Ở phía Đông Bắc của Thanh Hà phủ, cũng có quần sơn trùng điệp, chẳng qua không giống như Thương Mang sơn mạch, vừa cao lớn vừa hiểm trở.
Mà là từng ngọn núi nho nhỏ thấp bé, giữa chúng không có những mạch liên kết rõ ràng, nói là núi, thật ra nên tính là những ngọn đồi.
Loại địa hình này vẫn luôn rất ít có linh mạch xuyên qua, linh khí khá là lưa thưa, quá nửa sẽ không có người tu hành lập môn phái ở đây.
Chẳng qua đúng là cũng có ngoại lệ, đây chính là Núi Phần Khưu một trong tam sơn ngày trước.
Là một môn phái lấy luyện thi làm chủ, coi trọng nhất không phải là linh mạch, mà là "Dưỡng thi địa" thích hợp.
Từng ngọn đồi trông giống như một gò mả khổng lồ, hình thành một mảnh đất kỳ diệu thiên nhiên tích luỹ âm khí thi khí, lại trải qua sự cải tạo của từng đời người tu hành của Núi Phần Khưu, quanh năm bao phủ một tầng xám xịt, đến ánh sáng mặt trời chiếu xuống cũng có vẻ yếu ớt.
Nếu là phàm nhân lỡ đi vào trong đó, chẳng qua bao lâu sẽ cứng ngắc cả người mà ngã chết, sau đó quá nữa là lại sẽ bò dậy.
Dư Sơ Cuồng đứng trên ngọn núi, nhíu nhíu lông mày, nhìn về phía Núi Phần Khưu.
Hắn vận dụng mạng lưới tin tức của Ưng Lang vệ, cuối cùng tra ra, hiện tại Mã Siêu Quần đang ở trong Núi Phần Khưu này, thay đổi diện mạo, trở thành một đệ tử của Núi Phần Khưu.
Sau khi chưởng môn của Thanh Đằng sơn và Kê Đô sơn chết đi, “Tam sơn thánh địa” ngày xưa đều đã tan tành, tứ tán phân ly, nhưng thế mà Núi Phần Khưu lại xuất hiện một vị đại trưởng lão ẩn tu ra chủ trì đại cục.
Nghe đồn rằng vị đại trưởng lão kia leo ra từ một cái quan tài, cụ thể thế nào thì không ai biết được.
Chẳng qua sau vài năm chiến tranh liên miên, các môn phái khác đều bị tổn hại, ngược lại Núi Phần Khưu lại trở nên ngày càng hưng thịnh, tầng xám xịt bao trùm Núi Phần Khưu còn nồng đậm hơn khi Cô Phần lão nhân tại thế rất nhiều.
Những thi thể phàm nhân chết đi trong chiến loạn kia, nếu bỏ mặc không quản thì sẽ dẫn phát ôn dịch, bất kể là thiêu cháy hay là chôn cất cũng đều cực kỳ phiền hà.
Đại bộ phận trong đó liền bị thu thập lại, vận chuyển đến Núi Phần Khưu.
Lại trải qua luyện thi bí pháp của Núi Phần Khưu, luyện chế thành cương thi.
Làm thành khống thi binh phù thì có thể chuyển hóa thành lực lượng đối kháng với yêu ma.
Dư Sơ Cuồng biết rõ tất cả những việc này, thầm nôn nóng: "Mã Siêu Quần sẽ không điên cuồng như thế đi!" Tuy hắn yêu thê tử sâu sắc, nhưng cũng không muốn thấy nàng đứng dậy một lần nữa trong hình dạng thi hài.
Hắn đến trước sơn môn của Núi Phần Khưu, trong lòng không khỏi hiện lên ý nghĩ muốn quay đầu.
Luồng tử khí cường liệt kia có thể làm bất kỳ kẻ sống nào cũng cảm thấy chán ghét, khó trách đến cả yêu ma cũng chưa từng công kích nơi này, nếu có thể, hắn thực sự không muốn bước vào trong đó.
Dựa vào thân phận Ưng Lang vệ, hắn rất đơn giản đã tiến vào Núi Phần Khưu, ánh sáng lập tức ảm đạm đi, từng bóng người lắc lư trong bóng tối, hoặc đi thành nhóm, hoặc đi một mình.
Số lượng cực nhiều, phát ra các loại tiếng động kỳ quái, nhưng lại không có chút cảm giác nhiệt náo nào.
Dư Sơ Cuồng cũng không phân biệt được đâu là thi, đâu là người.
Đệ tử trông giữ sơn môn của Núi Phần Khưu tiến lên, biết được hắn tới tìm Mã Siêu Quần thì khuôn mặt trắng bệch cũng nhiệt tình hơn hẳn, lập tức nói: "Giờ ta sẽ đi mời đại sư huynh.
""Đại sư huynh!"Dư Sơ Cuồng có chút bất ngờ, nhưng đệ tử kia đã đi xa, để lại một bộ cương thi dẫn hắn đi theo một con đường khác.
Hắn chờ đợi trong một thạch thất như một ngôi mộ, nhìn nhưng không đụng đến trà nước trên bàn, mà cương thi đứng ở sau hắn không xa, đang cầm ấm trà như người hầu thì dùng đôi mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm vào cốc trà, tựa như đang chờ Dư Sơ Cuồng uống trà, đúng là làm cho người ta không thoải mái.
Chờ một lúc, Dư Sơ Cuồng cảm thấy nhàm chán, đứng dậy đi về phía trước, trong lòng có chút bận tâm, gia hỏa kia biết ta tới thì có chạy trốn hay không.
Chẳng qua dù sao đối phương cũng là đệ tử của Núi Phần Khưu, trừ việc nghiêm túc đi bái sơn thì cũng không còn cách nào khá.
Quay đầu lại, bỗng giật thót trong lòng, gần như đã sắp tuốt thanh kiếm ở eo ra.
Không biết từ lúc nào, một bóng người đã xuất hiện ở trước cửa.
"Là ai?"Người đến không trả lời, khóe mồm cứng nhắc giật giật, tựa như đang muốn cười nhạo.
Dư Sơ Cuồng nhíu mày, kinh ngạc nói: "Mã Siêu Quần!"Không trách được sao hắn lại kinh ngạc như vậy, Mã Siêu Quần hiện tại và Mã Siêu Quần trong ký ức của hắn khác nhau một trời một vực.
Mã Siêu Quần có ngoại hiệu là "Ma Phong tử", trên người dày đặc khí thế điên cuồng, mà cái người trước mặt này lại âm trầm đến cực điểm.
Bất kể là khuôn mặt hay là thân hình đều vô cùng gầy còm, sắc mặt khó coi kia thậm chí có thể làm người ta bỏ qua những khiếm khuyết khác.
Càng làm Dư Sơ Cuồng giật mình là tu vi của Mã Siêu Quần đã là luyện khí tầng mười.
Hiện tại Dư Sơ Cuồng cũng chỉ là luyện khí tầng sáu, mà đây còn là dựa hơi con gái, vì Dư Tử Kiếm có được không giúp đỡ từ Hoa gia, đã không tính là chậm rồi, mà Mã Siêu Quần cũng không phải là kiểu người rất có thiên phú ngộ tính, không thì sẽ không phải lăn lộn ở núi Kê Đô nhiều năm như vậy.
Khó trách vừa rồi đệ tử kia gọi hắn là đại sư huynh!