Trong ánh mắt kinh ngạc của Như Ý Hầu, hắn dần dần đứng dậy, mạnh mẽ hét lên một tiếng rống điên kinh thiên động địa, hai tay mạnh mẽ đẩy lên trên, đẩy thẳng cả Sơn Hà ấn cùng Như Ý Hầu lên trời.
Nhân cơ hội này, Lý Thanh Sơn vung hai cánh, liều lĩnh nhào về phía trước, dẫn động tất cả yêu khí cuồn cuộn trong nước sông, tản ra toàn bộ yêu khí, nhào về phía cuối sông, cũng chính là điểm kết thúc của chuyến đi lần này.
“Ngăn hắn lại!”Như Ý hầu kinh nộ hét lớn.
Ba mành lụa trắng tựa như kiếm quang lại tựa như ba ánh cầu vòng đan xen chém tới.
Lý Thanh Sơn cũng không thèm để ý, thậm chí không dám lãng phí một chút yêu khí nào để thi triển Linh Quy Huyền Giáp.
Huyết quang văng khắp nơi, kiếm quang xé rách làn da, xé tan huyết nhục.
Keng keng keng, ba tiếng kim loại giao nhau vang lên, đó là tiếng kiếm quang chém lên xương cốt.
Nhưng mà tất cả đều không thể ngăn cản thế nhào này của Lý Thanh Sơn, hắn tựa như mãnh hổ xuống núi, giao long xuống biển, thẳng tiến không lùi.
Đoàng, một tiếng nổ lớn vang lên, thân hình khổng lồ của Lý Thanh Sơn ngã xuống trong vùng kênh rạch rộng lớn, làm bọt nước tung toé đầy trời, nhưng thế xông lên vẫn không ngừng, hướng về phía trước cách đó mấy trăm trượng không mảy may thay đổi, dường như đã hao hết tất cả tinh khí thần.
Bóng đen lại một lần nữa bao phủ trên người Lý Thanh Sơn, Như Ý Hầu đầu hạ chân trên đặt lên Sơn Hà ấn, lấy mặt đất làm đích, nặng nề ấn xuống.
Lý Thanh Sơn xoay người lại, nhìn Sơn Hà ngay trước mắt đang gào thét mà đè xuống, hắn há miệng rộng để lộ ra hàm răng nanh trắng, cười to.
“Ha ha ha !”Nước sông Thanh Hà cuồn cuộn chảy từ đầu nguồn hơn mấy ngàn dặm đến điểm cuối này, liên kết thành một thể với yêu khí, nổi lên trên mặt nước Thanh Hà.
Thuỷ Thần ấn lóe ra quang mang rực rỡ trước nay chưa từng có, bành trướng lớn lên gấp đôi, một đường thủy văn thon dài quấn quanh nó, tựa như long xà, chính là nước sông Thanh Hà.
"Ta cho ngươi cười này!" Như Ý Hầu nghiến răng nghiến lợi, cả người toả ra xích quang chói mắt, dung hợp thành một thể với Sơn Hà ấn.
Vụt! Dòng nước tràn ra bốn phía, những giọt nước bắn tung tóe.
Như Ý Hầu không có cảm giác đè được hiện vật, cảm giác như đè lên một đống bông mềm, từ phía dưới truyền đến một luồng lực lượng vừa mềm mại mà lại cứng cỏi.
Lý Thanh Sơn không hề chiến đấu một mình, phía sau hắn còn có nước sông cuồn cuộn, hồ Nguyệt Đình dào dạt, còn có vô số mạch nước lớn nhỏ biến hoá thành từng đợt sóng nước, từng đạo linh quang, bắt đầu chống lại Sơn Hà ấn! Có luồng lực lượng này tương trợ, Lý Thanh Sơn dễ dàng chống Sơn Hà ấn lên, ngươi là chư hầu của một quận, vậy thì ta cũng là thuỷ thần của một sông! Ba vị tôn sư cùng nhau đánh tới, thấy trong tay mỗi người bọn họ đều cầm một tấm tử phù, hiển nhiên là đều đã lấy ra đồ cất đáy hòm, nhất định phải dồn Nguyệt Ma vào chỗ chết.
Sông lớn cuồn cuộn vọt đến hóa thành một đài phun nước khổng lồ hướng thẳng về phía chân trời, đẩy nghiêng cả Sơn Hà ấn.
Ba vị tôn sư còn chưa kịp bày thế vây hãm, trước mắt chợt lóe lập tức mất dấu Nguyệt Ma, chỉ thấy một đạo xích quang phá không mà đi.
Lý Thanh Sơn không còn kiêng kỵ nữa, vung Phong Hoả Vũ Dực, đảo mắt lập tức hất bốn người Như Ý Hầu ra, cười một tiếng: "Như Ý Hầu chó má gì đấy, ta thấy cũng chỉ đến thế là cùng!” Hắn chợt nhớ tới Thang Bình Hồ từng được mệnh danh là "Chủ nhân Thanh Đình", bèn cười nói: “Từ hôm nay trở đi, ta chính là chủ sông Thanh Hà!”Trong lòng Phong Bất Toàn gấp như có lửa đốt, bay vút đi vượt qua núi non trùng điệp, thành trì thôn làng.
Một người khổng lồ cao tới vài trăm trượng, thân mặc khải giáp xuất hiện ở đường chân trời.
Người khổng lồ to lớn như núi đứng chống kiếm xuống đất, nhìn kỹ lại thì vừa nãy cũng không phải là người khổng lồ thật sự mà là một bức tượng, không những cao lớn đến không thể tưởng tượng nổi, hơn nữa càng khó tin hơn cả thần thái, hình thức đến mỗi nếp nhăn trên da thịt đều có thể nhìn được rõ ràng, thậm chí trong con ngươi còn có ánh sáng chớp động.
Đây là tượng của Sở Uy vương, Thanh Châu mục đời thứ nhất, ngẩng đầu trông về phía Mặc Hải vô biên, dường như đang chấn nhiếp cảnh cáo Long vương trong biển sâu kia.
Trên bờ biển bên cạnh bức tượng có một toà thành lớn đứng sừng sững, những cung điện liên miên trập trùng đan xen tạo thành một chỉnh thể nguy nga tráng lệ, lại được thấm nhuần sự từng trải của thời gian nên như được khoác lên một lớp màu xanh nhàn nhạt.
Dưới chân thành, sóng lớn dồn dập, giống như một khối đá ngầm khổng lồ không gì sánh được đang nhận lấy từng đợt xung kích của Mặc Hải cả ngàn vạn năm.
Nhưng trong sự bốc hơi của khói sóng lại có thêm chút ý vị mông lung mờ ảo.
Trong lòng Phong Bất Toàn chấn động, "Đây là cảnh sắc quen thuộc đến nhường nào!"Xuất hiện ở trước mắt hắn chính là toà thành hùng vĩ đệ nhất Thanh Châu, Nam Khu thành.
Khi Phong Bất Toàn đặt chân vào Nam Khu thành, không khỏi có một loại cảm giác cảnh còn người mất, không có thời gian để cảm khái, trực tiếp chạy đến khu vực trung ương của Nam Khu thành.
Từng vệ sĩ như kim cương lực sĩ trong chùa miếu đang tay cầm binh khí thân khoác chiến giáp, thủ hộ ở nơi này, nhìn chằm chằm vào người tới như hổ rình mồi, không có một người nào là dưới tu vi Trúc Cơ, hơn nữa đều là song tu thể khí, thực lực cường hãn, tuỳ tiện đặt vào nơi nào thì bất kỳ ai cũng đều là nhân vật tung hoành một phương.