Ngày xưa Phong Bất Toàn cũng được coi là quý khách của Châu Mục phủ, quen cửa quen lối.
Trải qua tầng tầng thông truyền, rất nhanh đã được U phi tiếp kiến.
Trong một ngôi đình u tĩnh có thể nhìn ra biển lớn, một cô gái ngồi im trước song cửa, một vành trăng khuyết lơ lửng trên tầng mây, thần tình của nàng thanh lãnh, nhè nhẹ vỗ về con mèo nhỏ trong lòng.
Đôi mắt hướng về bên ngoài cửa sổ nhưng lại không nhìn biển cả, không nhìn trăng sáng, ánh mắt lơ đãng không biết đang nhìn về miền hư không nào.
Ngược lại, mèo nhỏ dùng đôi mắt xanh ngọc lấp lánh quan sát Phong Bất Toàn ở trước mặt, sau đó kêu meo một tiếng, lộ ra biểu cảm vô vị rất giống con người.
Nó cúi đầu xuống liếm móng vuốt, trên trán lộ ra một vầng trăng bạc tinh xảo.
Phong Bất Toàn nói: "U phi đại nhân, xin hãy cho người hầu lui đi.
"Cuối cùng U phi cũng quay đầu lại, nhìn về phía Phong Bất Toàn, mèo nhỏ lại meo lên một tiếng, các thị nữ dồn dập lui xuống, sau đó hờ hững nói: "Nói đi!"Phong Bất Toàn nhìn mèo nhỏ một cái, mèo nhỏ trực tiếp mở miệng nói: "Ta còn lâu mới đi!"Phong Bất Toàn nhớ ra tên của con mèo nhỏ này, khẽ than trong lòng, vái thật sâu: "Đại nhân.
Ta tìm được nàng rồi.
""Ngươi nói cái gì?"U phi bất thình lình đứng dậy, thanh âm thanh lãnh mà uy nghiêm, lại có một tia rung động khó kìm được.
Mèo nhỏ nhẹ nhàng đáp xuống đất, có chút kỳ quái mà nhìn chủ nhân, bất mãn meo một tiếng.
Phong Bất Toàn nói: "Ta tìm được nàng rồi.
Ta cảm nhận được một sợi thiên cơ thuộc về nàng.
""Nàng đang ở đâu!?""Ta không biết, nhưng nàng nhất định còn sống, sống ở trên thế giới này!"U phi nắm chặt tay, đốt ngón tay trắng bệch ra, móng tay đâm vào trong lòng bàn tay.
Một cơn đau nhói lên, ép cho bản thân phải bình tĩnh lại:"Phong Bất Toàn! Ta nhớ trước kia ngươi từng nói với ta, sinh cơ của nàng đã tận, chết là điều không thể bàn cãi.
Đã qua nhiều năm như vậy, bây giờ ngươi đột nhiên tới nói với ta rằng nàng vẫn còn sống? Mà ngươi lại không biết nàng ở nơi đâu?"Giọng điệu cùng biểu cảm đều hờ hững, không có chút vẻ nghiêm nghị nào, nhưng dưới ánh trăng rọi xuống, cái bóng sau lưng nàng không ngừng lớn lên, leo lên vách tường, leo lên mái đình, thâm trầm mà dữ tợn, lay động cuồng loạn, thể hiện nội tâm đang không bình tĩnh của nàng.
Phong Bất Toàn ngẩng đầu lên: "Đúng vậy!""Nói rõ ràng ra.
" U phi nhắm mắt lại, thở dài.
Phong Bất Toàn liền kể lại ngọn nguồn mọi việc, Thanh Hà phủ xuất hiện một yêu quái lợi hại tên là "Bắc Nguyệt", không biết từ đâu có được Thuỷ Thần ấn, đang ồ ạt luyện hóa thuỷ vực, tứ đại tôn sư liên thủ cũng không tìm ra hắn, Như Ý hầu liền mời hắn đi tính, kết quả vào lúc đó, hắn lại cảm nhận được một sợi thiên cơ đã đoạn tuyệt nhiều năm kia, đó là sự tồn tại của nàng.
