mặt Như Ý Hầu sẽ lập được đại công, cầm chắc một vốn vạn lời.
Đang nghĩ như vậy thì một bộ xương khô không biết từ lúc nào đã đứng ở trước mặt hắn, vô thanh vô tức.
Câu Đại rét run trong lòng, lập tức bất động:"Nó không thể nhìn thấy ta!"Tiểu An lẳng lặng nhìn Câu Đại bằng đôi mắt ngập tràn hỏa diễm, nàng đầu hơi nghiêng, nàng cảm thấy tên gia hỏa rõ ràng đã bị phát hiện nhưng lại không nhúc nhích chút nào này kỳ lạ vô cùng.
Câu Đại thầm thở phào nhẹ nhõm, xem ra đối phương thật sự không nhìn thấy hắn, nếu không nàng chắc chắn sẽ tấn công ngay.
Hắn cẩn thận đánh giá bộ xương nhỏ trước mặt, chỉ thấy tay trái của nó cầm một mảnh cờ nhỏ huyết sắc, tay phải cầm món đồ gì đó mà Câu Đại cảm thấy khá quen mắt.
"Đây không phải là.
Vân Cấp Trúc Ngọc Thiêm sao! Chẳng lẽ Tiểu An cũng bị giết rồi, không, không phải nàng vẫn đang bế quan sao, không xuất hiện, hay là.
" Hắn khó tin nhìn bộ xương nhỏ trước mặt, lại nghe thổi xùy một tiếng, hắn cảm thấy ngực đâu đớn một hồi bèn chậm rãi cúi đầu, một bàn tay xương đã cắm thật sâu vào trái tim hắn.
Vẻ mặt Câu Đại lập tức trở nên vô cùng dữ tợn, bản thân hắn là tu sĩ Trúc Cơ có sức sống mạnh mẽ, trong khoảng thời gian ngắn không chết được, hắn muốn làm phản kích trước khi chết.
Một cỗ hàn ý nồng đậm đã tràn ngập quanh thân, đóng băng hồn phách của hắn.
Tam Muội Bạch Cốt Hỏa vô tình cắn nuốt hắn, Tiểu An xem xét Lưu Li Ẩn Thân kính vừa mới nhận được một hồi rồi thu lại, song nàng lại cầm lấy vân cấp trúc ngọc thiêm, bắt đầu tính toán.
Phát hiện thiếu sót, tìm ra những nguy hiểm có thể xảy ra, lần lượt xóa bỏ.
Nước sông Thanh Hà trải rộng dung nạp cả trăm nhánh sông biến thành một con sông lớn cuồn cuộn, mặt sông rộng lớn, cuồn cuộn mênh mông.
Lý Thanh Sơn rẽ nước mà ra, nhìn hồ Nguyệt Đình từ xa, trong lòng hăng hái vô cùng, đi tới nơi này, nước sông Thanh Hà đã luyện hóa được một nửa, hơn nữa càng có thể nhờ cậy nước hồ Nguyệt Đình.
Hắn nâng cánh tay lên cao, trong lòng bàn tay là một viên Thuỷ Thần ấn.
Hồ Nguyệt Đình chợt nổi sóng cả.
Nước hồ quay cuồng, từng đợt từng đợt tràn vào trong nước sông Thanh Hà, tốc độ dòng chảy của nước đột nhiên tăng nhanh, tốc độ luyện hóa cũng trở nên nhanh hơn.
Trong sóng nước cuồn cuộn, một điểm Hồng Lân như ẩn như hiện, Tiểu Hồng lắc đầu vẫy đuôi, xuyên qua sóng cả mà đến.
Nó ngẩng đầu nâng Lý Thanh Sơn lên.
Lý Thanh Sơn tựa như đang khống chế tuấn mã, thuận theo dòng nước mà xuống, hưng trí đến độ cao giọng ngâm nga: "Tiếng vượn hai bờ không ngừng cất, thuyền nhẹ vượt qua vạn trọng sơn.
”Trên bầu trời, Liễu Trường Khanh, Hoa Thừa Tán và một đám người trong Bách gia đang đứng trên Phi Thiên Long hạm, nhìn yêu ma tuấn mỹ tùy ý bay bổng kia, tất cả đều á khẩu không nói nên lời, không ai dám ra tay ngăn cản.
Phía cuối dòng sông lớn là một vùng kênh trạch rộng lớn.
Mây đỏ giăng đầy trời tây, trên đường chân trời bị nhuộm thắm đỏ bỗng dâng lên một ngọn sóng, sóng cả nâng một con cá lớn, phía trên còn có một người, nó đang từ xa đến gần, tựa như từ trên trời giáng xuống.
Mắt thấy sắp tới điểm cuối, Lý Thanh Sơn cũng nở nụ cười, ánh mắt vừa chuyển đã thấy mấy đạo độn quang xẹt qua bầu trời, phi nước đại mà đến, mà người cầm đầu chính là Như Ý Hầu khoác hoa bào ngọc đới.