U phi nói: "Về sau ngươi có bói qua lần nào nữa không?""Có, nhưng mà tính không ra.
""Có lẽ chỉ là cảm giác sai lầm của ngươi mà thôi.
""Con mắt mù, cái chân thọt, cái lưng còng, còn cả trái tim của ta đều đang nói với ta rằng đó không phải là cảm giác sai lầm.
" Sắc mặt của Phong Bất Toàn cũng có chút kích động.
U phi cũng chú ý đến, con mắt mù kia của Phong Bất Toàn có chút trong vắt, cái lưng còng cũng khá thẳng rồi, lúc đi vào thì chân cũng đã không còn quá tập tễnh như khi rời đi trước kia nữa.
Những thương tật này đều là kết quả ngày xưa đấu pháp với người khác, bị thiên cơ phản phệ, đấu pháp giữa những người bói toán có lúc còn hung hiểm hơn người bình thường nhiều, nhẹ thì hao tổn dương thọ, nặng thì mất mạng tại chỗ, thương hại không trực tiếp giống như bị đao chặt búa bổ nhưng lại càng khắc sâu vào xương cốt, nhập sâu vào số mệnh.
Những tu sĩ Kim Đan giống như Phong Bất Toàn, theo lý thuyết mà nói nếu muốn bất tử, dù cho là bị chặt đứt tay, chọc mù mắt, cũng sẽ có cách mọc lại tay, sáng lại mắt.
Nhưng những thương tật ở trên người hắn lại không thể dùng bất kỳ thủ đoạn nào để trị khỏi được, vì đây đã là "Mệnh" của hắn, giống như một cái nút chết.
Ngày xưa vì để bù đắp cho những sự hi sinh này của Phong Bất Toàn, U phi cũng từng điều động lực lượng của Châu Mục phủ thậm chí Huyền Âm tông, đều không thể nào trị khỏi cho hắn, hiện tại lại có những chuyển biến tốt rõ ràng như thế, cái nút chết kia dường như có dấu hiệu nơi lỏng ra.
Phong Bất Toàn nói: "Ngày trước, ta có thể tính ra nàng đã chết rồi, hiện tại đến sinh tử của nàng lại cũng tính không ra.
"Cuối cùng U phi cũng động dung, cũng không phải là nàng không hề biết gì về thiên cơ thuật số, tình huống như này thì hiển nhiên là thiên cơ đã xuất hiện biến hóa gì đó, thì thào tự nói: "Bắc Nguyệt!""Đây là một manh mối cực kỳ quan trọng, theo như ta hiểu, Bắc Nguyệt kia có can hệ rất sâu với cái chết của Phi Long trưởng lão của Tàng Kiếm cung, Tàng Kiếm cung phái Phó Thanh Khâm đi đến Thanh Hà phủ chủ yếu cũng là vì điều tra việc này.
"Nói đến đây, Phong Bất Toàn nhìn con mèo nhỏ trên bàn một cái, hiện tại nàng mới là người có liên quan lớn nhất với cái chết của Phi Long trưởng lão, nếu không phải nàng trốn về Long châu, Phi Long trưởng lão sao lại sẽ chết một cách khó hiểu ở đó.
"Ngươi nói hắn tên là Bắc Nguyệt, ngươi nói hắn tên là Bắc Nguyệt!"Mèo nhỏ đột nhiên kêu lên, vừa rồi nghe Phong Bất Toàn nói đến Bắc Nguyệt, nàng đã cảm thấy vô cùng quen tai, nhưng lại có chút không dám tin, lúc nàng rời khỏi Băng Kiếm nhai thì hắn còn cách cảnh giới yêu tướng xa lắc xa lơ, hiện tại lại làm một đám tu sĩ Kim Đan bó tay, sự khác biệt này không khỏi quá lớn rồi.